“Sự thật không đơn giản như cô nghĩ đâu. Chỉ thắng Ma quân chưa đủ để cô ngồi vững ngôi vị Ma quân.”
Đại Vu Sư nói như vậy, Thích Uyển Như sững người… Mấy ngày này, tam quan của cô ấy thật sự là được làm mới quá lợi hại.
Cả người cô ta sắp tê dại rồi!
Chuyện Tiểu Phi soán ngôi gì đó cô ấy tương đối dễ dàng chấp nhận, dù sao bọn họ cũng đã từng là bạn thân đã cùng nhau lấy trứng chim đập gạch ngói, người của mình, đều là người của mình…
“Ồ? Theo như ý của Vu sư đại nhân, ta vẫn phải đi tìm bảy ma tinh sao?”
“Trên lý thuyết mà nói là như vậy. Ma tinh là trợ lực của cô, có bọn họ thì việc soán ngôi sẽ dễ dàng hơn một chút.”
Đậu Đậu gật đầu, “Ừ, ta hiểu. Chỉ có điều tìm nhiều ngày như vậy đều không tìm thấy, ta không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa. Chỉ cần tới rừng sương mù một chuyến, bảo thủ mà nói, công lực của ta có thể đạt tới sáu phần của Ma quân. Sau đó tiếp tục tìm ma tinh cũng không muộn.”
“Ừ, có đạo lý.”
Mạch Lăng cầm cái hộp nãy giờ đột nhiên mở miệng, nhanh chóng nhìn Đại Vu Sư một cái, nói, “Đại Vu Sư, ta thấy Tiểu Phi nói rất đúng. So với việc ở bên này tìm kiếm lâu la không mục đích, chi bằng…”
“Các ngươi ở đây?”
Mạch Truy từ trên trời xuống, nhìn thấy Đậu Đậu và Mạch Lăng, thở phào, “Mau về nhà đi, Mạch tướng quân đã tìm các ngươi rất lâu rồi.”
Sau khi biết được mình không phải con ruột của Mạch tướng quân, Mạch Truy rất ít khi gọi Mạch tướng quân là phụ thân nữa. Dĩ nhiên trong lòng anh ta vẫn rất kính trọng ông ta, dù sao Mạch tướng quân cũng đã coi anh ta như con ruột mà nuôi dưỡng nhiều năm như vậy.
Đậu Đậu nhìn Mạch Truy, trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh phu nhân Hoa Nguyệt bị làm nhục, Mạch Truy bàng quan đứng một bên lạnh lùng nhìn.
Anh ta là một trong những người bị hại, nhưng không thể phủ nhận anh ta cũng là đồng phạm của phu nhân Hoa Dung.
Phạm tội ắt sẽ phải trả giá, cho dù sự việc có nguyên nhân của nó cũng không ngoại lệ.
Thế là Mạch Truy nói xong câu này chưa lâu, cổ đã bị Đậu Đậu nhanh như tia chớp khống chế.
Cô dùng ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn Mạch Truy, bàn tay nắm chặt lấy cổ anh ta, dùng lực cho tới khi Mạch Truy thở dài, thản nhiên nhắm mắt lại.
Dường như anh ta sớm có chuẩn bị, có thể phản kháng nhưng lại không phản kháng.
Đậu Đậu sững người, vừa muốn hỏi anh ta rốt cuộc là có ý gì thì nam tử hán thô lỗ bên cạnh Diệp Vô Song giơ tay đẩy tay Đậu Đậu.
“Thiếu tướng quân?”
Thủ lĩnh sơn tặc gào lên một tiếng như vậy, ngay sau đó vội vàng tiến lên trước xem Mạch Truy có bị thương không.
Diệp Vô Song cũng đẩy xe lăn tiến tới gần, cung kính kêu một tiếng Thiếu tướng quân.
Mạch Truy ừ một tiếng coi như đáp lời, ngay sau đó xua tay để sơn tặc lui xuống. Thủ lĩnh sơn tặc không hiểu nguyên nhân, “Không… không bắt cô ta sao?”
“Không cần.”
“Tại sao?”
“… Hoa Dung không phải mẹ của ta.”
“Hả?”
Thủ lĩnh sơn tặc bắt đầu ngây ngốc, vừa muốn hỏi gì đó, lại bị ánh mắt của Diệp Vô Song ngăn lại.
May mà thủ lĩnh sơn tặc cũng không phải kẻ không có não, vừa nhìn đã ngay lập tức im miệng.
Thế là Mạch Truy đi về phía Đậu Đậu, giơ tay rút kiếm đưa cho cô, nói, “Chuyện của mẹ ngươi là ta không đúng, muốn chém muốn giết, ta không có lời oán giận.”
Đậu Đậu nhướn mày, không nghĩ tới Mạch Truy sẽ nói như vậy. Có điều nếu anh ta đã nói như vậy, cô cũng sẽ không khách khí với anh ta. Đậu Đậu nhận lấy kiếm, giơ tay đâm vào ngực của Mạch Truy, không nghiêng lệch, cách tim chỉ còn hai xen ti mét.
Mạch Truy chớp chớp mắt, Đậu Đậu thu tay về, nhíu mày nhìn máu trên kiếm.
Tất cả ma đều bị hành động này của cô làm kinh ngạc, một giây sau đó, bọn họ ý thức được là bọn họ kinh ngạc sớm quá.
Vì Đậu Đậu chạm vào máu trên kiếm đó…