Phượng Kinh Thiên

Chương 515: Mật thất

Sở Hồng im lặng không nói gì.

“Con là do ai gia sinh, hiểu con không ai bằng mẹ.” Nét mặt của Sở Hồng u ám, giọng nói của hắn càng lạnh như băng: “Trẫm rất thất vọng, dù đệ ấy có không còn là Chiến Thần vương có thể bảo vệ quốc gia vì trẫm nữa, thì cũng không thể vì một... người phụ nữ mà phản bội trẫm, phản bội phụ hoàng, phản bội trăm triệu con dân nước Sở. Trẫm sẽ khiến đệ ấy hiểu rõ, thứ mà1đệ ấy ruồng bỏ hết thảy để theo đuổi đến cùng là gì? Trẫm muốn trừng phạt hy, vọng, hão,huyển của đệ ấy!”

Đôi tay của Vinh thái hậu chợt run rẩy kịch liệt, giờ phút này, bà mới biết chuyện còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với dự đoán của bà.

“Cầu không được, bỏ không xong, nàng ta không phải Phật, mà là ma quỷ. Nàng ta đã mê hoặc trái tim của Tuyệt Nhi, thậm chí mê hoặc trái tim của con. Ai gia thực sự rất hối8hận... hối hận vì năm xưa nhất thời mềm lòng nương tay. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, thì dù có liều cả mạng già này ai gia cũng phải diệt trừ nàng ta.” Nghe mẫu hậu mình nói hối hận vì đã mềm lòng, Sở Hồng cắn chặt môi dưới, người hối hận cũng không phải chỉ có mỗi mẫu hậu, mà những năm gần đây, có vô số lần hắn đã nghĩ, nếu hắn quyết đoán diệt trừ nàng ngay từ ban đầu, thì sao nước Sở2lại có thể bỏ lỡ cơ hội thống nhất thiên hạ được chứ?

Cho nên lần này, tính cả thù mới lẫn hận cũ, hắn phải đặt dấu chấm hết với nàng.

Tuy nơi đây là cung điện dưới lòng đất, nhưng cũng là nhà giam ngầm, thế nên dù trên tường có treo đuốc chiếu sáng, thì sự tối tăm và ẩm ướt nơi đây cũng chẳng thể làm người ta cảm thấy thoải mái được. Ở cuối hành lang có một cánh cửa đá, nếu mở cửa ra, sẽ thấy4bên trong rộng mở thông suốt, là một mật thất có không gian cực lớn. Trong mật thất trống trải, có một ông lão đang ngồi trước bếp lò nhỏ, trên bếp lò đặt một ấm sắt, có thể thấy rõ là ông lão đang nấu nước. Sau lưng ông là một gian phòng là nhà giam được rào bằng lưới sắt. Không gian trong nhà giam không nhỏ lắm, bày biện cũng cực kỳ thoải mái, ngoại trừ chiếc giường bằng đá cao bằng một nửa người, còn có bàn ghế, thậm chí trên bàn còn bày nước trà và điểm tâm.

Nếu như loại bỏ hoàn cảnh địa lý ở nơi đây, thì thực ra cuộc sống của phạm nhân bị giam trong một nhà tù như thế này cũng không quá gian khổ.

Một lát sau, ấm nước nổi đầy bong bóng, âm thanh ùng ục khi nước sôi phá vỡ sự tĩnh lặng. Ông lão trông coi bếp lò chậm rãi đứng dậy, hơi khom người xuống, rồi dùng giọng điệu trưng cầu ý kiến để hỏi Sở Tuyệt đang nhắm mắt ngồi trên giường đá trong nhà giam: “Nước đã sôi rồi, lão nô pha trà cho vương gia nhé?”

Người trên giường làm ngơ, không hề có động tĩnh gì, mà ông lão tựa hồ cũng đã quen nên không hề thay đổi sắc mặt. Nhưng cổ tay của ông chợt vung lên, ấm nước vốn đang đặt trên bếp lò bỗng nhiên bay lên trời, xuyên qua song sắt rồi vững vàng dừng trên chiếc bàn trong phòng giam, thậm chí nước trong ẩm chẳng vương vãi ra một giọt nào, từ đó có thể thấy được công lực của ông ta thâm hậu biết bao. Sở Tuyệt chậm rãi mở mắt, tầm mắt của hắn lại không dùng trên ấm nước, mà nhìn về phía sau ông lão, ông lão thấy vậy thì vui mừng mỉm cười: “Công lực của vương gia không hề suy giảm, lão nổ thực vui mừng.” Bởi vì có người đang đi đến đây! Bước chân của người đến hơi khựng lại, nhưng rồi hắn ta vẫn cất bước tiến vào. Sau khi thấy rõ người đến là ai, Sở Tuyệt lại chậm rãi nhắm mắt tiếp.

Gần như là cùng lúc, ông lão kia cũng buông mắt xuống, thái độ tuyệt đối không coi là cung kính.

Sở Nghị đã phát hiện phản ứng của hai người từ lúc bước vào, nhưng hắn cũng không để bụng. Không chỉ Sở Tuyệt - người mà bất luận là phương diện nào cũng mạnh hơn hẳn, mà thân phận của ông lão vẫn xem nhẹ hắn kia cũng không hề tầm thường, ngay cả Sở Tuyệt cũng do ông ta dạy dỗ, ông ta từng là cao thủ trong số những cao thủ bên người tiên hoàng.

Sở Nghị tự tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, sau đó hắn cúi đầu nhẹ nhàng sửa sang lại cổ tay áo, mỉm cười lên tiếng: “Ta biết trong mắt đường huynh, A Nghị chẳng qua là tiểu nhân bất tài mà thôi, nhưng mà...”

Nói đến đây, Sở Nghị ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Sở Tuyệt tràn đầy châm biếm: “Nhưng mà vậy thì sao?” Sở Tuyệt vẫn ngồi yên ở đó như một pho tượng, không hề có phản ứng nào.

Sở Nghị cười nhạo một tiếng trước phản ứng của hắn: “Nói những thứ này, chắc chắn huynh cũng không muốn nghe, thôi bỏ đi, chúng ta nói chuyện khác, chẳng hạn như... nói về người mà huynh nguyện ý vứt bỏ hết thảy cũng muốn được ở bên nàng?”

Sở Tuyệt lập tức mở to mắt, ánh mắt lạnh lẽo cực kỳ đáng sợ, nhưng Sở Nghị vẫn mỉm cười, chỉ là đôi mắt của hắn cũng giá rét tựa băng. “Chỉ khi nhắc đến nàng thì Tuyệt đường huynh mới có phản ứng. Ta thực sự, thực sự rất muốn biết, khi Nguyên Vô Ưu biết huynh bị giam cầm, nàng sẽ có quyết định như thế nào? Nàng sẽ vì huynh mà đến nước Sở chứ?”

Sở Tuyệt hơi mím chặt môi, lạnh lùng nhìn Sở Nghị thật lâu rồi tiếp tục chầm chậm nhắm mắt lại. Sở Nghị cũng không để ý đến phản ứng của Sở Tuyệt, hắn tựa như đang độc thoại mà thì thào lên tiếng: “Huynh nói xem, nàng sẽ cứu huynh hay sẽ bỏ rơi huynh?” Mí mắt đang nhắm chặt của Sở Tuyệt khẽ run lên, trong lòng ngoại trừ áy náy thì vẫn là áy náy, áy náy vì bản thân quá mức kiêu ngạo. Hắn không nghĩ đến sẽ có đối thủ ẩn nấp trong bóng tối rình mò từng cử chỉ, từng hành động của hắn.

Đối với nàng mà nói, ba năm kia là ước hẹn, cũng là thời hạn để nàng lưỡng lự. Nhưng đối với hắn, ba năm ấy là chờ đợi. Giây phút mà nàng nói ra ước hẹn ba năm, hắn đã biết, chỉ cần có thể được làm bạn bên cạnh nàng, hắn nguyện vứt bỏ mọi thứ, mãi mãi không hối hận.

Nhưng giờ đây, khó khăn lắm Sở Tuyệt hắn mới vượt qua năm tháng chờ đợi dài đằng đẵng, mắt thấy mình đã có thể vươn tay chạm đến nàng, lại phát hiện bản thân đã mắc phải sai lầm lớn không thể tha thứ. Cũng giống như trong phép dụng binh, khinh địch chắc chắn sẽ thất bại, sự tự đại của Sở Tuyệt đã khiến bản thân hắn thua trong gang tấc.

Trên đời này, Sở Tuyệt chỉ coi Chu Thanh Sắc là đối thủ, lại xem nhẹ thực ra bên cạnh hắn vẫn còn có hoàng huynh, thậm chí vị đường đệ trước mắt này đây đều mang chấp niệm sâu nặng với nàng. Có lẽ không phải hắn xem thường đối thủ, mà là đã quá mức khinh địch rồi.

“Ta thừa nhận mình không bằng huynh, bất luận là về phương diện nào, huynh đều làm tốt hơn ta. Ta rất khâm phục tình yêu sâu nặng mà huynh dành cho nàng, nhưng khâm phục không có nghĩa là cam tâm.” Sở Nghị nhìn thẳng Sở Tuyệt rồi nhấn mạnh từng câu từng chữ.

Nghe những lời thẳng thắn bộc trực của Sở Nghị, Sở Tuyệt hơi nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra.

Thấy phản ứng của Sở Tuyệt, khóe môi Sở Nghị cong lên nụ cười tự giễu, sau đó, hắn liếc nhìn ông lão bên cạnh rồi cười khẩy: “Nếu huynh đã không buông được an nguy của nước Sở, tại sao lại có thể quyết tâm vứt bỏ? Huynh tưởng rằng huynh cổ vũ ta vươn lên là có thể thay huynh bảo vệ lãnh thổ dân chúng nước Sở sao? Thật sự là nực cười.” “Ta nhìn lầm ngươi rồi.” Bởi vì thời gian dài không lên tiếng nên giọng nói của Sở Tuyệt có chút khàn khàn: “Ngươi tòng quân không phải do ta ép buộc. Người nắm giữ quân ấn, cũng không phải do ta ép buộc. Đây là sự lựa chọn của chính người, nhưng sau khi trải qua gian nan và đạt được nó, ngươi lại còn có thể dễ dàng đổi ý như vậy. A Nghị, ta vốn nghĩ rằng ít nhất ngươi là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, xem ra bây giờ, ngươi còn không xứng làm đàn ông, người vẫn là một tiểu hài tử tùy hứng lồng bông. Thế nên, ta sẽ không xem người làm đối thủ của mình, ngươi cũng không xứng làm đối thủ của ta.”

Sở Nghị bị nói trúng nỗi đau trong lòng, giây phút ấy, thậm chí hắn có chút chật vật mà muốn chạy trốn, nhưng hắn biết mình không thể trốn được, cho dù có chật vật đến đâu, thì hắn cũng sẽ không lùi bước.

“... Nhưng bây giờ người trong nhà giam là Sở Tuyệt huynh, chứ không phải Sở Nghị ta.” Sở Tuyệt không nhìn hắn, đôi mắt bởi vì thất thần mà có chút trống rỗng: “Vậy thì lại thế nào? Ngươi và hoàng huynh tính toán trăm phương nghìn kể, chẳng qua cũng chỉ muốn khiến ta và các ngươi giống nhau, chỉ có thể dõi theo nàng từ đằng xa, không buông xuống được lại cầu mong không được, như thế, ai cũng không thể có được nàng. Thế nhưng các ngươi đều sai rồi.”