“A ... Nghị...” Trong giọng nói của Nhiếp Trường Viễn xen lẫn sự gấp gáp. Giây phút này, trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
“Ngươi không cảm thấy làm vậy rất không công bằng với hắn sao?” Cứ cho rằng hắn vì một người phụ nữ mà rũ bỏ trách nhiệm trên vai mình, thế nhưng cái gọi là trách nhiệm ấy hắn1đã dốc hết sức rồi, như vậy lẽ nào còn chưa đủ ư?
Người trong hoàng tộc, chỉ duy có mình Sở Tuyệt là người khiến hắn âm thầm cảm kích.
Mẫu thân hắn tuy rằng không phải cùng một mẹ sinh ra với chiến vương, hơn nữa bởi vì khoảng cách về tuổi tác với Trường tỷ quá lớn, lại không có cơ hội8tiếp xúc gần gũi, thế nhưng đối với bọn họ mà nói, những đứa cháu trai do các vị huynh muội khác mẹ sinh ra, thì đến hoàng thượng cũng không thèm ngó ngàng lấy một cái. Duy chỉ có hắn, người mà có vẻ lãnh khốc vô tình, người mà nghiêm khắc trừng phạt bọn họ khi bọn họ gây ra chuyện.
Hắn2biết rất rõ, đằng sau mỗi lần trừng phạt đó thì đều ẩn chứa sự dạy bảo tận tâm tận sức. Đáng tiếc là dù hắn có biết cũng chưa chắc sẽ thay đổi, vì xuất thân của những người bọn họ đã định sẵn cho bọn họ rất nhiều thứ, chỉ có thể phạm sai, chứ không thể nào đúng. Trong lòng4hắn hiểu hết ngọn ngành, nhưng vẫn chỉ biết nhận lấy tấm lòng của hắn mà thôi.
“Tiểu Vương gia, Mạc công công đến tuyến chỉ, mời ngài lập tức vào cung.” Tiếng nói của quản gia vang lên từ phía ngoài cửa.
“Ta đã chờ lâu lắm rồi, Trường Viễn, ván cờ hôm nay không thể tiếp tục cùng huynh chơi được, hôm khác chúng ta lại tiếp tục.” Sở Nghị mỉm cười, chỉnh trang lại trang phục một lượt, liền bước ra ngoài. Nhiếp Trường Viễn sững sờ dõi theo bóng lưng của Sở Nghị, người phía trước thân thuộc biết bao, nhưng ngay lúc này người ấy lại khiến hắn cảm thấy xa lạ vô cùng.
Bọn họ đã từng có chung một chí hướng, cho nên đã cùng nhau sánh vai vì một mục đích đập tan cuộc sống nhạt nhẽo này. Bọn họ đã cùng nhau gây ra biết bao nhiêu chuyện không nên làm, thậm chí còn bị dân chúng Kinh thành vừa sợ hãi vừa căm ghét gọi bằng cái tên tứ bá Kinh thành.
Bọn họ không lương thiện, thậm chí không phải loại người tốt đẹp gì, nhưng như vậy thì đã đã sao? Trong lòng bọn họ đều hiểu rất rõ, những chuyện mà bọn họ từng làm đều là những chuyện trong khả năng của bọn họ rồi, những thứ như đại gian đại ác hại nước, bất trung, thì trước giờ bọn họ chưa từng đụng tới.
Nhưng bây giờ, nhìn những chuyện mà hôm nay A Nghị gây ra, hắn mới biết mình ngây ngô đến mức nực cười ra làm sao! A Nghị vì ham muốn của chính mình mà không tiếc ra tay sát hại với vị thần trong trái tim của bách tính nước Sở.
Đồng thời cũng cho đến nay, hắn mới hiểu ra rằng vì sao Nguyên Vô Ưu có thể khiến bốn người bọn họ phải nhận thất bại. So với Nguyên Vô Ưu, những tai họa mà bọn họ từng tạo ra chỉ đáng như chuyện phá hoại mà mấy đứa nít ranh hay làm, hoàn toàn không đáng để bận tâm.
Năm ấy, chỉ dựa vào sức của một mình nàng để vật lộn nước Sở, mà lại có thể giúp thay đổi vận mệnh cho nước Đại Nguyên, để lại cho nước Sở một mầm mống tai hoạ. Đến nay, mầm mống ấy đã bùng nổ, khiến cho nước Sở cốt nhục tương tàn, nàng đáng sợ như vậy sao? Giờ đây khi nhớ lại người con gái có vẻ đẹp khuynh thành, tuyệt sắc lại vừa có mưu kế ngút trời, trong hắn tràn ngập nỗi khiếp sợ.
Vinh thái hậu nghe Sở Cửu Nhi nói con trai bà muốn chọn con đường rời bỏ nước Sở, cả người bà đều không thể đứng trụ, ánh mắt hiện rõ sự đau thương. Tiếp sau đó, bà lại nghe rằng hắn bị hoàng thượng giữa đường chặn lại, còn đem hắn nhốt vào ngục lao. Bà liên tục bước giật lùi, nếu không phải được Trác ma ma dìu đỡ, có lẽ lúc này ngay cả đứng bà cũng chẳng còn đủ sức. “Thái hậu, người phải đứng vững.” Trác ma ma nghẹn ngào khuyên răn cùng an ủi, sau đó dìu bà ngồi xuống chiếc ghế mềm.
“Mẫu hậu, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Sở Cửu Nhi sốt sắng lên tiếng. Nàng biết những chuyện hoàng huynh làm ra khiến Thất vương huynh thất vọng, đau khổ, nhưng cứ cho là như thế thì huynh ấy cũng không thể bỏ mặc tất cả, dứt áo ra đi được.
Dù huynh ấy không màng đến an nguy của bách tính, lẽ nào huynh ấy cũng không quan tâm mẫu hậu sẽ đau lòng đến thế nào khi biết tin, và bản thân nàng cũng biết đau chứ? Hơn nữa... nàng không ngờ được hoàng huynh lại tàn độc bắt nhốt Thất vương huynh. Dã Lang phát hiện Thất vương huynh có điểm ngờ vực, nên ban đêm đều để ý từng hành động cử chỉ của Thất vương huynh. Nàng ấy vậy lại không biết huynh ấy muốn rời khỏi nước Sở, càng không thể mường tượng được kế hoạch của Thất vương huynh bị hoàng huynh nắm được thóp, sau đó nửa đường hạ thủ ngăn cản Thất vương huynh, thậm chí còn... bắt nhốt.
“Hoàng thượng giá đáo!”
Sở Cửu Nhi liền biến sắc, không biết phải xoay sở thể nào nên nàng bèn nhìn sang thái hậu: “Mẫu hậu Hoàng huynh đến rồi, bây giờ phải làm sao?”
“Chủ tử?” Trác ma ma lo lắng nhìn Vinh thái hậu vẫn đang nhắm nghiền mắt. Vinh thái hậu mở mắt, chậm rãi ngồi thẳng người dậy, nói từng câu từng chữ: “Đến vừa đúng lúc, ai gia đang muốn hỏi, rốt cuộc thì chuyện gì đang diễn ra?” Sở Hồng tiến vào trong, trông về thái hậu đang ngồi trên ghế mềm, ánh mắt lướt qua Sở Cửu Nhi đứng bên cạnh, sắc mặt nàng cực kì khó coi, hắn khẽ mỉm cười: “Xem ra trẫm không cần nhắc lại nữa, mẫu hậu đã biết cả rồi. Cũng phải, đêm qua phò mã điều tra địa cung, trẫm nên giữ hắn lại, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trẫm lo lắng cho thân thể của mẫu hậu khi nghe tin này, không biết phải mở lời bẩm báo ngọn ngành với mẫu hậu thế nào, nên để Cửu Nhi đến nói lại là cách tốt nhất. Nếu mẫu hậu đã biết rõ mọi chuyện rồi thì càng tốt, trẫm cũng muốn hỏi mẫu hậu nghĩ thế nào về việc hảo Thất đệ của trẫm muốn bỏ rơi nước Sở“.
Sở Cửu Nhi kinh ngạc hết đỗi mà trợn tròn hai mắt: “Hoàng huynh, huynh...”
Vinh thái hậu tức giận không thốt nên lời, tay chân run lẩy bẩy, bà không dám tin vào tai mình, chỉ đành nhìn đứa con trai lãnh khốc vô tình mà mình từng rất tự hào.
“Rốt cuộc thì tại sao người lại trở thành người như vậy? Trong người còn xem ai gia là mẫu thân nữa hay không, có còn chút tình huynh đệ nào hay không? Nó không phải người ngoài, nó là anh em ruột thịt với ngươi, ngươi sao có thể... sao có thể nhốt nó trong địa cung? Lại còn có thể phấn khởi có lời muốn nói?”
Sở Hồng ngồi xuống một chiếc ghế mềm khác, xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái. Hắn không tỏ vẻ tức giận một chút nào khi bị Vinh thái hậu quở trách, hắn còn chất vấn lại bà: “Theo ý mẫu hậu, thì dù Thất để có phản quốc thì trẫm vẫn phải ngồi im mới được gọi là niệm tình huynh đệ ư?” “...” Vinh thái hậu bị hắn chất vấn, nhất thời á khẩu không nói được gì, ngược lại Sở Cửu Nhi đứng một bên đã nhịn không được mà lên tiếng phản xạ lại: “Thất vương huynh tuyệt đối sẽ không phản quốc.” “Hỗn xược.” Sở Hồng nghiêm giọng: “Trong mắt người còn có xem trẫm là hoàng đế hay không? Người đâu, đưa công chúa quay về phủ công chúa, không có lệnh của trẫm, không được bước ra khỏi phủ nửa bước.” Lệnh vừa hạ xuống, cấm vệ quân đứng chờ bên ngoài liên tiến vào chấp hành mệnh lệnh.
Hai mắt Sở Cửu Nhi đỏ ngầu nhìn về Vinh thái hậu: “Mẫu hậu?” “Không cần hoàng đế phái người tiễn, Trác ma ma.”
“Có nô tỳ.” “Ngươi thay mặt cho ai gia đưa công chúa hồi phủ.”
“Dạ.” Trác ma ma quay qua Sở Cửu Nhi cung kính mời: “Công chúa, mời!”
Thống lĩnh cấm quân nhìn sang Sở Hồng, Sở Hồng phất tay, biểu ý bọn họ mau lui xuống, một hàng người kính cẩn lùi về. Sở Cửu Nhi liếc nhìn hoàng đế: “Mẫu hậu...” “Quay về đi, con đừng hỏi chuyện này nữa, chăm sóc tốt cho phò mã.” Vinh thái hậu nghiêm trang căn dặn, bao hàm ẩn ý sâu xa. Sở Cửu Nhi cắn môi, nàng hiểu mẫu hậu làm vậy là vì muốn bảo vệ nàng. Hôm nay, nếu nàng thật sự bị cấm vệ quân dẫn về phủ công chúa thật, thì không chỉ mất mặt không đâu, e là ngay cả lớp vải lót cũng không còn. “Vậy nhi thần trở về phủ trước, mẫu hậu, người hãy bảo trọng sức khoẻ Trông thấy Cửu Nhi rời đi, sắc mặt Vinh thái hậu mới dần lạnh xuống, phân phó nói: “Các ngươi lui xuống hết đi.” “Lui hết đi.” Sở Hồng thờ ơ nói. “Vâng.” Trừ những người hầu thiếp thân ra, thì toàn bộ những người còn lại đều lặng lẽ lui xuống.
Vinh thái hậu lúc này mới nhìn hoàng đế: “Ai gia chỉ muốn biết hoàng thượng làm như vậy, là có mục đích gì?”