Đại Vu Sư nghe thấy rồi yên tâm hẳn, mặc dù y không có khả năng kéo quần của con trai Ma quân xuống để kiểm tra là thật hay giả, nhưng ít ra cũng có manh mối rồi. Thục phi đã nói chắc chắn như vậy, vậy cái bớt trên người Hoa Tú Chiêu Nhiên chính là hình trái tim.
Suy cho cùng không có lửa làm sao có khói, nếu như chỉ là Thục phi nói linh tinh, làm sao có thể vừa khéo là hình trái tim như vậy được?
Cho nên nhiệm vụ của y hoàn thành rồi, y có thể rời khỏi Ma cung rồi.
Vì vậy Hoa Thanh nói cho Đại Vu Sư biết hình dáng cái bớt trên người Hoa Tú Chiêu Nhiên xong, còn chưa nói muốn Đại Vu Sư giúp đỡ như thế nào thì Đại Vu Sư đã kiếm cớ có chuyện rời đi.
Mặc dù cô ta cũng biết Đại Vu Sư không có khả năng giúp cô ta đối phó với con trai đắc ý nhất của Ma quân, nhưng Đại Vu Sư đi như vậy cô ta thật sự không ngờ.
Chẳng lẽ là Hoa Tú Chiêu Nhiên thật à?
Nếu không, làm sao Đại Vu Sư có thể không nói gì đã đi chứ?
Hoa Thanh suy đi nghĩ lại không nghĩ ra, vừa định nói tìm người của Hoa gia vào cung bàn bạc một chút thì Ma quân đã tới.
Ông ta tới cũng không có chuyện gì khác, chỉ là hỏi xem Đại Vu Sư đặt tên gì cho con trai ông ta, thuận tiện vỗ về cô ta, lừa cô ta nói khắc tinh trong cung đã sớm đi rồi.
Lời của Ma quân, dù một dấu chấm câu Hoa Thanh cũng không tin!
Cho nên ông ta bất nhân thì đừng trách cô ta bất nghĩa, nhất định cô ta phải nghĩ cách đuổi Hoa Tú Chiêu Nhiên đó ra khỏi cung.
Tốt nhất có thể liên luỵ đến Mạch Phi hoặc là Mạch Quỳnh Lâm, một mũi tên trúng hai con nhạn mới không uổng phí cái tâm tư này của cô ta.
Hoa Thanh quyết định xong, khôn khéo đáp lời Ma quân, giả vờ tin Ma quân, “Quân thượng nói đúng, chỉ cần Vu Sư đại nhân đã điều tra, thiếp thân cũng yên tâm rồi.”
“Ừ, vẫn là nàng hiểu chuyện nhất.”
Ma quân nói một câu như vậy, sau đó nghĩ đến Đậu Đậu cố chấp cứng rắn kia lại lập tức khó chịu. Nếu như cô cũng có thể ngoan ngoãn giống như Hoa Thanh vào hậu cung của ông ta thì tốt rồi. Rõ ràng đã quên hết chuyện trước kia, sao vẫn cứ không thông suốt như vậy chứ?
Trừ ông ta ra, toàn bộ Ma giới còn có ma nào khác có thể xứng với cô? Ông ta là sự lựa chọn tốt nhất của cô!
Chỉ cần ông ta không nhả ra, cô đừng mong gả cho ai!
Ông ta muốn xem xem kẻ không có mắt nào dám lấy cô?
“Quân thượng? Quân thượng?”
Hoa Thanh đột nhiên gọi Ma quân mấy tiếng, Ma quân hoàn hồn lại, mặt không cảm xúc, “Chuyện gì thế?”
“Thiếp thân nghe nói, Mạch Phi muội muội nhà Mạch tướng quân cũng thành ma rồi, là Nhiễu Lan Đằng chín lá! Quân thượng không đón muội ấy vào cung sao?”
Mạch Quỳnh Lâm không đủ đáng sợ, ngược lại là Mạch Phi vô cùng có khả năng chiếm đoạt trái tim của Ma quân…
Cho nên cái chuyện xấu đuổi Hoa Tú Chiêu Nhiên ra khỏi cung này đổ lên đầu Mạch Phi thì hơn.
Là một Hoàng tử, dám ngấp nghé nữ nhân của phụ quân, chuyện này chính là bất trung bất hiếu không hợp lễ pháp. Cô ta muốn xem xem giữa Mạch Phi và Hoa Tú Chiêu Nhiên, rốt cuộc cán cân trong lòng Ma quân sẽ nghiêng về ai? Là con trai ưu tú nhất của ông ta, hay là nữ nhân ông ta muốn có được nhất?
Hoa Thanh quyết định xong, tiếp tục xúi giục, “Quân thượng, Mạch Phi là Nhiễu Lan Đằng chín lá, muội ấy ở trong Thánh nữ các, ma ngấp nghé muội ấy nhiều không đếm xuể! Đến lúc đó nếu như muội ấy học Bích Diểu đó thu nhận nam sủng, Quân thượng có hối hận cũng muộn rồi!”
“Nàng ấy dám!”
Ma quân đập một cái lên bàn, bàn vỡ nát thành bột vụn.
Trong một mảnh hỗn độn, các tiểu cung nữ co rúm lại ở phía sau bình phong không dám nhúc nhích.
Chỉ có Hoa Thanh dịu giọng, “Muội ấy không dám, nhưng biết đâu nghe ai xúi giục rồi muội ấy sẽ dám thì sao?”