Phượng Kinh Thiên

Chương 501: LÀ MỘT KHÚC GỖ

Dưới chân núi Phiêu Miễu.

Mặc dù Đào Dao rất muốn trải nghiệm đỉnh núi ẩn dưới lớp mây mù thần bí này rốt cuộc thần kì đến thế nào, nhưng suy nghĩ1này vừa nảy ra, não của ông đã tự động hiện lên mệnh lệnh của Nguyên Vô Ưu. Thế là, ông đành phải từ bỏ suy nghĩ này. Ông lấy trời làm8chăn, lấy đất làm chiếu, yên tâm ở dưới chân núi đợi chủ tử quay về. Chỉ có điều, mỗi một ngày trôi qua, sắp nửa tháng rồi mà Nguyên Vô Ưu2vẫn chưa xuống núi, việc này khiến ông khó mà yên tâm được. Nhìn đỉnh núi bị lớp lớp sương mù che phủ, Đào Dao quyết định sẽ kiềm chế thêm hai4ngày nữa. Nếu đến lúc đó, chủ tử vẫn không xuống núi thì thế nào ông ta cũng phải xông vào núi Phiêu Miễu Hư Vô thần kỳ huyền diệu này một phen.

Sau lưng truyền đến tiếng động, một tên ám vệ cấp tốc chạy đến, cung kính đứng sau lưng ông nhỏ giọng bẩm báo: “Khởi bẩm Đào công cộng, Sở Chiến Thần vương Sở Tuyệt bí mật thăm dò hành tung của chúng ta.” Ánh mắt Đào Dao lóe lên sự ngạc nhiên. Sở Tuyệt?

“Hắn mang theo bao nhiêu người? Đã điều tra được đến đâu rồi?”

“Theo như bên ngoài, Sở Tuyệt hình như chỉ đơn phương độc mã đến, còn về tình hình thực tế cụ thể hơn, mấy người thuộc hạ lo sẽ manh động mà bại lộ, nên mới đến xin chỉ thị có phải...” Đào Dao phất tay từ chối kiến nghị của ám vệ, ám vệ cung kính cúi đầu. Đào Dao híp mắt suy nghĩ một lát rồi ra lệnh: “Truyền lệnh xuống dưới, án binh bất động.”

“Vâng.” Ám vệ cung kính nhận mệnh nhưng không lui xuống mà ngước mắt lên nhìn đỉnh núi như ẩn như hiện trước mắt, lại nhìn vào công công muốn nói rồi lại thôi.

Sắc mặt Đào Dao lạnh hẳn đi, nói: “Chủ tư lệnh cho chúng ta đợi ở đây, đương nhiên có suy tính của chủ tử.”

“Vâng.” Ám vệ cung kính lui xuống. Đào Dao xoay người tiếp tục nhìn núi Phiêu Miễu chăm chú nghĩ đến việc Sở Tuyệt xuất hiện, đầu lông mày bất giác nhíu lại. Ông ta không lo Sở Tuyệt sẽ tìm được đến chân núi, bởi vì núi Phiêu Miễu có lớp chướng ngại tự nhiên, hiểm ai có thể xông vào được, hơn nữa, từ cửa ranh giới đến miệng núi, ông ta đều có người âm thầm canh giữ để đề phòng bất trắc.

Ám vệ chỉ nói Sở Tuyệt đang tìm tung tích của bọn họ, điều này cũng đồng nghĩa với việc Sở Tuyệt không thể phát hiện ra núi Phiêu Miễu. Ông ta không cần đi xử lý tình huống đột xuất là hắn, chỉ là, ông ta hơi lo lắng chủ tử đi theo Chu Thanh Sắc lên núi sao vẫn chưa trở về:

Ngay lúc Đào Dao đang khổ não thì ở một nơi bên ngoài rừng núi, Sở Tuyệt đang quanh quẩn tìm đường ra.

Đúng như lời ám vệ nói, Sở Tuyệt đích thực đơn phương độc mã xuất hiện, vì vậy khi hắn phát hiện ra mình bị núi rừng vây khốn, hắn không những không hề sốt ruột mà ngược lại lại cảm thấy vui mừng. Nơi này nhìn thì giống một cánh rừng nhỏ nhưng có thể cản trở bước đi của hắn, điều này nói rõ đây có thể chính là lối vào núi.

Bây giờ, hắn phải tĩnh tâm phá giải trở ngại này thì mới đi tiếp được.

“Vương gia.”

Đúng lúc Sở Tuyệt đang tập trung tìm cách phá giải thì sau lưng hắn vang lên tiếng của Bạch Lang.

Sở Tuyệt nhìn về phía giọng nói, nhíu mày nhìn Bạch Lang mang theo mấy tên hộ vệ xuất hiện.

Thấy Sở Tuyệt bình an vô sự, trái tim căng thẳng của Bạch Lang mới thả lỏng được một chút. Thế nhưng ngay sau đó, hắn chẳng yên tâm được bao lâu đã vội vàng phất tay ra dấu, mấy tên hộ vệ hắn mang đến đã nhanh chóng bảo vệ xung quanh Sở Tuyệt, ánh mắt cảnh giác đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

“Thuộc hạ làm trái mệnh lệnh của vương gia, tội đáng muốn chết, xin vương gia trách phạt.” Bạch Lang xoay người xuống ngựa, quỳ lên mặt đất thỉnh tội. Sở Tuyệt nhíu chặt mày, mặc dù trong lòng không vui nhưng hắn cũng biết Bạch Lang vì lo cho an nguy của mình nên mới bất chấp kháng lệnh đuổi theo đến đây. “Đứng lên hết đi, đợi bao giờ quay về rồi xử lý mấy chuyện khác sau.” Mặc dù đã đoán trước nhưng Bạch Lang vẫn thở ra một hơi nhẹ nhõm. Sau khi nói tạ ơn, hắn vội vàng tiến lên bẩm báo: “Vương gia, nơi này có điều cổ quái.” Hắn đuổi theo dấu vết vương gia đến đây, đuổi đến nơi địa giới vô danh giáp ranh giữa hai nước này thì phát hiện ra điều dị thường.

Nhìn ra xa, nơi đây đều là vùng hoang vu hẻo lánh, nhưng cứ đi đi mãi lại đột nhiên xuất hiện núi rừng này.

Cánh rừng này nhìn thì bình thường, nhưng sau khi bước vào, nó lại cho hắn một loại ảo giác rộng lớn vô biên. Nếu không phải hắn biết rõ ám hiệu đánh dấu vương gia để lại thì hắn thật lo lắng rằng mình không đuổi kịp được vương gia.

Hai mắt Bạch Lang đột ngột mô lớn: “Chẳng lẽ núi Phiêu Miễu Hư Vô trong truyền thuyết thật sự ở nơi này?“.

Sở Tuyệt khép hờ mắt. Hơn hai trăm năm nay, Khai Quốc Quốc sư và núi Phiêu Miễu Hư Vô vẫn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ngay cả vua chúa các thời đại của nước Đại Nguyên cố hết sức cũng không thể tìm thấy, bây giờ, nàng và Chu Thanh Sắc lại cùng xuất hiện ở đây.

“Vương gia?” Bạch Lang lên tiếng thăm dò. “Tìm cách phá giải.” Sở Tuyệt nói ngắn gọn mấy chữ. Bạch Lang yên lặng rồi thầm thở dài một tiếng. Rốt cuộc Nguyên Vô Ưu đã cho chủ tử nhà hắn uống thuốc gì mà khiến vương gia si mê như thế?

Sau khi Chu Thanh Sắc bình tĩnh và thản nhiên đưa ra yêu cầu muốn nàng tuân thủ trong vòng một tháng, ngoại trừ im lặng ra, Nguyên Vô Ưu cũng chỉ biết im lặng. Lời đã nói ra miệng rồi đồng nghĩa với việc không thể thay đổi được, nàng hiểu điều này, hắn cũng hiểu. Vì vậy, nàng không ngờ hắn lại đưa ra yêu cầu muốn tiếp tục thời hạn, còn giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra như cũ. Hắn cứ tự lừa mình dối người như thể chẳng qua chỉ đang cố ý xát muối vào vết thương của mình, khiến nàng càng áy náy mà thôi.

“Vô Ưu, nàng cẩn thận chút, đừng để bị ngã vào hồ.” Chu Thanh Sắc mặc quần áo vải thô đang khom người làm việc, không quên ngẩng đầu nhắc nhở Nguyên Vô Ưu đang ngồi xổm rửa rau bên hồ. Nguyên Vô Ưu hơi cứng người, thầm thở dài một tiếng, ngón tay dài mảnh trắng nõn nhẹ nhàng rửa sạch rau trong giỏ trúc. Hắn đã cố chấp muốn như thế thì nàng cũng chẳng còn gì để nói.

Còn mười ba ngày nữa là đến thời hạn một tháng, nếu có thể khiến hắn nghĩ thông suốt trong vòng mười ba ngày, buông bỏ chấp niệm thì sẽ không thay đổi tình thầy trò của hai người.

Đưa rau đã rửa sạch vào phòng bếp, Vô Ưu lại nhấc giỏ trúc không đi vào rừng. Nhìn bóng dáng xa dần của nàng, động tác trong tay Chu Thanh Sắc dừng lại, môi hắn khẽ nở một nụ cười chua chát. Khác với uống trà, nuốt ngụm trà xuống, mặc dù đắng chát vô cùng nhưng lại có thể khiến người ta cảm nhận được tư vị khổ tận cam lại.

“Chỉ cần có chút lòng tham thì vẫn không thể biết đủ, không thoát khỏi hồng trần.” Có lẽ khi hắn còn chưa nhìn rõ chính mình thì nàng đã nhìn rõ hắn rồi, vì vậy nàng mới không cách nào mở lòng với hắn ngay từ đầu. Hắn như tấm gương của nàng, nhìn xuyên qua lòng tham và sự cố chấp tiềm tàng tận trong xương cốt của hắn mà cảnh giác và bài xích. Kẻ thù ẩn náu... chẳng phải cũng như vậy sao? Hắn gặp nàng không hề trễ hơn Sở Tuyệt, nhưng hắn lại rung động muộn hơn, bởi vì ngay từ đầu, hắn đã tự nhốt mình trên triền núi cao cao, sau đó nhìn xuống nàng, đánh giá nàng, xem xét nàng, đợi đến khi hắn xác định nàng đáng để hắn yêu thì hắn mới hậu tri hậu giác bước xuống đỉnh cao đi về phía nàng.

Ngay từ đầu, hắn đã thua rồi.

Lấy sớm muộn để kết luận thắng thua là ngộ nhận, nhưng chính bởi vì người đó là nàng nên muộn một bước chính là muộn cả đời. Nàng có thể hiểu rõ hắn, bởi vì nàng hiểu rõ chính mình. Nàng tin chắc rằng nàng và hắn là cùng một loại người, quá mức thấu đáo cũng quá mức lạnh lùng. Sau khi hái đầy một rổ rau dại để cho gà vịt ăn, Nguyên Vô Ưu không vội vàng trở về mà đi đến bên vách đá ngắm mây. Nhìn biển mây như gần ngay gang tấc, nàng không nhịn được ngồi bệt xuống, thò hai chân xuống dưới, khua chân như chơi xích đu.

“Giá gi lên mút đỉnh chơi,

Núi non bốn cõi trông vời bé con.” (*) Câu thơ lấy từ bài thơ Vọng nhạc của Đỗ Phủ. Câu thơ này khiến rất nhiều người hưng phấn muốn chinh phục đỉnh Thái Sơn để cảm nhận cảnh sắc miêu tả trong thơ.

Chính nàng đã từng cảm thấy tiếc nuối và hâm mộ khi mình không có cơ hội được cảm nhận nó như thế này. Nhưng lúc này, rõ ràng nàng đang ở nơi cao hơn, rộng lớn hơn nhưng vẫn không thể cảm nhận được cảm giác đấy. Ngồi ở đây, những thứ nàng nhìn thấy chỉ là biển mây rộng lớn vô biên này mà thôi. Nó không chỉ ngăn cách trời đất mà còn ngăn cách cả phàm trần thế tục nữa. Trời cao, đất xa, mây gần, núi tĩnh, tất cả đều đẹp không sao tả xiết nhưng dường như lại thiếu đi chút gì đó.

Ngẫm nghĩ một lát, Nguyên Vô Ưu mỉm cười lấy một cái lá trong giỏ trúc ra đặt lên môi thổi, tiếng nhạc đơn giản như lây nhiễm sự vui tươi nơi đây, vui tai đến kì lạ.

Cùng lúc này, Đào Dao dưới chân núi quyết định ngày mai sẽ đi thăm thám ngọn núi thần huyền diệu này, mà mấy người chủ tớ Sở Tuyệt trong rừng đi qua đi lại mãi nhưng vẫn quay về điểm xuất phát ban đầu.

“Vương gia, trận pháp này thật quá huyền diệu thần kì, chẳng trách năm đó Thiên Lạc Quốc sư chỉ dựa vào sức mình mà giúp hoàng đế Thái Tổ khai quốc nước Đại Nguyên lập nên nước Đại Nguyên trăm năm. May mà Thiên Lạc Quốc sư không tham luyến hồng trần, sau khi nước Đại Nguyên thành lập thì nhẹ nhàng rời đi, bằng không, với sự giúp đỡ của ông ta, Thái Tổ hoàng đế khai quốc nước Đại Nguyên hắn là sẽ thống nhất thiên hạ rồi.” Trong giọng điệu bình tĩnh của Bạch Lang không khó nghe ra sự lo lắng và kiêng nể.

Mặc dù Sở Tuyệt im lặng nhưng khuôn mặt hắn nghiêm lại, hiển nhiên hắn đồng ý với lời của Bạch Lang. Bạch Lang nhìn Sở Tuyệt, môi mấp máy muốn nói rồi lại thối. Hắn muốn nhắc nhở vương gia, từ sau khi nước Đại Nguyên thành lập, hơn hai trăm năm nay, núi Phiêu Miễu Hư Vô đều chỉ tồn tại trong truyền thuyết nên không đủ để khiến người đời sau cảm nhận được sự đáng sợ và kiêng nể mà năng lực to lớn của nó mang lại. Nhưng bây giờ, Nguyên Vô Ưu và Chu Thanh Sắc lại xuất hiện ở nơi này.

Bất kể người tìm thấy ngọn núi này là Nguyên Vô Ưu hay Chu Thanh Sắc thì đối với vương gia và nhân dân nước Sở mà nói, đây đều là tin tức xấu nhất.

Hắn không dám khẳng định vương gia đã có quyết định hay dự tính gì, nhưng với sự si mê của vương gia đối với Nguyên Vô Ưu, hắn thật sự rất lo lắng vương gia sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, không thể thấy rõ được cục diện trước mắt. “Vương gia...” Lúc Bạch Lang không nhịn được mà muốn nói lên suy nghĩ thì một giọng nói vô cùng kì ảo xuất trần vang lên từ trên núi. “Ngươi muốn vào núi ư?” Người trong rừng ngay lập tức trở nên cảnh giác. Bạch Lang cảnh giác lui xuống đứng bên cạnh Sở Tuyệt, nhỏ giọng nhắc nhở các hộ vệ: “Đề cao cảnh giác, bảo vệ vương gia.” Sở Tuyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời xung quanh, sau đó híp mắt, chậm rãi lên tiếng: “Tại hạ Sở Tuyệt, xin hỏi quý danh của các hạ là gì?” “Hừ... các hạ đường đường là Chiến Thần vương nắm giữ ba quân nước Sở mà lại vì một người phụ nữ mà hóa bạc đầu, thật không biết nên khen người một tiếng si tình hay nên mắng ngươi một câu ngu ngốc đây?”

“Ngươi là ai mà dám nói xong nói bậy ở đây, trong khi chính mình thì trốn đầu trốn đuôi. Có bản lĩnh thì bước ra đây.” Nghe thấy lời chế giễu như vậy, Bạch Lang vô cùng tức giận, cao giọng nói.

Sở Tuyệt vô cảm đứng đó, vẻ mặt thản nhiên như thể người bị châm chọc không phải là hắn vậy.

“Ngươi không gọi, ta cũng tự ra.” Lời còn chưa dứt thì một bóng người đỏ tươi đã bay qua như thần tiên, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Sở Tuyệt. Không Vô Hồn xoay người lại, dùng ánh mắt vô cùng hà khắc đánh giá Sở Tuyệt. Sở Tuyệt cũng quan sát hắn, ôm quyền nói: “Trăm nghe không bằng một thấy, Vô Hồn công tử.” Không Vô Hồn trợn trắng mắt, mất kiên nhẫn phất phất tay, dùng giọng mũi lẩm bẩm: “Nhìn thì như tảng băng, thực tế lại là một khúc gỗ, chẳng trách nàng lại coi thường ngươi.”