Yêu Nghiệt theo vào, xoa bụng cho cô, sau đó hai bé trứng lập tức yên tĩnh lại. Đậu đậu co rút khóe miệng, trong phút chốc không muốn nói chuyện…
Cho dù Yêu Nghiệt rất có mắt mà gọi đồ ăn cho cô thì cô cũng chỉ muốn im lặng. Yêu Nghiệt cảm thấy đây là di chứng việc cô thích lo chuyện bao đồng.
Mày xem mày đi, lúc trước vui vẻ ăn bao nhiêu cũng không sao, sau khi bắt hoa yêu, bị thương nguyên khí rồi đây này thấy chưa?
Nhưng mà chuyện này cũng không có thể trách cô. Người không có tội, lỗi do tham lam. Cô mang thai con hắn nhưng lại luôn có ác yêu không yên phận tìm đến cửa. Tin hắn có con nối dòng truyền đi cũng quá nhanh.
Cửu Ca híp mắt đầy nguy hiểm, quyết định tra rõ mọi chuyện.
Đậu Đậu rất có chí khí mà im lặng một lát, nhưng rốt cuộc vẫn không thể chống lại sự hấp dẫn__ Hương vị thịt nướng thật sự rất thơm, cô phải ăn thịt để bình tĩnh một chút!
Ăn no được tám phần thì chuông cửa vang lên. Đậu Đậu nghi hoặc nhìn qua, mang dép lê đi mở cửa.
“Đậu Đậu đâu? Cháu… cháu là Đậu Đậu? Sao cháu… trắng ra nhiều vậy?”
Sở Ngọc Bình không thể tin vào hai mắt mình.
Đây là Kim Đậu Đậu ư?
Một tuần trước ở Cố gia, cô vẫn là cô nhóc xấu xí, làn da ngăm đen, tóc xơ xác, da như da cóc mà. Nhưng lúc này, nếu không thấy vết sẹo trên trán Đậu Đậu thì bà không thể tin được là cùng một người. Tuy rằng vẫn gầy tong teo nho nhỏ như cũ, nhưng rõ ràng là một mỹ nhân. Mặt nhỏ như bàn tay, lông mày lá liễu, môi anh đào, mắt mèo giảo hoạt, mũi cao, làn da như bạch ngọc, đủ để cô có tư cách nhìn người từ bên trên. Vẻ đẹp của cô không phô trương không chói mắt, lại ẩn ẩn lộ ra một chút thần bí tinh tế…
Đậu đậu bị hỏi dồn dập có chút bất đắc dĩ -- Sở Ngọc Bình kinh ngạc như vậy, vì sự xấu xí trước đó của cô đã khắc sâu vào lòng người!
Thế là, hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, Đậu Đậu hắng giọng phá vỡ im lặng, “Gần đây không phơi nắng, trắng ra cũng bình thường ấy mà.”
Sở Ngọc Bình hoàn hồn, lúc này mới nhớ tới chính sự.
“Cháu, sao mấy ngày nay cháu không đi học? Mất tích lâu như vậy, dì cũng đi báo cảnh sát rồi. Hơn nữa cảnh sát có tới đây tìm cháu, mọi người cạy cửa vào cũng không tìm thấy cháu đâu?”
Đậu Đậu, “…”
Cạy cửa? Sao cô không biết?
Đậu Đậu nhìn về phía Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt nhún vai, “Tôi bóp méo không gian.”
Hắn làm như vậy, Đậu Đậu cũng rất đồng ý. Sau khi bóp méo không gian, người bên ngoài sẽ không thấy người trong phòng này. Cho nên dù Sở Ngọc Bình và cảnh sát có đến cạy cửa thì cũng không thấy hai sư điệt bọn họ tẩy tủy.
Đậu Đậu yên lặng ghi một công cho Yêu Nghiệt, rồi quay đầu nói với Sở Ngọc Bình, “À, mấy hôm nay cháu ra ngoài một chuyến, không ở trong phòng.”
Sở Ngọc Bình còn muốn hỏi cô đã đi đâu, nhưng thấy sắc mặt Đậu Đậu, lại nuốt lời vào trong. Sắc mặt kia của Đậu đậu rõ ràng đang nói, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Nếu bà nhìn đã hiểu thì việc gì phải tự tìm mất mặt? Biết Đậu Đậu chỉ tùy hứng nghỉ mấy buổi học nên Sở Ngọc Bình cũng yên tâm.
Nhưng chuyện còn chưa xong, Sở Ngọc Bình vừa đi không bao lâu thì Trương Khải Bình lại tới. Làm một nhân vật nhỏ trong cục cảnh sát Đế đô, anh vốn định lập công từ vụ án của Đỗ Tử Đằng, nhưng không nghĩ tới tác phong của cục cảnh sát cũng tùy ý như thế, chưa làm rõ đã vội kết án rồi. Tiền căn hậu quả sự việc còn chưa rõ ràng, thế mà đã kết! án! rồi!
Anh ta không chết tâm, cảm thấy cánh cửa đột phá chuyện này rất có thể ở trên người cô gái xấu xí kia. Cho nên khi nhận được báo án mất tích của Sở Ngọc Bình, anh ta liền tự đề cử mình. Anh ta nhất định phải điều tra rõ từ đầu đến cuối vụ án bắt cóc kia, nhất định phải cho dân chúng thấy rõ chân tướng!