Phượng Kinh Thiên

Chương 452: SÓNG LỚN TRÀO DÂNG (2)

Đạo lý vua nào thì thần nấy, trong lòng các lão thần cũng hiểu rõ vô cùng.

Nhìn hai bên xung quanh, những người xa lạ hoặc quen thuộc đứng đầy đại điện. Trong các hậu bối”, có người khí độ ngời ngời, có người lại âm trầm kín kẽ, bọn họ cũng hiểu được là mình nên biết vị trí của mình ở đâu rồi.

(*) Hậu bối: lớp người sau, nhỏ tuổi hơn mình. Thế hệ người1sau luôn đáng sợ, nhưng thế hệ sau có thể đứng trong đại điện ngày hôm nay, càng đặc biệt khiến cho người khác càng thêm sợ hãi.

Bọn họ đều là những trọng thần võ tướng có công trong việc lật đổ vua cũ, là trọng thần tâm phúc của Tân Đế sắp đăng cơ kia, nghĩ đến đây, những vị lão đại thần có chức vị cao đang đứng ở ngay hàng đầu tiên khó mà8giữ được nụ cười bình tĩnh nữa, họ xôn xao trao đổi ánh mắt, trong mắt ai ai cũng có sự bất lực và nụ cười cay đắng.

Lâm Duy Đường nhìn Văn Vô Hà đứng ở hàng đối diện với hắn, ánh mắt lóe sáng.

Văn Vô Hà khẽ cúi đầu với hắn, rất kín kẽ.

Ngay trong lúc bầu không khí càng ngày càng trở nên cứng ngắc và khẩn trương, cuối cùng một giọng nói cũng vang2lên: “Vô Ưu điện hạ giá đáo, Hoài vương giá đáo!” Tất cả mọi người đều ngây ra, Vô Ưu công chúa ở phía trước, Hoài vương ở phía sau?

Ánh mắt Bình Duệ lóe lên tinh quang, sau đó chầm chậm cười, khóe mắt liếc nhìn Cố Lăng đang kinh ngạc. Liêu Thanh Vân mạnh mẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt hờ hững, trong phút chốc còn có cả sự bất ngờ và ảo não. Ngay từ4khi bắt đầu, nàng đã không phải là người mà hắn có thể theo đuổi được. Nàng là đám mây trên bầu trời cao, vốn dĩ nên ở trên cao mà ngắm nhìn thiên hạ phía dưới chân mình.

Có lẽ, có thể đứng ở đây, ngày ngày nhìn thấy nàng, đã là một sự thành toàn mà ông trời ban cho hắn rồi.

Văn Vô Hà và Lâm Duy Đường lần này khó khăn lắm mới nhìn nhau được một cái, trong ánh mắt của đôi bên đều có thể nhìn thấy được sự kinh ngạc và... thấu hiểu.

Các triều thần đang kinh ngạc cũng đè nén lại những tâm tư trong lòng, quay đầu nhìn về phía cửa đại điện.

Nguyên Vô Ưu dìu Hoài vương bước ra, từng bước từng bước đi đến.

Nhìn Hoài vương thân thể suy nhược, lại nhìn Vô Ưu công chúa xinh đẹp thanh nhã cao quý vô ngần, trong lòng chúng thần phía dưới đều tâm sự trùng trùng như nước thủy triều dâng vậy.

Khi hai người bước lên bậc thang trên cao kia, Hoài vương lạnh nhạt liếc mắt nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Khâm Thiên Giám: “Đại lễ đăng cơ có thể làm vào ngày lành nào?”

Cả người Lôi đại nhân - Ti giám chính của Khâm Thiên Giám run lên, nhưng vẫn cố gắng bước ra khỏi hàng bẩm báo: “Bẩm vương gia, ngày lành đã chọn xong.” Nói xong câu này, trên đầu Lôi Ti giám đổ ra mồ hôi lạnh toát, bởi vì bây giờ chỉ có ông mới biết, Hoài vương bảo ông chọn lại ngày đăng cơ một lần nữa, dựa theo ngày sinh bát tự của Vô Ưu công chúa mà chọn. Chẳng qua, tin rằng qua ngày hôm nay, ông cũng sẽ không còn phải mất ăn mất ngủ bởi vì ôm một bí mật kinh thiên động địa trong lòng nữa rồi.

“Lúc nào?”

“Bẩm vương gia, ngày ba tháng ba giờ Kỷ tạm khắc là ngày lành tháng tốt.” Cách bây giờ còn nửa tháng, Hoài vương liền âm thầm tự đánh giá một chút, nghĩ đến bản thân mình chống đỡ nửa tháng nữa chắc cũng không phải là vấn đề gì lớn.

“Được, vậy thì chọn ngày ba tháng ba giờ Kỷ tạm khắc... làm ngày Vô Ưu công chúa đăng cơ.” Ánh mắt Hoài vương lướt qua tất cả mọi người, chầm chậm nói ra điểm chính.

Giọng nói của Hoài vương vừa vang lên, cả Nghị Chính Điện đều rơi vào yên lặng.

Nguyên Vô Ưu coi như không nhìn thấy chúng quần thần ngây ra như phỗng, đôi mắt đẹp liếc qua, sóng mắt khẽ chuyển, khí thế mạnh mẽ khiến cho hô hấp của người khác như dừng lại kia, khiến cho đại điện vốn đã yên tĩnh nay lại càng yên tĩnh hơn, đến mức như không còn nghe thấy tiếng hít thở của mọi người nữa.

Nàng xoay người đi về phía bảo tọa trên vị trí cao nhất kia, sau đó xoay người lại. Trước mặt các vị đại thần, nàng nhẹ nhàng nhấc hai cánh tay lên phất nhẹ, tay áo và áo bào rộng rãi trên người bay giữa không trung, sau đó theo động tác ngồi xuống của nàng mà rơi xuống mặt đất, hòa làm một với nền gạch.

“Nước Đại Nguyên từ khi lập nước đến nay gần hai trăm ba mốt năm. Hoàng tộc Nguyễn Thị lên ngôi có chín vị để vương. Bắt đầu từ ngày hôm nay, bản điện là vị để vương thứ mười, quốc hiệu là Đức Nguyên, quyết định cử hành đại lễ đăng cơ vào giờ Kỳ tạm khắc ngày ba tháng ba.”

Bình Duệ im lặng một lát, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười. Hắn nhìn chằm chằm người con gái xinh đẹp tuyệt thế vô song đang ngồi trên vị trí bảo tọa kia, khẽ vuốt tay áo, quỳ hai gối xuống, khẩu bái bằng đại lễ: “Thần Bình Duệ bái kiến ngô hoàng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Hắn tạo phản, không phải là vì Hoài vương, mà là vì nàng. Hắn tin rằng, chỉ có nàng, mới hiểu hắn.

Gần như cùng với khoảnh khắc mà Bình Duệ quỳ xuống kia, Liêu Thanh Vân, Văn Vô Hà, Lâm Duy Đường và Diệp Tuyết cũng không chút do dự mà quỳ xuống khấu bái.

Đám người võ tướng Tể Thắng, Trác Quý, Phùng Chinh đều có chút kinh ngạc mà trở nên chần chừ.

Nhưng lúc này, một giọng nói thanh cao vang lên từ ngoài cửa điện. “Mộc Vũ tham kiến ngô hoàng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Tiến hộ của các vị võ tướng cùng chiến đấu với Mộc Vũ ở biên quan vô cùng vang vọng.

Bọn họ thậm chí đầu tóc có chút tán loạn, dáng vẻ mệt mỏi.

Trong lòng Tể Thắng hạ quyết tâm, quỳ xuống.

Trác Quý nghĩ đến lời nói của con gái Trác Việt, Hoài vương làm vua cũng được, Vô Ưu công chúa làm vua cũng được, ai làm hoàng đế không quan trọng, mặc dù để cho một người phụ nữ làm hoàng đế quả thực là có chút đáng sợ, nhưng vô Ưu công chúa nếu như đã dám làm như vậy, thì quả thực là nàng có bản lĩnh để làm như vậy, việc gì ông phải làm trái lại chứ? Thế là ông quỳ xuống. Những người đi theo Vô Ưu công chúa giành lấy thiên hạ đều đã quỳ xuống, Tề Thắng vội hỗ lớn ngô hoàng vạn tuế!

Trong đáy mắt của hơn một nửa quan viên trong triều đình xẹt qua một tia do dự, nhưng cũng chầm chậm quỳ nửa người xuống.

Cổ Lũng ngấy người nhìn người con gái ngồi trên long ỷ, lại nhìn về phía Hoài vương đang mỉm cười nhìn nàng, bên tai vang lên từng tiếng hồ vạn tuế đinh tai nhức óc, có chút mờ mịt, cũng có chút ngơ ngẩn. Ngay giờ phút này, trong đầu của hắn rất rối loạn, không cách nào có thể suy nghĩ bình thường được. Thế nhưng, không hiểu sao hai đầu gối dường như không nghe theo sự điều khiến của hắn, đợi đến lúc hắn phản ứng lại, thì hẳn đã quỳ xuống bái lạy nàng rồi.

Khiến lòng người sợ hãi cũng được, không thể tưởng tượng được cũng được, thế nhưng, có một chuyện mà trên triều không ai dám để lộ ra thái độ gì cả, đó chính là từ nay về sau, những lão đại thần ngoan cổ không chịu tôn nữ tử làm vua kia thực ra trong lòng đã hiểu rõ, đại thế đã mất, họ bắt buộc phải vâng theo vị nữ đế này.

Chỉ dựa vào việc Vô Ưu công chúa bắt tay với Hoài vương lật đổ Khánh Đế, thì nàng có đủ năng lực để ngồi trên ngai vàng này. Nàng muốn xưng bá thiên hạ, cũng nhất định sẽ không vì sự phản đối của bọn họ mà bỏ đi suy nghĩ ấy.

Những người đứng ở trong đại điện đều là người thông minh, nếu không thì đã không có tư cách để đứng ở đây rồi. Nếu như đại thể đã mất, vậy thì họ chỉ đành vâng theo số mệnh mà thôi. Mà việc vâng theo số mệnh này, với bọn họ cũng không còn xa lạ gì nữa, dù sao thì khi Khánh Để lên ngôi, bọn họ đã quen với việc này rồi. Chỉ là cuối cùng vẫn đáng tiếc, vốn dĩ còn tưởng rằng bọn họ sẽ được nghênh đón vị vua mới, cuối cùng lại chỉ có thể làm một hiện thân vâng theo lời vua như xưa mà thôi.

Đáng tiếc, đáng tiếc, nước Đại Nguyên cuối cùng vẫn phải bước lên con đường diệt vong! Nữ tử làm hoàng đế... Thiên hạ ắt sẽ đại loạn!