Phượng Kinh Thiên

Chương 453: SẮP XẾP QUẦN THẦN (1)

Trên buổi chầu sớm, ngoại trừ việc đăng cơ, thì còn một truyện khác giống như mọi người dự đoán: luận công ban thưởng.

Chế độ quan lại của nước Đại Nguyên vốn là chế độ chín khanh sáu bộ ba tỉnh thống nhất. Về đại thể thì giống nhau nhưng vẫn có chút khác biệt, đặc biệt là khi Nguyên Hạo Thiên nắm quyền khiến chế độ quan lại này chỉ là bù nhìn, hoàn toàn không thể phát huy tác dụng của nó, mọi chuyện1đều do ông ta quyết định.

Vì vậy lần này, Nguyên Vô Ưu coi như cũng dứt khoát xử lý. Nàng tạm thời không động chạm vào ba tỉnh mà chỉ đưa những trong tướng, cánh tay đắc lực đưa vào quản lý sáu bộ và chín khanh; sửa đổi những chỗ khác biệt trong toàn bộ chế độ truyền đời của nước Đại Nguyên thành cách quản lý trong trí nhớ của nàng, lấy trí nhớ của nàng làm chỉ định tiêu chuẩn.

Người của sáu bộ8thượng thư nàng đều thay đổi. Trong sáu bộ, ngoại trừ Công bố và Lễ bộ nàng không động vào, còn lại dọn sạch sẽ bốn bộ quan trọng kia.

Binh bộ thượng thư: Bình Duệ -quản lý toàn bộ sự vụ có liên quan đến quân sự.

Hình bộ thượng thư: Cổ Lăng-quản lý tư pháp, hình phạt vân vân. Sử bộ thượng thư: Văn Vô Hà - quản lý nhậm chức miễn chức, sát hạch, thăng chức giáng chức các quan sử. Hộ bộ thượng thư:2Lâm Duy Đường-quản lý hộ khẩu thổ địa, thuế má tài chính. Liêu Thanh Vân trực tiếp thẳng lên ba cấp, là quan coi trách hình phạt. Về phía các võ tướng, ngoại trừ tất cả người có công đều được phong thưởng ra, kẻ khiến người ta chú ý nhất chính là Bình Duệ.

Bởi vì, hắn không chỉ nhận trọng trách Binh bộ thượng thư, còn tiếp tục kiêm luôn chức thống lĩnh cầm quân Kinh thành. Phó thống lĩnh do Trác Quý đảm nhận.4Diệp Tuyết là thống lĩnh ngự lâm quân trong cung, cùng với Bình Duệ giám sát lẫn nhau.

Mộc Vũ là đại nguyên soái binh mã, tiếp nhận đại quyền binh mã thiên hạ.

Đương nhiên, việc khiến cả triều đình chần kinh hơn chính là, nàng còn đặc biệt thiết lập một đội thân vệ Thiên Vũ do Trác Việt phụ trách. Đội trưởng Thiên Vũ Trác Việt mặc dù chỉ là tứ phẩm nhưng quyền lực của nàng lại không nhỏ chút nào, nàng trực tiếp nghe lệnh của Nguyên Vô Ưu. Mặc dù xuất thân từ con nhà võ tướng nhưng cũng không thể thay đổi sự thật nàng là nữ.

Trên các thư chiêu cáo thiên hạ viết rõ rành rành, ngày mồng ba tháng ba tổ chức đại lễ đăng cơ, mà người đăng cơ hoàng để không phải là Hoài vương mà là Nguyên Vô Ưu.

Cáo thu được dán lên, tin tức kinh hãi thế tục, vô tiền khoáng hậu, kinh thiên động địa, ai ai trong Kinh thành đều ngây ngốc, há hốc mồm, trì trệ, sau khi có phản ứng lại, cả Kinh thành đều chấn động.

Tôn thần quý tộc Nguyễn Thị vô cùng bị thương quy hàng loạt ngoài cửa cung không chịu đứng dậy, tư thái như đang muốn mạo hiểm tính mạng để can gián nhưng chẳng qua bọn họ cũng chỉ làm màu thôi, vẫn không dám thật sự náo loạn đến quyết liệt.

Các nhà đại quyền quý có tước vị cha truyền con nối không tán thành cũng không phản đối, nhưng kể từ sau khi các thư được tuyên bố, tất cả bọn họ đều đóng kín cửa, dường như hoàn toàn không hay biết. Nhìn bề ngoài thì có vẻ bọn họ có chút bảo thủ nhưng thực tế đây cũng là một cách tự bảo vệ mình.

Những người phản đối gay gắt nhất đương nhiên là những văn nhân học sĩ rồi. Bọn họ liên tiếp dâng thư chỉ trích lên án, phản đối nữ giới làm hoàng đế. Sau khi đám người phản đối gay gắt nhất đểu bị bắt lên pháp trường giết hết, Kinh thành liền yên ắng đi không ít.

Đối lập với các văn nhân học sĩ náo loạn, nhân dân đã từng dạo một vòng quỷ môn quan và chiến loạn lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Trong lòng bọn họ, không có việc gì có thể quan trọng hơn ổn định cuộc sống, không bị đói bụng. Đối với việc nữ giới làm vua, mặc dù cảm thấy không hợp lễ nghĩa, nhưng những người dám theo chân những văn nhân thư sinh bất chấp mạng sống để phản đối kia đã ít nay còn ít hơn.

Lúc chập tối, Vọng Giang Các, trong sương phòng gần đường phố trên lầu hai, bầu không khí có phần chùng xuống.

Cổ Lăng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào chén rượu trong tay hồi lâu, sau đó mới chạm môi vào chén rượu và nốc cạn.

Liêu Thanh Vân ngồi đối diện với hắn dường như không thấy hắn uống rượu giải sầu, tự mình chìm đắm trong thế giới riêng.

Trên đường phố đột nhiên có tiếng xôn xao thu hút sự chú ý của hai người. Cố Lặng nhìn rõ rồi thì nhíu mày, ngón tay thon dài cầm chén rượu bất giác siết chặt hơn.

Đầu phổ náo nhiệt vốn đang yên lành lập tức trở nên hoảng loạn, vội vàng né tránh bởi tiếng vó ngựa vang dội ngày càng gần. Ngay sau đó, một đội kỵ binh chưa đến trăm người nhưng khí thế bức người chạy nhanh qua như một cơn gió, để lại đám người đi đường ngơ ngác.

Bởi vì, người dẫn đầu đi trước là một vị nữ tướng hiên ngang mạnh mẽ. “Là nữ sao?”

“Mắt ta không bị mờ đó chứ? Người vừa nãy thật sự là nữ sao?”

“Là nữ đó, người dẫn đầu chính là con gái của Trác tham tướng... không đúng, bây giờ nên gọi là Trác tướng quân mới phải.” “Đây là cái thế giới gì vậy chứ? Nữ lên làm vua, bây giờ còn xuất hiện cả nữ tướng quân nữa, có phải sau này còn có cả nữ quan, nữ vương gia luôn không? Có phải nước Đại Nguyên từ nay về sau sẽ âm dương đảo lộn, lấy nữ giới làm trọng không?”

“Đúng vậy, việc này quả thật quá hoang đường rồi. Nữ đế chấp chính, thiên hạ không loạn mới là lạ đó.” “Ngay từ đầu, nàng đã muốn làm hoàng đế rồi, Hoài vương chẳng qua cũng chỉ là bệ phóng cho nàng thôi.” Cố Lặng lạnh lùng lên tiếng. Liêu Thanh Vân nhíu mày nhìn hắn, trong đôi mắt có sự phản đối: “Cổ Lăng...” “Ta nói sai sao? Ta không hề nói sai, nàng đã âm mưu từ lâu rồi. Những người đó nói đúng lắm, có phải từ nay về sau, trong triều sẽ xuất hiện nữ quan nữ tướng, thậm chí là nữ tể tướng luôn không?” “Cổ Lăng, thật ra trong lòng huynh hiểu rất rõ, so với Hoài vương, nàng càng phù hợp để làm hoàng đế hơn, mà huynh cũng hiểu rằng nàng có năng lực này. Huynh có cảm giác hụt hẫng, ta có thể hiểu được, nhưng đây không phải là cái cớ cho sự vô lễ của huynh. Chẳng có ai phù hợp hơn nàng ở nước Đại Nguyên này cả, bao gồm cả Hoài vương.” “Thanh Vân, chẳng lẽ huynh chẳng hề lo lắng từ nay sẽ âm dương đảo lộn, trời đất đảo lộn sao?” Liều Thanh Vân nhìn thật sâu vào mắt hắn, sắc bén nói một câu trúng tim đen của Cố Lăng: “Cổ Lăng, dục vọng quyền lực che mờ nhân tâm, trái tim huynh, bị dục vọng quyền lực đánh bại rồi ư?”

Cổ Lăng chấn kinh ngây ngẩn nhìn hắn.

“Nếu những người trong triều đều có tư tưởng chối bỏ, sợ hãi, e ngại giống huynh, vậy thì có lẽ sẽ giống hệt như huynh nói. Đến lúc đó, trong triều sẽ xuất hiện nữ quan, nữ tướng, thậm chí là nữ tể tướng, nhưng huynh phải biết, dù cho đúng thật sẽ có một ngày như thế, chẳng qua nàng đang cho bọn họ một cơ hội mà thôi. Giỏi thì thắng, yếu thì loại.”

Bộp... bộp bộp... tiếng vỗ tay vang lên sau lưng hai người.

Bình Duệ lười biếng vỗ tay, ánh mắt nhìn Liêu Thanh Vân lóe lên sự hài lòng: “Liêu đại nhân thật có suy nghĩ đúng đắn, khiến mình mỗ kính phục.” Nói xong, hắn hơi gật đầu với Liêu Thanh Vân, giọng nói không hề mang thành ý và tỏ lỗi nói: “Bình mỗ vốn muốn mời hai vị quân nhân cùng nhau uống rượu, đi ngang qua sương phòng của Cổ đại nhân, vừa khéo nghe thấy lời nói của Liêu đại nhân nên không mời mà đến, mong Cố đại nhân thứ lỗi.” Cổ Lặng nhìn Bình Duệ không nói, ánh mắt liếc ra sau lưng hắn, lập tức liên híp mắt. “Thì ra người Bình Duệ mời chính là Văn đại nhân và Lâm đại nhân, Cổ Lăng còn chưa chúc mừng hai vị bước vào quan trường nữa.” Văn Vô Hà dựa người vào cánh cửa, đùa giỡn ống sáo ngọc trong tay, thái độ rất kiêu ngạo và lạnh lùng. Hắn lơ thẳng Cố Lăng, khi nhìn thấy Liệu Thanh Vân mới hờ hững gật đầu xem như chào hỏi. Ánh mắt Cố Lặng hơi lạnh lùng: “Văn đại nhân thật ngạo mạn.”

Môi Văn Vô Hà nhếch lên cười như không cười: “Không ngờ Viễn Tây Cố Lăng cũng chỉ có như vậy mà thôi.”

Mặt Cổ Lăng nghiêm lại: “Ngươi...”

“Hừ, mọi người đều là quan thần, đều trung thành với nữ hoàng, việc gì phải quá căng thẳng với nhau. Biểu đệ, đệ lần đầu đến Kinh thành, làm sao dày dạn như phong thái của Cổ đại nhân được. Có những câu, cho dù là sự thật, đệ cũng không nên nói ra, tự mình hiểu là được, chúng ta đều biết mà.” Lâm Duy Đường không nói còn đỡ, vừa mở miệng thì câu nào câu nấy đều cố ý chế giễu.