Phượng Kinh Thiên

Chương 450: CON HÃY ĐĂNG CƠ ĐI

Tẩm điện Vô Ưu Cung.

Hoài vương nửa nằm trên giường, không kìm được đưa mắt quan sát xung quanh, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười. Vô Ưu Cung chính là tẩm cung của Vô Ưu, cung điện này1được xây dựng nên sau khi Vô Ưu chào đời. Thời ấy chính là khi thừa tướng họ Lưu - Lưu Hậu Quan, ông ta dưới một người mà trên cả vạn người và đặc biệt cực kỳ sủng8ái chốn hậu cung, thế nên tòa cung điện này đương nhiên cũng sẽ không giống với những cung điện bình thường khác, sang trọng hiếm thấy, được dát lên vô số những viên ngọc rực rỡ, độc nhất2vô nhị, phải nói là xa xỉ vô cùng.

Nhưng Hoài vương không những không hề cảm thấy miễn cưỡng hay khó chịu, ngược lại hắn còn nghĩ, Vô Ưu thực sự nên phải ở trong một cung điện như4thế này mới là phù hợp nhất.

Nhìn thấy ánh mắt đang mải mê đánh giá quan sát của hắn, Nguyên Vô Ưu nhẹ cười: “Sau này con vẫn phải sửa lại chỗ này một chút, nếu không lại cứ tưởng bản thân đang ở trong kho bạc ấy.” Năm ấy, nàng ra lệnh cho Ngọc Châu mang một rương ngọc quý theo ra ngoài, chỗ ngọc kia nếu so với trong chốn Vô Ưu Cung này, cũng chỉ đáng bằng vài ba vật bé nhỏ tùy ý lượm lặt được mà thôi.

Hoài vương nghe vậy, ánh nhìn liền dời về phía Vô Ưu, lặng lẽ trân trân nhìn nàng một lúc lâu, sau đó trầm giọng hỏi: “Vô Ưu, ta khiến con thất vọng rồi chăng?” Vì câu hỏi đó của hắn, nụ cười trên gương mặt Vô Ưu dần dần nhạt đi, mi tâm nàng nhăn lại, đôi mắt nhìn thẳng vào hẳn. Sau vài giây cân nhắc, nàng lại thở dài, chậm rãi đáp lời hắn: “Trong tim con, sự hối hận có lẽ nhiều hơn một chút.” Khi đó nàng đã cảm nhận được, tình mẫu tử giữa hắn và Cổ thái phi rất khó lòng dung thứ cho bất kì kẻ nào dám chen vào!

Nàng hoàn toàn không phải vì sợ hãi hay kiêng dè Cố thái phi mà thối lui, lẩn tránh, mà bởi vì chính nàng cũng đã từng là một người mẹ. Hắn dù thế nào cũng là do Cố thái phi đã mang nặng suốt mười tháng ròng rã rồi lại chịu đựng bao nhiêu vất vả để sinh ra, theo lý mà nói, trên đời này, không một ai có thể yêu thương hắn hơn Cổ thái phi.

Vì vậy, lòng tín nhiệm cùng kỳ vọng vào Cổ thái phi trong lòng nàng quả thực cũng nhiều hơn mấy phần! “Vô Ưu...” Nàng đang suy nghĩ điều gì, hắn đương nhiên hiểu rõ. Vô Ưu không rời mắt khỏi khuôn mặt giờ đây đang thật âm u của hắn, hơi phiền muộn nói: “Cũng không phải là con chưa từng suy đoán thử sự lựa chọn của bà ta, thế nhưng con cứ ngỡ rằng...” Hoài vương liền nói tiếp những gì nàng đang suy nghĩ: “Con cho rằng bà ấy sẽ chọn ta!”

Nguyên Vô Ưu khẽ mở miệng, nàng muốn nói gì đó thể nhưng cuối cùng lại im bặt, không nói lời nào mà chỉ cười khổ gật đầu.

Hoài vương rũ mi, giọng nói hắn thốt lên nhẹ bẫng, nửa thực nửa hư: “Con muốn để ta dành những ngày tháng cuối đời của mình có thể nhận được chút tình mẹ thuần khiết nhất của bà ấy, để ta một ngày nào đó có ra đi, cũng không vương vấn tiếc nuối, không lòng nào yên tâm.”

“Thế nhưng lại không ngờ, khi mọi việc bày ra trước mặt bà ấy, vào thời khắc mấu chốt mà bà ấy phải lựa chọn nhất, bà ấy lại chẳng chọn ta, cũng không thể hết lòng mà hy sinh vì ta. Sau khi biết được tin là ta bất kỳ lúc nào cũng có thể chết đi, bà ấy chẳng phải nghĩ xem làm thế nào để ta an lòng nhắm mắt xuôi tay, mà lại bận tâm đến chuyện trong những ngày tháng ít ỏi ta còn sống trên cõi đời này, phải làm như thế nào mới có thể khiến chính bản thân bà ấy an tâm. Có như vậy, cho dù là ta đã chết rồi đi chăng nữa, trong lòng bà vẫn sẽ có một chút an ủi, bởi vì, hẳn còn một người con trai nối dõi nữa hiện diện trên cõi đời này, nó chảy trong người dòng máu của ta, chính nó sẽ tiếp nối sinh mệnh của ta, thay thế sự tồn tại của ta.”

Hoài vương nhấc mi, con người bao phủ bởi sự day dứt và thể lương khôn cùng: “Mà ta, cũng chỉ là một vật hy sinh để bà được an lòng mà thôi!”

Nguyên Vô Ưu chớp chớp đôi mắt, cố hết sức làm thuyên giảm cơn đau nhói chua chát nơi viền mắt đang mỗi lúc một nóng rực: “Con xin lỗi, là lỗi của con, là con đã quá tự đại.” Nàng không những khiến hắn không thể nhận lấy sự giải thoát trong những thời khắc cuối cùng của cuộc đời, trái lại còn khiến hắn phải gánh chịu những nỗi đớn đau và khổ sở khốc liệt, ngang trái như thế này.

Hoài vương bình tĩnh lắc đầu: “Con nào có sai ở chỗ nào chứ? Con cũng chỉ là đi thực hiện những chuyện mà ta không bao giờ đủ dũng cảm để thực hiện mà thôi. Có lẽ, hoàn toàn thức tỉnh cũng không hẳn không phải là một sự giải thoát.” Giải thoát, chính là không còn nắm giữ lại thứ gì nữa, nhưng chỉ duy nhất một người khiến hắn không cách nào có thể buông tay, chính là Vô Ưu. Người đã tạo nên kết cục như hôm nay, người khiến hắn day dứt khôn nguôi trong lòng nhất, cũng chỉ có nàng mà thôi.

Nguyên Vô Ưu không muốn tiếp tục nhìn thấy hắn với dáng vẻ như thế, nàng hít sâu một hơi, cố giả vờ bình thản lên tiếng: “Chúng ta đừng tự kiểm điểm bản thân nữa, bất luận là lỗi của ai, sai thì cũng đã sai rồi, điều chúng ta nên suy nghĩ bây giờ chính là làm thế nào để sửa sai, không phải để sai lầm đeo bám chúng ta mãi rồi lại chẳng thể tự giải thoát khỏi nỗi đau. Chúng ta cũng đừng nói câu xin lỗi nhau nữa. Trước hết, con muốn tuyên bố... con không thể nào tiếp nhận đứa bé kia được đâu ạ.“.

Hoài vương lặng lẽ nhìn nàng, lại bắt đầu một mình chìm vào suy tư, không nói một lời nào.

Nếp nhăn giữa mi tâm Nguyên Vô Ưu bởi vì sự im lặng kia của hắn mà vô tình càng hằn sâu hơn. Một lần nữa, nàng tường tận tuyên bố: “Lời con nói ra chính là thật lòng, hơn nữa, con cũng không hề có ý định nhân nhượng với Hạng Thanh Trần và Cổ YY đâu.”

“Ta biết chứ.” Hắn không giải quyết hai người họ, không phải là vì hắn muốn bỏ qua cho họ, mà là muốn đem họ giao cho Vô Ưu, để nàng làm điều cần phải làm, sẽ không bỏ qua những cô độc và đau khổ hắn đã phải nếm trải trong khoảng thời gian ấy. “Người biết ư?” Nguyên Vô Ưu cảm thấy khá hoài nghi, nhưng giây tiếp theo nàng đã híp mắt nhìn chằm chằm vào hắn: “Người đã biết thế mà vẫn trừng trừng nhìn con bằng ánh mắt ấy sao?”

“Ta trừng trừng nhìn con à?” Hoài vương vô thức giơ tay khẽ chạm vào mắt mình. Hắn rõ ràng là đang vô cùng yên tâm và cảm kích cơ mà... sợ rằng nàng lại hiểu lầm chuyện gì nữa rồi, hơn nữa cho dù có là đứa trẻ kia, Hàng Thanh Trần hay Cổ Y Y, đều không hề có tư cách làm ảnh hưởng đến tâm tình của hắn và Vô Ưu được, mà trái lại là...

“Vô Ưu, con hãy đăng cơ đi!” Quyết định này hoàn toàn không phải là kích động nhất thời, mà là quyết định đã được suy xét vô cùng thấu đáo cặn kẽ, chỉ có như vậy, đây mới là giải pháp có thể giải quyết vấn đề một cách tốt nhất, mới có thể bảo toàn được tương lai về sau của Vô Ưu.

Nếu như tại thời điểm ấy, Nguyên Vô Ưu đang uống nước, nàng chắc chắn sẽ phun hết nước ra ngoài mất thôi, nhưng lúc đó nàng lại không uống gì cả, vậy nên nàng đã bị sặc bởi chính nước bọt trong miệng mình. “Người nói gì cơ?” Nàng không nghe nhầm đó chứ?

“Ta nói con hãy kế vị đăng cơ làm vua.” Hoài vương lần này nói ra câu nói kia, rõ ràng từng câu từng chữ, cực kỳ nghiêm túc.

“Người nói cái gì ạ?” Nguyên Vô Ưu híp mắt liếc hắn hỏi lại.

Khoé miệng Hoài vương khẽ giật, nhưng vẫn không ngại đáp lại: “... Ta nói, con hãy kể vị đăng cơ làm vua, Vô Ưu, nếu con muốn ta lặp lại, ta nói con nghe thêm mấy lần nữa cũng không sao cả.” Tới khi ấy, Nguyên Vô Ưu mới nhận thức được rằng hắn đang nói chuyện nghiêm túc, không phải là đang đùa, cũng chẳng thèm một câu thương lượng hay thăm dò mà đã trực tiếp thẳng thừng yêu cầu... không phải, nên nói là, trực tiếp thỉnh cầu mới đúng.

“Phụ vương đại nhân à, người đây phải chăng là đang muốn đùn đẩy trách nhiệm sao?”

Hoài vương nhìn nàng không rời, thật lâu sau mới nở nụ cười đáp: “Đúng đấy.” Nếu như không phải vì thời khắc sinh tồn của hắn đã gần đến ngày phải chấm hết, nếu hắn có thể sống lâu hơn một chút, hắn nhất định sẽ đăng cơ làm vua, chẳng phải vì tham luyển thủ quyền lực tối cao nhất giữa khắp chốn thiên hạ này, mà vì hắn biết, Vô Ưu thì không chút để tâm vướng bận, nhưng còn hắn, hắn không thể làm vậy được!

Thể thì chúng ta chọn ra một tên vua bù nhìn trong tổ tộc, để hắn lên làm hoàng đế, nếu sau này con bỗng nhiên có hứng thú, vậy thì cứ làm theo kiểu buông rèm chấp chính* gì đó rồi trong những ngày bình thường khác, con vẫn có thể ung dung tự...”

(*) Buông rèm chấp chính làm người nắm quyền cai trị thực sự phía sau ông vua bù nhìn.

Khụ khụ... Tiếng ho khô khan kịch liệt của Hoài vương bỗng vang lên ngắt đi lời nói của Nguyên Vô Ưu. Nguyên Vô Ưu nhanh chóng chạy đến, tay nhẹ nhàng giúp hắn vỗ lưng. Hoài vương không biết vì tâm tình đang kích động hay như thế nào mà cơn họ lại dai dẳng kéo dài mãi không dứt, ho đến mức bờ trán nổi đầy gân xanh, ho dữ dội như vậy, khiến khuôn mặt luôn xanh xao của hắn nổi lên những đường tơ máu đỏ thẫm, nhìn đáng sợ vô cùng.

Trái tim Nguyên Vô Ưu đập liên hồi trong lồng ngực, bộ dạng này của hắn đây là? “Vương gia..” Tiểu Lý Tử vội vàng ra lệnh cho thái giám và cung nhân lập tức đến săn sóc. Nguyên Vô Ưu ngơ ngẩn đứng đẩy nhìn hắn thống khổ, nhìn hắn không ngừng phải chịu đựng sự tra tấn, trong tâm dường như dần trở nên nguội lạnh. Nàng âm thầm siết chặt nắm tay, thấp giọng nói: “Đào Dao, khách quý khi nào mới có thể vào Kinh thành.”

Vào lần trước, Chu Thanh Sắc đến nước Đại Nguyên, hắn đã nói với nàng rằng sức khoẻ của mẫu thân hắn giờ đây cực kì yếu ớt, căn bản là không thể đi xa được, ngoài ra hắn còn biếu tặng thuốc thang giúp giảm bớt bệnh cho Hoài vương, và lại thời cục bấy giờ cũng không cho phép. Hơn nữa, tuy rằng hắn không nói ra một cách rõ ràng nhưng từ biểu hiện của hắn, nàng liền hiểu rõ bệnh tình của Hoài vương như thế nào, cho dù là mẫu thân của hắn đi chăng nữa, e rằng cũng không thể làm gì khác hơn nữa rồi, còn nàng bây giờ chỉ có thể ra sức đè nén suy nghĩ ấy vào sâu trong lòng mà thôi.

Thời thể hôm nay đã đến, cơ hội cũng đã đến, nàng nên buông bỏ, dù cho có nợ cả nhân tình trong trời đất bao la này, nàng cũng phải thử một lần.

Bóng dáng Đào Dao xuất hiện trong Thần Điện, cung kính lên tiếng: “Hồi điện hạ, e rằng phải đến hai ngày nữa ạ.”

“Ta... khụ... khụ khụ khụ... không... không không sao, ta không sao mà.” Hoài vương cố hết sức nói.

Nguyên Vô Ưu tiến đến, nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc lạnh buốt của hắn, nàng nhắm mắt lại. Nàng cứ ngỡ rằng việc sinh tử đối với nàng từ rất lâu đã không còn có ý nghĩa gì nữa rồi, thế mà khi nghĩ đến cảnh hắn không còn trên đời này nữa, khi ngước mắt, nàng sẽ chẳng còn một ai thân thích ở bên cạnh, chẳng còn ai hiểu năng, chẳng còn ai khiến nàng có thể thật bình yên khi ở bên, nàng sợ, nếu bản thân nàng mất đi phương hướng, không biết nàng phải vì cái gì để tiếp tục tồn tại đây?

Ngụy đến, thái giám và người hầu ai ai cũng hối hả đi tới đi lui, nhưng phải đến tận nửa canh giờ sau, Hoài vương cuối cùng mới có thể ổn định trở lại. Thế nhưng, thân thể hắn hệt như bị rút hết gân cốt, không còn chút sức sống nào, càng khiến cho thân người nhìn thêm gầy gò ốm yếu nằm trên giường, khiến ai cũng không tài nào kiếm được lòng thương xót.

Tiểu Lý Tử lấy tay quệt đi mấy giọt nước mắt còn đọng lại rồi đuổi hết đám người hầu đi, chính mình cũng lặng lẽ thối lui ra ngoài.

Nguyên Vô Ưu ngồi xuống bên mép giường ngây ngẩn nhìn Hoài vương, sau đó nàng vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt hắn, cố nuốt xuống những giọt nước mắt đã đong đầy, thấp giọng hỏi: “Con thật ích kỷ phải không?” Chỉ vì muốn hắn có thể ở bên cạnh nàng, nên nàng không muốn buông tay, không muốn để hắn ra đi, nàng ép hắn phải chịu đựng bao nhiêu dày vò, Nàng và Cố thái phi có khác gì nhau đâu cơ chứ?

“Đáng lẽ ra con nên mỉm cười nhìn phụ vương được giải thoát, con đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt cho một kết thúc như vậy rồi, thế nhưng những năm qua, phụ vương đã khiến con quen với những ngày tháng mà luôn có một người ủng hộ con, tín nhiệm con, có một người luôn ở bên cạnh con, một người luôn làm hậu thuẫn cho con, lỡ như phụ vương đi rồi, con sẽ chẳng thể nào quên được nữa.”

“Vô Ưu.” Hoài vương từ từ mở mắt, hình ảnh đầu tiên thu vào sâu trong đáy mắt hắn chính là sự trống rỗng và cô độc chồng chất trong đôi mắt của Vô Ưu, hai hàng lệ nóng hổi trong phút chốc trào ra khỏi khoé mắt hắn, len qua từng sợi tóc hắn, thấm ướt cả chiếc gối thêu vàng rực lấp lánh.

Nguyên Vô Ưu đưa tay lau đi dòng nước mắt đang không ngừng tuôn tràn khỏi đôi mắt hắn, sau đó thì thầm với hắn: “Thuốc của bà ấy có thể khiến phụ vương chống đỡ được qua mỗi lần phát bệnh, phụ vương luôn vượt qua được thời hạn sống sót mà thái y đã dự đoán, có lẽ, bà ấy có cách, phụ vương hãy tiếp tục kiên trì một chút, được không? Con biết sự đau đớn giày xéo này còn thống khổ hơn cả cái chết, con biết chứ...” Nàng cũng biết, hắn không muốn bỏ cuộc, mà thực sự là lực bất tòng tâm. Nếu như có thể, nàng tin tưởng hắn nhất định có thể kiên trì, nhưng mà, ngày hôm nay, hắn không thể cố gắng gượng thêm được nữa rồi, sinh mệnh của hắn đang từng chút từng chút trượt đi mất, cái chết cận kề, đến một ngày nào đó, hắn không còn có thể tỉnh dậy được nữa.

Nhìn thấy một Nguyên Vô Ưu bất lực như vậy, trái tim hắn đau đớn như bị ai đó giày xéo, lồng ngực và cổ họng hắn như bị một tảng đá nặng nề chèn ép, hắn phải cố hết sức nuốt xuống, khó khăn lắm mới có thể lên tiếng, lời nói ra lại chính là những lời của chủ đề mà khi nãy hắn vẫn chưa nói hết: “Vô Ưu, con... con đã từng nói, chúng ta phải sửa chữa sai lầm.”

Đứa bé đó chính là một sai lầm, nó không nên có mặt ở thế giới này, nhưng hắn lại vì một mực muốn trả hết ân tình cho mẫu thân mà ích kỉ để cho đứa bé kia được sinh ra. Vô Ưu không chấp nhận nó, hắn cũng không quá bất ngờ, mà hơn nữa... còn cảm thấy rất vui, vì Vô Ưu không phải là mẫu phi, trong trái tim của Vô Ưu, hắn chính là hắn, cho dù sinh mạng này có tận, cũng nhất định sẽ không có một ai có thể kế thừa, thay thế địa vị này của hắn.

Hắn hy vọng nàng có thể sống một cách đường hoàng, tuỳ ý, chứ chẳng phải vì một mối đe doạ tiềm ẩn hắn để lại mà phải lún sâu vào một cuộc đời với những ngày tháng đầy sóng gió.

Sự tồn tại của đứa bé kia, Cố gia, Hàng gia, những quan viên ở triều đường, thậm chí những thể lực trong tổ tộc, tất cả đều muốn rục rịch ngoi đầu dậy, bọn chúng đến cuối cùng sẽ trở thành những tai hoạ tiềm ẩn kia của nàng! Hắn biết Vô Ưu thông minh xuất chúng, nhưng kẻ địch trong bóng tối còn ta thì ở ngoài sáng, chúng ta dễ dàng né tránh một cuộc tấn công công khai, nhưng rất khó để phòng thủ trước những kẻ tấn công ẩn mình trong bóng tối, chỉ cần một chút sơ hở, Vô Ưu chớp mắt liền sẽ chẳng còn đất dung thân nữa, đây là điều hắn tuyệt đối không bao giờ muốn nhìn thấy. Thật lâu sau, Nguyên Vô Ưu mới thốt lên: “Con có thể đối phó với bọn chúng.” Nàng đã quá mức tham lam, vừa muốn sống một đời ung dung tự tại, vừa không muốn bị ràng buộc bởi bất kỳ thứ trách nhiệm nào. Thế gian này, làm gì có chuyện trọn vẹn đối bể như thế kia chứ?

Muốn đứng trên đỉnh cao nhất, nơi không một kẻ nào dám chạm đến, bắt buộc phải bỏ ra thật nhiều công sức. Nàng biết điều này, thế nhưng bỗng phải làm một vị hoàng đế, một ngày phải xử lí trăm công nghìn việc, ấy hoàn toàn không phải dự tỉnh ban đầu của nàng, cũng chẳng phải một cuộc sống mà nàng mong muốn.

Thấy nàng nhíu chặt mày, hắn biết nàng đang suy xét, Hoài vương có chút yên tâm, nhưng vẫn dùng hết sức lực của mình, đem những lời mà hắn muốn nói ra nhất nói với nàng, cũng muốn củng cố thêm một ít luận điểm thuyết phục lên tâm trí nàng: “Hoàng để bù nhìn chẳng qua chỉ là một kể sách đối phó tạm thời mà thôi, Vô Ưu, con hiểu rõ hơn cả ta kia mà. Chọn hoàng đế từ tộc thừa kế, chỉ sẽ làm rối loạn thể lực của tổ tộc, bọn chúng ắt sẽ tìm kiếm kẽ hở để lợi dụng, tìm kiếm cơ hội thích hợp nhất để quật khởi, nếu như gặp thêm những gia tộc khác có tâm địa xấu xa thì sẽ lại càng thêm dầu vào lửa, rồi những ngày tháng bình an của con, e rằng sẽ một đi không trở lại đây. Nhưng nếu con đăng cơ, chỉ cần chịu đựng một chút nhưng lại có thể tránh được hoàn toàn những rủi ro kia, một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã.”

Một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã ư? Nguyên Vô Ưu thảng thốt, một lần vất vả kia có lẽ sóng gió cũng sẽ không ít đâu. Không phải là nàng không có khả năng, cũng chẳng phải nàng e sợ phải gây ra tội ác hay sát nghiệp gì cả, mà nàng sợ khi nàng đứng ở vị trí đó, đến cuối cùng, một chút “chính mình” duy nhất còn sót lại trong nàng, cũng sẽ không còn nữa.

“Vô Ưu, đây là thỉnh cầu duy nhất và cũng chính là thỉnh cầu cuối cùng mà ta dành cho con, phụ vương xin con đấy.”