“Vậy theo ý Thục phi là…”
“Hay là Quân thượng cũng đón Mạch Phi muội muội vào cung đi. Đón vào cùng với Quỳnh Lâm, cứ ban địa vị đã rồi hãy nói.”
“Cùng với Mạch Quỳnh Lâm?”
Ngữ khí kia của Ma quân rõ ràng là muốn đá Mạch Quỳnh Lâm ra, Hoa Thanh kinh sợ trong lòng, nhưng vẫn ung dung cười, “Quân thượng, Quỳnh Lâm đợi người nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao…”
Sắc mặt Ma quân hòa hoãn lại không ít, Hoa Thanh tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, “Quân thượng không nỡ để Mạch Phi muội muội chịu khổ, không muốn ép buộc muội ấy, nhưng dù sao ở bên cạnh Quân thượng cũng phải có một ma có thể hầu hạ người chứ.”
“… Nàng nói đúng.”
Ông ta là Ma quân, ông ta muốn nữ nhân nào thì chính là nữ nhân ấy! Ông ta cũng không thể vì một Mạch Phi mà bỏ cả hậu cung đúng không?
Nếu đã không thể bỏ hậu cung, vậy thì thêm một người hay thêm hai người, nghiêm khắc mà nói cũng không có gì khác biệt.
Vì vậy Ma quân tin Hoa Thanh, cũng không để tâm đến cô ta nữa, xoay người rời đi chỉ muốn lập tức đón Đậu Đậu vào cung.
Hoa Thanh nhìn chằm chằm bóng lưng Ma quân, trong lòng rét lạnh.
Đây chính là ma cô ta yêu nhiều năm như vậy, yêu nhiều năm như vậy cũng không có được một chút vị trí trong trái tim nào.
Cô ta còn có thể trông chờ gì ở ông ta?
Trông chờ ông ta sau khi thu nhận Mạch Phi và Mạch Quỳnh Lâm xong vẫn niệm tình xưa với cô ta à?
Có ngu không hả?
Một ma không có tình, cô ta trông chờ ông ta niệm tình xưa gì chứ?
Cho nên, đấu đi, căn bản không cần để ý đến ông ta. Giết tất cả chướng ngại vật trên con đường trước mặt, cô ta mới có thể tiếp tục đi về phía trước…
Đậu Đậu đột nhiên hắt hơi một cái, cô xoa xoa mũi cau mày nhìn trưởng lão Đông Hạ đang nói không ngừng.
Gần đây trưởng lão Đông Hạ nhìn rất già, đại khái là bởi vì ma bà ta yêu lấy một người mà bà ấy căn bản không ngờ đến nên đã tức giận đến nỗi già đi rồi.
Bà ta không ghen tị, chỉ là không phục.
Cái quỷ gì chứ? Năm đó không coi bà ta ra gì, khoảng thời gian trước lại dây dây dưa dưa với Mạch Phi, đến lúc bà ta sắp phải chấp nhận Mạch Phi thật sự mạnh hơn bà ta rất xứng với Đại Vu Sư thì chớp mắt y đã lấy tiểu đồ đệ tướng mạo xấu xí kia của bà ta rồi.
Tiểu đồ đệ kia của bà ta còn không bằng Mạch Phi. Bây giờ Mạch Phi đã là Nhiễu Lan Đằng chín lá!
Thua một người mình không bằng cũng thôi đi, thua một người bình thường không có gì lạ là chuyện quái gì thế hả?
Sớm biết xin Ma quân ban hôn là y sẽ cam chịu số phận thì năm đó bà ta đã xin Ma quân rồi!
“Khụ, trưởng lão, người có giảng nữa không, nếu như người không giảng nữa vậy ta tan học nhé?”
Đậu Đậu thật sự không nhịn được mở miệng, trưởng lão Đông Hạ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, thầm nghĩ, không trách Đại Vu Sư không dám ở cạnh cô, hóa ra cô thật sự là Nhiễu Lan Đằng chín lá.
Đại Vu Sư có thế nào đi nữa cũng không dám cướp với Ma quân!
Không đúng, có lẽ Đại Vu Sư vốn dĩ không định cướp với Ma quân, y chỉ là qua đây xem xem rốt cuộc Nhiễu Lan Đằng chín lá trong truyền thuyết trông như thế nào thôi.
Trưởng lão Đông Hạ nghĩ như vậy, liếc thấy Đậu Đậu ngáp dài, dứt khoát phất tay, “Được rồi được rồi, đi đi.”
Đậu Đậu đứng lên rời đi, Bích Diểu phía trên hiếm khi mở miệng nói đợi đã.
Nhờ phúc Mạch Quỳnh Lâm được Ma quân đón vào cung, căn phòng nhỏ của Đậu Đậu từ số một trăm lẻ chín nhảy thẳng lên số một.
Nói tóm lại, bởi vì gần quan được lợi, năm sáu bảy tám ngày này Bích Diểu vẫn luôn gặp được Đậu Đậu. Có lẽ là bởi vì khoảng cách gần nên cô ta đã thay đổi hẳn cách nhìn với Đậu Đậu.