Yêu Nghiệt nói xong liền kéo tay của Đậu Đậu, cổ bà sững sờ, vội vàng cúi đầu nói dạ, trong lòng nghĩ… May mà chủ nhân không biết phu nhân Hoa Nguyệt chết thế nào, nếu không thì…
“Mau đi thôi!”
Đậu Đậu thúc giục, ngay sau là tiếng đáp của cổ bà, “Dạ.”
Sau đó bà ta dẫn Đậu Đậu và Yêu Nghiệt tới cấm địa, sau đó, thần sắc Ma quân nghiêm nghị chờ Hoa Thanh sinh chờ tới sốt ruột, rõ ràng là đã phát giác ra gì đó.
“Các ngươi bảo vệ Thục Phi, bổn vương tới cấm địa xem sao.”
Ma quân nói như vậy quay người đang định đi, ở trong Thục Phi nghe thấy liền lập tức phát ra tiếng kêu như xé vải.
Lúc này Ma quân cũng không dễ dàng rời đi nữa rồi, chỉ có thể đứng nguyên chỗ cũ lo lắng chờ đợi, vừa chờ đợi, còn vừa dặn dò đám hộ vệ mau chóng tới cấm địa xem xét.
Thục Phi vừa liếc thấy Ma quân đã ở lại, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục gắng sức, bất luận thế nào, lần này cô ta nhất định phải sinh một bé trai!
Lại một tiếng gào xé vải nữa vang lên, trong phòng truyền tới một tiếng khóc rất vang.
Rất nhanh, y nữ đỡ đẻ đã bước ra, ôm một đứa bé vừa mới sinh mềm nhũn, nói, “Chúc mừng Quân thượng, là một tiểu công tử!”
“Thật sao?”
Ma quân vui mừng ra mặt, đón lấy sau đó mở tã bọc ra xem, nhìn thấy hai chiếc lá Nhiễu Lan Đằng trước ngực đứa trẻ, sắc mặt đột nhiên nghiêm lại.
Sau đó ông ta đem đứa trẻ trả lại cho y nữ, nói, “Chăm sóc Thục Phi cho tốt, bổn vương còn có chút chuyện phải xử lý.”
Lúc đó Thục Phi đã mệt tới sắp ngất đi rồi, vừa nghe thấy Ma quân nói như vậy, ngay lập tức ngồi bật dậy, “Chuyện gì vậy hả? Không phải sinh một bé trai sao? Đưa ta xem nào!”
Nét mặt y nữ có hơi do dự, hồi lâu ôm đứa trẻ qua đó.
Thục Phi vừa nhìn thấy hai cái lá Nhiễu Lan Đằng trước ngực đứa trẻ, lập tức cũng nghiến răng… Tại sao? Tại sao lại như vậy? Khó khăn lắm cô ta mới sinh được một đứa con trai!
“Bế đứa bé ra ngoài đi, bổn cung mệt rồi, bổn cung muốn nghỉ ngơi một lát.”
“… Dạ, nương nương.”
Y nữ đáp lại một tiếng, ôm đứa trẻ, lặng lẽ rời đi.
Thục Phi nghiến răng, một hồi lâu không kìm được khóc ra tiếng. Sinh trong Hoa Gia, lẽ nào vận mệnh của cô ta đã được định sẵn rồi sao? Tại sao, tại sao cô ta phải sinh ở Hoa Gia?
Không biết đã khóc bao lâu, sau đó cô ta lấy lại tinh thần, muốn hỏi xem bây giờ là lúc nào rồi. Còn chưa mở miệng đã phát hiện bên giường có một người.
Khụ, nói chính xác, là ma.
“Tỷ tỷ, nghe nói tỷ sinh một bé trai, muội muội đặc biệt từ Thánh nữ các tới đây chúc mừng tỷ. Chúc mừng tỷ, chúc mừng tỷ, nhiều năm như vậy cuối cùng cũng sinh con trai rồi.”
Mạch Quỳnh Lâm chúc mừng với giọng điệu quái gở, Thục Phi nghẹn một cục ở cổ họng ho kịch liệt, suýt chút nữa thì làm mình sặc chết.
Mạch Quỳnh Lâm tiến lên vuốt ngực cho Thục Phi, vuốt một lúc lâu, nói, “Tỷ đừng tức giận, kẻ địch của tỷ không phải em. Kẻ địch của chúng ta, là Mạch Phi.”
“… Ngươi có ý gì?”
“Ý của muội là gì, chắc là tỷ rất rõ rồi phải không? Tâm tư của Quân thượng, trước giờ tỷ đoán rõ nhất mà không phải sao?”
“Ý ngươi là…”
“Muội không nói gì cả, muội chỉ tới thăm tỷ thôi, tiện thể chúc mừng tỷ. Dù sao bây giờ muội cũng nhìn rõ rồi, Quân thượng không có trái tim, coi như có, cũng sẽ chỉ để cho Mạch Phi mà thôi. Muội đối với người đã không còn tình cảm nữa rồi…”
Mạch Quỳnh Lâm nói ra câu này, ma khí trên người trong chớp nhoáng bùng phát, nhất định là có điềm báo thành ma.
Cung nữ của Thục Phi vội vàng gọi y nữ, y nữ cúi đầu nhìn tay Mạch Quỳnh Lâm một cái, vội vàng nói với đám hộ vệ canh bên ngoài, “Mạch tiểu thư sắp thành ma rồi, mau đi gọi Trưởng lão thánh nữ đi!”