Phượng Kinh Thiên

Chương 502: BÁI NGỘ VI SỰ

Một khúc gỗ?

Lại có kẻ dám gọi vương gia ta là khúc gỗ ư? Bạch Lang trợn to hai mắt không dám nói huỵch toẹt ra, hết nhìn Không Vô Hồn lại nhìn Vương gia nhà mình, Vương gia không nổi giận thì không lí nào hắn lại không kìm nén nổi. Hắn1vẫn chưa hiểu ý đồ của Không Vô Hồn, đối diện với sự mỉa mai của y, Sở Tuyệt khống chế sự hoài nghi dấy lên trong lòng, chỉ đành im lặng mà đối mặt. “Gọi người là khúc gỗ, ngươi liền phát huy ngay bản chất của khúc gỗ.” Không Vô Hồn8thấy hắn chẳng hề tức giận thì ngay lập tức lại đổ thêm dầu vào lửa. Bạch Lang khép cái miệng đang há hốc ra vì quá đỗi kinh ngạc, nghi hoặc đánh giá đối phương, người này xuất hiện một cách quái lạ, tính tình cũng kỳ quái nốt. Không Vô Hồn,2người đời gọi là Vô Hồn công tử, võ công cái thế, y từng dũng cảm dùng Đoạn Hồn Khúc để thách đấu với các anh tài nước Đại Nguyên tại Kinh thành. Hành tung y rất kì bí, nghe đồn y là một mạch của Ký Đông Hạng Thị, vì báo tư4thù mà đến nương nhờ Nguyên Vô Ưu, nghe theo sự sai bảo của nàng ta, cuối cùng, sau khi Nguyên Vô Ưu bình định được Ký Đông thì y từ một kẻ ngoại đạo trở thành gia chủ trấn thủ Ký Đông, dốc sức tương trợ cho Nguyên Vô Ưu.

Từ đây cách Ký Đông không quá mười dặm, Nguyên Vô Ưu lại đang ở đây, Không Vô Hồn đột nhiên xuất hiện, nghĩ kĩ lại thì đích thực không khó để giải thích. Chỉ là Bạch Lang vẫn còn một điểm khúc mắc không thể nào lí giải được, đó là tại sao cái con người được đồn là thần bí quỷ dị này lại có biểu hiện không chút khách khí, thậm chí là khinh thường, coi rẻ vương gia nhà hắn. Cái kiểu thái độ cổ quái này tuy rằng khiến người khác cảm thấy không được thoải mái, thậm chí là có chút không tài nào hiểu được, thế nhưng đồng thời y cũng không làm người ta cảm thấy ác cảm hoặc là cảm giác thù địch.

Sau một hồi trầm lắng đắn đo cất nhắc, Sở Tuyệt quyết định chọn cách mở đường vào núi: “Không biết Vô Hồn công tử đến đây vì lí gì?” Không Vô Hồn không lập tức trả lời ngay nhưng y lại hỏi ngược lại hắn: “Ngươi muốn vào núi?” Sắc mặt Sở Tuyệt chợt biến, chẳng mấy chốc trôi qua, ánh mắt hắn đã xoáy sâu vào Không Vô Hồn. Lời hắn nói ra mặc dù là câu hỏi, nhưng ngữ khí hoàn toàn là khẳng định: “Vô Hồn công tử có thể giúp Sở mỗ?” Bạch Lang chấn kinh nhìn Không Vô Hồn, nhưng thấy, không phủ nhận mà chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt quét qua bọn họ rồi dừng lại phía núi rừng. Sắc mặt Sở Tuyệt mặc dù vẫn trấn tĩnh, nhưng mày kiếm sắc bén lại lộ ra chút gợn sóng, ánh mắt chăm chăm nhìn Không Vô Hồn không rời, thong thả nói: “Vô Hồn công tử không ngại đưa ra điều kiện chứ, chỉ cần...” “Tuy rằng tính cách người giống như một khúc gỗ, nhưng lại là một kẻ thẳng thắn.” Không Vô Hồn cắt ngang lời nói của hắn, nụ cười trên môi càng thêm đậm, dù rằng là một lời khen nhưng vẫn xen lẫn ý công kích. Sở Tuyệt căn bản có thể khẳng định được rằng Không Vô Hồn không có ác ý thù địch với mình, nhưng nghe ngữ khí của y, dường như y bắt bẻ hắn... rất nhiều. Hắn và y không quen không biết, thể thì tại sao lại có điều không hài lòng với hắn như thế?

“Trên thế gian này chỉ có mình ta mới có thể giúp người vào núi, nhưng... điều kiện là người phải bái ta làm thầy.”

“Cái gì?” Bạch Lang thất thanh kinh hổ, không dám tin vào tai mình nữa, vô cùng ngạc nhiên kêu lên.

Trong đôi đồng tử của Sở Tuyệt vụt qua một tia kì quái, lời này của Không Vô Hồn quả thực khiến hắn ngỡ ngàng.

Không Vô Hồn nhếch mép, quét mắt liếc nhìn Sở Tuyệt trầm ngâm không nói đằng kia, sau đó hừ lạnh giễu cợt, y không thể kiên nhẫn được nữa bèn lên tiếng thúc giục: “Ngươi rốt cuộc có muốn bái sư không đây?” Hắn tưởng, muốn nhận một kẻ như khúc gỗ di động và còn là người nước Sở làm đồ đệ lắm à, nếu không phải năm ấy y đồng ý tuyển lời thề thì y sẽ không để mình lâm vào cảnh nan giải thế này, tốn công tốn sức mà chẳng thu lợi được gì.

Bạch Lang đè nén nỗi kinh ngạc trong hắn xuống, mang cảm xúc vừa sửng sốt vừa do dự lại vừa có chút kì quặc đánh mắt quan sát Không Vô Hồn. Không biết có phải hắn nhìn nhầm không, tuy rằng Vô Hồn công tử hừ lạnh quắc mắt rất không kiên nhẫn với vương gia, lại còn hay bới lông tìm vết, thế nhưng tại sao hắn lại cảm thấy y có vẻ sốt sắng muốn trở thành sư phụ của vương gia?

“Sở mỗ không hiểu.” Lời Sở Tuyệt nói hoàn toàn là thật lòng. Khi nãy, hắn đã suy nghĩ mọi thứ lại một lượt, nhưng mà vẫn không tài nào hiểu nổi chuyện kì quái gì đang diễn ra?

Không Vô Hồn khẽ ho, có chút cứng ngắc không tự nhiên sờ sờ vào mũi mình, bày ra bộ dáng lạnh lẽo mà nói: “Hỏi nhiều làm gì? Ngươi chỉ cần biết, bái ta làm thầy sẽ không bị thiệt là đủ rồi.”

Sở Tuyệt chau mày thấy rõ, dù vẫn không dò được tâm tư hắn, nhưng thái độ của hắn vô hình trung đều lộ rõ trong cái cau mày kia.

Không Vô Hồn nheo mắt, đột nhiên phá lên cười, hờ hững nói: “Đừng hỏi mấy câu sáo rỗng nữa, ta cũng rất lười trả lời, đơn giản mà nói thì thế này, nếu như người bái ta làm thầy, gia nhập vào Hư Vô Môn thì ngươi và Chu Thanh Sắc sẽ có quan hệ là đồng môn sư huynh đệ.” Vừa dứt lời, không chỉ riêng Bạch Lang hết sức ngạc nhiên, mà ngay đến Sở Tuyệt cũng biến sắc, ánh mắt trở nên băng giá. Trông thấy khúc gỗ cuối cùng cũng có phản ứng, nụ cười của Không Vô Hồn càng thêm quỷ dị, ấy thế những câu nói tiếp theo lại nói bằng giọng rất thờ ơ. “Có thể ngươi không biết, chứ Nguyên Vô Ưu cũng phải gọi ta một tiếng sư thúc tổ, bởi vì nàng và Chu Thanh Sắc là sự đồ...” Câu tiếp theo, Không Vô Hồn còn chưa nói tiếp, thì cái người lạnh lẽo như tượng bằng kia đã cung kính hành lễ bái sư.

“Sở Tuyệt bái kiến sư phụ.” Không Vô Hồn suýt chút nữa nghẹn lên vì ngạc nhiên, sau chốc lát, y liền phá lên cười, bộ dạng cực kì đắc ý. Bạch Lang và vài tên hộ vệ đứng đực ra, mặt mũi ngờ nghệch không chỉ bởi sự thay đổi đột ngột đến chóng cả mặt của sự việc trước mắt, mà còn vì hành động quỳ xuống dứt khoát, nhanh nhẹn của chủ tử nhà họ. Không gian tĩnh lặng của nơi đây bị khuấy đảo bởi giọng cười dương dương tự đắc, ngang ngược của Không Vô Hồn. Không Vô Hồn cười nham hiểm, sau một hồi y mới chịu dừng lại, nhìn về hướng người cam tâm tình nguyện quỳ trước mặt mình, rồi tán thưởng: “Rất tốt, ngươi cũng không đến nỗi hết thuốc chữa, đứng lên đi.”

Đa tạ sư phụ.” Sở Tuyệt khép hờ mắt đứng dậy. “Nếu ta đã thu nhận con làm đồ đệ dưới chân núi, thì giờ theo ta lên núi bái sư môn.” Ánh mắt khép hờ của Sở Tuyệt đột nhiên mở to, nhưng rất nhanh liền lập tức thu lại rồi nhìn xuống, gương mặt lạnh lùng nói rằng: “Rõ.”

“Vương gia...” Bạch Lang như bừng tỉnh, tâm tình hỗn loạn không biết nên mở lời nói thế nào.

“Các ngươi chờ ở đây, không được đi theo.” Sở Tuyệt hạ lệnh. Khoé miệng Không Vô Hồn khẽ nhếch lên, cuối cùng cũng có điểm cảm thấy hài lòng ở người đệ tử mới thu nhận.

Việc bái sư nhận đồ đệ vừa xảy ra chưa bao lâu, nhưng do Đào Dao đứng chờ ở chân núi nên hiển nhiên lập tức nghe ngóng được ngay.

Cho nên khi thấy Không Vô Hồn xuất hiện, đằng sau có thêm Sở Tuyệt đang dần dần tiến đến gần, thì ông đã kịp đè nén sự kinh ngạc trong lòng lại rồi. Tuy vậy nhưng ông vẫn có chút do dự: “Vô Hồn công tử rốt cuộc cũng đến, chúng tôi cung kính chờ đợi đã lâu, chỉ có điều...”

Không Vô Hồn liếc nhìn người đứng sau lưng mình, mỉm cười nói: “Đào công công, đây là đệ tử của Không mỗ, dẫu sao cũng có dịp lên núi một chuyến nên ta tiện đường dẫn đồ đệ lên cùng tham bái sư môn, suy cho cùng...”, dừng lại một chút, nheo mắt nhìn về hướng đỉnh núi mây mù sương phủ đằng kia, nụ cười y càng thêm xán lạn: “Đến đây một chuyện cũng chẳng dễ dàng gì.” Y đã nói đến mức này, Đào Dao không tiện nói gì thêm, ông không hề quên chân núi mà ông đang đứng là thuộc Hư Vô Môn. “Không biết có thể...” Đào Dao chỉ vừa mới mở lời, nhưng Không Vô Hồn đã lắc đầu, rất tiếc phải từ chối.

“Đào công công vẫn nên kiên nhẫn chờ ở đây thêm mấy hôm thì hơn.” Đào Dao trầm mặc, sắc mặt lạnh lùng gật đầu: “Nếu đã như vậy, chúng tôi cũng không thể miễn cưỡng thêm, đành yên lặng chờ ở đây, đợi chủ tử của chúng tôi xuống núi.” Không Vô Hồn khẽ gật đầu với Đào công công, sau đó nói với Sở Tuyệt: “Đi thôi.” Mây mù sắp ùa đến giăng kín lối, nụ cười trên mặt Không Vô Hồn dần phai nhạt, thần sắc lạnh lùng, y nể mặt Chu Thanh Sắc cũng có nguồn gốc từ sư môn nên y mới nhượng bộ không tính toán làm gì? Không ngờ rằng Chu Thanh Sắc lại được voi đòi tiền. Y thừa nhận, thân phận truyền nhân của Hư Vô Môn, Không Vô Hồn y danh không chính ngôn không thuận, nhưng, Chu Thanh Sắc hắn làm sao có thể danh chính ngôn thuận? Đừng nói là Chu Thanh Sắc, cho dù là người mẹ rũ bỏ sư môn của hắn đích thân đến đây thanh lý môn hộ với y, thì y cũng chẳng việc gì phải sợ.

So với kẻ bị phế chức truyền nhân, tự nguyện rũ bỏ trách nhiệm kế thừa sư môn để mà xuống núi kia, thì y, tuy rằng không được đích thân sự tôn thu nhận làm đệ tử, nhưng lại là người được sự tôn âm thầm cho phép lên núi. Y được ở lại sư môn học nghệ là do sự tôn ngấm ngầm cho phép, Chu Thanh Sắc dựa vào cái thá gì mà lấy thân phận truyền nhân ra để thanh lý môn hộ, truy hỏi trách nhiệm với y? Đúng là nực cười. Nghĩ đến đây, ánh mắt Không Vô Hồn nhuốm đầy sát khí, y liếc qua Sở Tuyệt đang mặt mày trắng bệch phía sau, lạnh nhạt nói: “Nhắm mắt lại, vận công rồi đi theo tiếng đàn cảm của ta. Nửa giờ sau, ngươi nhất quyết không được đối kháng với khí dữ, thả lỏng cơ thể, cứ để mặc cho nó dồn ép, sau đó lắng tai nghe tiếng đàn của ta, khi tiếng đàn cầm cất lên thì sẽ có tiếng đàn sắt phụ hoạ. Ngươi nhớ kĩ, chỉ đến khi âm thanh đàn cầm nhỏ, âm thanh đàn sắt thấp | thì người mới có thể vận khí để xoa dịu sự dồn nén của khí dữ.”

Gương mặt trắng bệch của Sở Tuyệt vừa căng thẳng vừa ngưng trọng: “Rõ, đồ nhi sẽ vâng theo lời sư phụ chỉ bảo.” Đây mới chỉ là tiến vào mây mù thôi, hắn biết sự lợi hại của nơi này, nếu như không bái Không Vô Hồn làm thầy, thì mình hắn không thể lên núi nổi.

Ánh chiều muộn hắt lên đỉnh đầu những màu sắc mê li, điểm xuyết xung quanh là màu sắc rực rỡ tươi đẹp của cỏ cây hoa lá.

Trên sườn dốc Quan Vân, Nguyên Vô Ưu đứng ngắm những tia nắng chiều tà đang đổ dần về phía chân trời phía Tây. Lúc nàng định đứng dậy rời khỏi chỗ này thì bỗng xuất hiện một nỗi ngờ vực, bước chân bỗng chốc khựng lại, hình như nàng nghe thấy âm thanh đứt quãng của tiếng đàn cầm bên trong biển mây phía dưới:

Đúng lúc nàng đang lắng tai nghe, thì bóng dáng hối hả của Chu Thanh Sắc nhẹ nhàng như không dừng lại cạnh bên nàng, lông mày hắn nhíu chặt, chằm chằm nhìn biển mây.

“Vô Ưu, nàng quay về trước đi.” Nguyên Vô Ưu nhăn mày chăm chú nhìn biển mây bên dưới, lắng tai nghe tiếng đàn cầm thoắt ẩn thoắt hiện, nàng nói: “Có người lên núi.” Hắn từng nói rằng cho dù là Tiểu Đào Tử cũng không cách nào có thể mở được đường lên núi, nhưng bây giờ, âm thanh đàn cầm, đàn sắt cao thấp trầm bổng, tuy là lúc phân tách lúc lại hợp lại, nhưng bất luận là lúc tách hay lúc hợp thì đều hoà quyện, dung hợp với nhau để cùng tiến đánh.

“Là Không Vô Hồn.” Người có thể đến gần như vậy lại vừa có thể khiến nàng và hắn nhận ra, không nghi ngờ gì chắc chắn là Không Vô Hồn. Chu Thanh Sắc mím chặt môi thành một đường thẳng, hắn đương nhiên biết là y, hắn còn biết y dẫn theo một người, bằng không y cần gì phải cần đánh đàn. Hơn nữa, kẻ mà Không Vô Hồn dẫn theo không phải là Đào Dao.

Người không có nguồn gốc từ sư môn thì theo nguyên tắc sẽ không thể lên núi, Không Võ Hồn hiểu rất rõ, trừ phi Đào Dao nhận Không Vô Hồn làm thầy, bằng không Không Vô Hồn sẽ không mạo hiểm vận công dẫn ông ta lên núi. Cho nên, hắn căn bản có thể khẳng định được người đó không phải là Đào Dao.

Bởi vì, sau khi Vô Ưu trở thành đệ tử của hắn, thì Đào Dao không thể nào nhận Không Vô Hồn làm thầy được, cứ cho là ông ta tình nguyện bái sư, Không Vô Hồn cũng chưa chắc bằng lòng thu nhận. Nghĩ đến điểm này, Chu Thanh Sắc bèn đè nén tâm tình xuống, nói với Nguyên Vô Ưu đứng đằng sau: “Vô Ưu, quay về đi, ta đi xem sao.”

Nguyên Vô Ưu trầm tư, lúc sau nàng chậm rãi nói rằng: “Để y lên núi đi.”

Cả người Chu Thanh Sắc bỗng cứng đờ, chậm chạp ngoảnh đầu. “Vô Ưu...” Với trí thông minh của nàng, thì chẳng lẽ nàng lại không biết? Không Vô Hồn không thể tùy tiện thu nhận đồ đệ. Dựa vào sự mâu thuẫn giữa hắn và y, thì y chắc chắn sẽ chọn kẻ có thể giao thủ với hắn để mang theo lên núi.

Lắng tại lặng lẽ nghe động tĩnh bên dưới, Nguyên Vô Ưu thờ ơ nói: “Ta không thể khoanh tay đứng nhìn Không Vô Hồn xảy ra chuyện gì ngay trước mắt mình được.” Hắn dùng đôi đồng tử đen sâu thẳm khó dò quan sát nàng rất lâu, cánh môi xinh đẹp tuyệt mỹ của hắn chầm chậm vẽ lên một cái nhếch mép lạnh lẽo mà cô độc: “Không thể đứng nhìn Không Vô Hồn xảy ra chuyện, hay là không thể đứng nhìn người y dẫn theo xảy ra chuyện?”