Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1604: Mẹ em đã chết rồi… phải không? (2)

Đậu Đậu lập tức gọi cổ bà ra, nhưng cũng không vội vàng để cổ bà dẫn bọn họ tới cấm địa mà hỏi bà ta có biết đất Thánh không đã.

Sau khi cổ bà bước ra kinh ngạc một lúc, nhìn Đậu Đậu lại nhìn Yêu Nghiệt, nuốt nuốt nước bọt, hỏi, “Chủ nhân cho gọi lão thân có chuyện gì vậy?”

“Bà có biết đất Thánh không?”

“Đất Thánh? Người muốn biết cái này để làm gì, lẽ nào là dùng để…”

“Khụ khụ khụ!”

Yêu Nghiệt ho hai tiếng cắt ngang lời của cổ bà, sau đó thuận theo lời Đậu Đậu nói tiếp tục hỏi, “Bà chỉ cần nói bà có biết đất Thánh ở đâu không là được rồi.”

“Dạ!”

“Này vừa nãy bà nói dùng để…”

“Đất đai trong cấm địa là loại đất cao cấp nuôi dưỡng hạt giống ma, mà loại đất cao cấp này lại phân thành Đế Vương tím, Phi Tần đỏ, Tướng quân đen và Phụ nữ trẻ em vàng, nhìn hình thức biết nội dung, thân phận khác nhau sẽ có đất tương ứng với màu sắc khác nhau.”

Cổ bà nói xong, cẩn thận quan sát sắc mặt của Yêu Nghiệt, thấy được ám hiệu của hắn, lúc này mới tiếp tục nói.

“Trong cấm địa hung thú canh giữ đất ma, không có lệnh bài không thể tới gần, còn đất Thánh, nghe nói cất giấu ở nơi cấm địa không thể đoán được, chỉ có Ma quân mới có thể tìm được đất Thánh. Chủ nhân, nếu người muốn tìm đất Thánh, vậy phải nghĩ cho kỹ, trong cấm địa khắp nơi đều là hung thú, có mùi lạ vào e là…”

“Đám cổ trùng đó của bà là nuôi dưỡng từ đâu vậy?”

“… Người nói tới là con đã cắn người bị thương đó sao?”

“Đúng.”

Cổ bà nhất thời không hiểu ý của Đậu Đậu khi hỏi câu này, hơi nhìn về phía Yêu Nghiệt, chỉ có thể nói sự thật, “Lão thân nuôi chúng từ trên đám hoa lan mọc trong vùng đất ma của Đế Vương tím. Chỉ nuôi được hai con thôi.”

“Có nghĩa là số hoa lan mọc trên vùng đất ma còn lại bà cũng để cổ trùng tiêm nhiễm rồi?”

“Đúng.”

“Như vậy sao, vậy bây giờ bà đưa bọn ta tới cấm địa đi.”

Đậu Đậu nói như vậy, cổ bà lập tức lại quay sang nhìn Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt nhíu mày đang định nói được, liền nhìn thấy Đậu Đậu vẻ mặt rất nghiêm trọng nhìn hắn, “Điện hạ, anh nói thật đi, có phải anh biết chuyện gì rồi phải không? Đừng có giấu em! Có phải là mẹ em đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Từ lúc bắt đầu cô đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi, tại sao lại phải vội vàng đưa cô tới tìm đất Thánh như vậy. Còn cổ bà nói một câu đều phải như có như không liếc hắn một cái, rõ ràng là hắn đã biết gì đó.

Ngày phu nhân Hoa Dung chết, cô vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái, cô cảm thấy bà ta chết chưa đủ hả lòng hả dạ. Nếu như phu nhân Hoa Dung chỉ đơn giản là đuổi mẹ ruột cô đi, vậy thì Hoa Dung biến mất sạch sẽ, cô cũng sẽ không có cảm giác khó chịu tới khó tả như vậy. Cô sẽ rất thoải mái, rất thoải mái…

Nhưng không hề, Hoa Dung chết rồi, cô không hề thấy vui, không chỉ cô không thấy vui, Mạch Lăng cũng nặng trĩu trong lòng.

Vậy nên, sự thật chỉ có một… Mẹ ruột cô không chỉ bị đuổi ra ngoài mà còn phải chịu những nhục nhã mà người khác không biết nữa.

“Mẹ em đã chết rồi, phải không?”

“Vợ à, còn có thể cứu được, chỉ cần tìm được đất Thánh…”

“Mẹ em đã chết rồi? Đúng không?”

“… Đúng.”

Có được đáp án là sự khẳng định của Yêu Nghiệt, Đậu Đậu yên lặng tới kỳ lạ, cô hít một hơi thật sâu, nén cơn tức giận trong lòng, nói, “Chúng ta phải đi lấy hồn phách trước, nếu không, tìm được đất Thánh rồi cũng uổng công mà thôi.”

“Hồn phách ở Thánh nữ các, tạm thời không lấy ra được.”

“Anh nói cái gì?”

“Mẹ em vì để em quay lại, cam tâm tình nguyện để Mạch Lăng chôn dưới gốc cây Thánh. Hiện giờ cây Thánh đã hấp thụ triệt để xác thịt của bà ấy rồi, tới cả hồn phách của bà ấy cũng bị khóa trong đó. Anh từng cố gắng, không được…Vậy nên anh nghĩ, chỉ cần lấy được đất Thánh…”

“Bây giờ chúng ta đi lấy, bây giờ đi luôn!”

“Được, anh đi cùng em!”