Ma quân cảm thấy bản thân giống một kẻ ngốc bị Đại Vu Sư trêu đùa, vậy nên sắc mặt rất khó coi.
Ông ta đoán không sai, ông ta đích thực đã bị Đại Vu Sư chơi một vố. Nhưng đến giờ ông ta vẫn không ngờ ngoài thân phận Lô đỉnh thịnh thế ra thì Mạch Phi còn là thiên mệnh ma chủ…
Vậy nên Đại Vu Sư không lo lắng, y chuẩn bị tiếp tục trêu đùa Ma quân.
Thế là y hành lễ cung kính với Ma quân, nói, “Vi thần đoán được Mạch nhị tiểu thư sẽ thành ma, là thần tự tiện làm chủ đi theo tới xem. Còn về Quyển Châu Liêm, nàng ấy cũng đã đồng ý rồi.”
Ma quân hừ lạnh một tiếng, không tin vào lời giải thích này.
Có điều nếu Đại Vu Sư đã thẳng thắn vậy, nghĩ kỹ dường như cũng chẳng có sơ hở gì, ông ta cũng chỉ có thể giả bộ tin lời của Đại Vu Sư, ừ một tiếng, chuẩn bị đi cùng Đậu Đậu vào trong.
Nhưng Đậu Đậu không muốn cùng xuất hiện quá nhiều với Ma quân.
Nếu như cô thắng Ma quân, dĩ nhiên sẽ là chủ nhân của vạn dặm giang sơn.
Nếu cô thua, cũng chỉ có thể làm một Lô đỉnh thịnh thế, bị Ma quân thu nhận vào hậu cung.
Bây giờ cô vừa mới thành ma, công lực quá yếu, kết quả không phải là quá dễ đoán sao?
Thế là cô ngay lập tức đưa mắt nhìn Ma quân một cái, nói, “Quân thượng nên về đi, biểu tỷ Hoa Thanh vừa sinh xong, quân thượng không nhìn lấy một cái đã chạy qua đây, như vậy không tốt lắm đâu.”
Ma quân sững người, còn chưa nói gì đã nghe Đậu Đậu tiếp tục, “Hoa gia số lượng vô cùng lớn, con trai nhà đó phân bổ khắp các ngóc ngách thành thị địa phương nghề nghiệp, khó đảm bảo không có trong ngự thiện phòng của ma cung. Ngộ nhỡ bỏ độc tố gì vào, há chẳng phải quân thượng sẽ chết rất dễ dàng sao?”
Đậu Đậu nói như vậy, Ma quân nhất thời, “…”
Sau đó không chờ ông ta nói điều gì thể hiện ông ta trong Ma tộc nói một không nói hai, sẽ không dám có dân thường nào hại ông ta thì một hộ vệ đã từ không trung vội vàng tiếp đất.
“Không hay rồi quân thượng! Cấm địa cháy rồi!”
“Cái gì? Cấm địa cháy rồi?”
Ma quân rõ ràng muốn phát điên, “Bổn vương cần các người làm gì? Không biết cứu hỏa sao hả?”
Hộ vệ bị quát như vậy, nhất thời cũng rất tủi thân, “Quân thượng, chuyện này đâu phải thứ chúng thần có thể cứu… Lửa đó, lửa đó cũng không biết tại sao mà dùng nước cũng không thể dập được!”
Lúc này Ma quân không còn thời gian mà nói một hai ba với Đậu Đậu nữa, nhanh chóng bay về cứu hỏa.
Hộ vệ cũng bay theo sau ông ta, một lát sau, chân trời chỉ còn lại hai chấm tròn nhỏ.
Tiếp theo chưa được bao lâu thì chân trời lại có hai chấm trò nhỏ tiếp đất.
Là Mạch Lăng, anh ta cầm lấy cái hộp, bên trong cái hộp để đất màu nâu, trong đó có chôn một hạt giống, mờ mờ ảo ảo lộ ra một chút xanh lá, gần như đã mọc mầm.
Đậu Đậu khá kinh ngạc nhíu nhíu mày, hỏi, “Nhanh như vậy sao?”
“Hồn phách sau khi hóa thành Lan Ma thì anh đi tìm trưởng lão thánh nữ mượn một chút nước trong bể nước Thánh.”
Đậu Đậu ồ một tiếng, sau đó không nói gì.
Cô tiện tay kéo một cái ghế dài ngồi, mở miệng hỏi Đại Vu Sư, “Ma tinh trong thành Tân Nguyên có rơi không?”
“… Không có.”
“Không có?”
Đậu Đậu nhíu mày, sau đó ngoài dự liệu của Đại Vu Sư, nói, “Không có thì đừng tìm vội, dù sao tìm cũng không biết có thể dùng để làm gì, các ngươi theo ta tới rừng sương mù một chuyến.”
Dù sao mục đích cuối cùng của cô là soán ngôi của Ma quân, vậy thì tập kết bảy ma tinh đi soán ngôi hay cô một mình đánh thắng Ma quân để soán ngôi, kết cục cuối cùng cũng giống nhau thôi.