Phượng Kinh Thiên

Chương 449: CUNG NGHÊNH ĐIỆN HẠ

Tin tức Khánh Để chết được truyền đi làm rúng động thiên hạ. Không đợi mọi người kịp bình tĩnh sau cơn chấn động thì cục diện hỗn loạn vô cùng của nước Đại Nguyên đã được giải quyết chỉ trong một đêm.

Đầu tiên là Minh Vương đột nhiên lui binh quay1về Ký Đông, tiếp theo đó là các thị tộc bỏ lệnh cấm vận. Nước Đại Nguyên không chỉ khôi phục lưu thông bình thường, khơi thông đường thủy, mà ngay cả các các cửa tiệm lớn do thị tộc nắm giữ cũng mở rộng cửa chỉ trong một đêm. Những vật8phẩm cần thiết trong cuộc sống người dân như củi gạo dầu muối mà trước đây có bạc cũng không mua được, nay đã xuất hiện nhiều như rơi từ trên trời xuống, không những không tăng giá mà còn giảm giá rất nhiều, khiến dân chúng vui mừng như điên.

Tiếp sau2đó, hôm Tết Thượng Nguyên, triều đình phát thông báo chiều cao toàn quốc, cổ vũ dân chúng chạy nạn ở các địa phương quay trở về quê hương mình. Hễ là dân chúng quay về đều phải đăng ký hộ tịch lại với quan phủ địa phương, thậm chí còn đặc4biệt chỉ ra: những nhà không có đàn ông có thể đăng kí nữ hộ, đây là điều thứ nhất; điều thứ hai là: những người cô quả không có người thân không nơi nương tựa, bất kể già hay trẻ, triều đình sẽ thống nhất sắp xếp.

Cuối cùng, điều quan trọng nhất và cũng khiến nhân dân kích động nhất là thông cáo còn nói rõ, tất cả những nạn dân hưởng ứng chính sách trở về quê hương của triều đình, triều đình không chỉ miễn thu thuế ba năm mà còn phát hạt giống

miễn phí... Thông báo này vừa được đưa ra, cứ như mọc cánh truyền đi khắp nước Đại Nguyền chỉ trong một ngày ngắn ngủi, khiến tất cả dân chúng sục sôi.

Nhân dân chỉ biết thông báo này là do triều đình ban bố nhưng không biết là ai ban ra, chỉ có những người có tâm, ví dụ như văn nhân thư sinh học sĩ và thương nhân mới để ý đến thông tin quan trọng trên thông báo: năm Đức Nguyên thứ nhất, ngày mười lăm tháng một.

Bên trên chỉ có dấu ngọc tỷ tươi mới và năm Đức Nguyên thứ nhất nhưng thiếu mất ngự ấn đặc trưng của hoàng đế.

Điều này chỉ có một cách giải thích duy nhất: Tân Đế vẫn chưa đăng cơ.

Tân Để không vội vàng đăng cơ, có thể là vì chưa đến ngày lành, cũng có thể là đang chuẩn bị đại lễ đăng cơ. Thế nhưng, bất kể là lý do gì thì hành động quan tâm đến bách tính dù chưa đăng cơ này của Tân Để quả thực đã cho người ta ấn tượng sâu sắc hơn cả việc đợi đăng cơ rồi mới hạ chiếu chỉ.

Chỉ dựa vào mỗi điều này thôi, bất kể người đăng cơ Tần Đế là ai thì ông ta cũng đã làm yên lòng dân, cũng đã thắng được lòng dân rồi. Nhưng tình hình thực tế lại chẳng phải là chưa đến ngày lành, cũng không phải chưa chuẩn bị xong đại lễ đăng cơ như bọn họ dự đoán, thực tế thì đại điển đăng cơ đã được chuẩn bị xong xuôi từ lâu, chỉ đợi hoàng đế đăng cơ nhận sự bái lạy của vạn dân nữa mà thôi.

Hoàng tử công chúa, các vị phi tần đều bị nhốt trong cung, chỉ đợi Tân Để đăng cơ rồi xử lý. Sau khi nghe tin Khánh Đế chết, trên triều đình cũng trở nên yên tĩnh. Trong Kinh thành, sau khi thương mại bắt đầu được khai thông, Kinh thành tiêu điều lạnh lẽo phút chốc cũng khôi phục sự náo nhiệt.

Nhưng Hoài vương lại không hề đăng cơ. Hắn đang đợi, đợi Nguyên Vô Ưu quay lại. Sau khi Bình Duệ và Cổ Lăng liên thủ khống chế Kinh thành, hắn vẫn chưa lộ diện.

Hắn cũng chỉ đóng chặt cửa khi Cố Lăng và các đại thần trong triều đến nghênh giá. Ngay cả khi biết mẫu thái phi của mình đã được đón ra khỏi lãnh cung, vào ở trong Thọ Từ Cung mà chỉ có hoàng thái hậu mới được ở, hắn cũng không hề mở cửa Hoài Vương Phủ.

Thậm chí, Cố thái phi đích thân xuất cung đến Hoài Vương Phủ cũng không thể khiến của Hoài Vương Phủ mở ra.

Tất cả mọi người đều bất lực mà chờ đợi Vô Ưu công chúa về triều.

Mãi đến khi nhận được tin tức chính xác Vô Ưu khải hoàn về Kinh ngày mồng tám tháng hai, hôm ấy Hoài vương mới bước chân ra khỏi Hoài Vương Phủ. Hắn không vào ở trong hoàng cung mà đích thân đi nghênh đón Vô Ưu trở về.

Mới sáng sớm, cấm vệ quân mặc giáp bạc, mặt mũi nghiêm nghị, tay cầm vũ khí dọa người đứng đầy trên trục đường chính mười dặm Kinh thành, hai bên đường chật ních người, chỉ thấy được đầu người lúc nhúc, dùng từ “biển người núi người” để hình dung là thích hợp nhất.

Gió đông buốt giá nhưng vì người trên phố quá nhiều, cũng bởi vì bây giờ đã là đầu xuân nên dường như gió đông cũng bất giác bao trùm cảm giác ấm áp.

Qua giờ Ngọ, dưới sự mong ngóng của mọi người, một chiếc xa giáo hai mươi người nâng rốt cuộc cũng xuất hiện trên trục đường chính của nội thành rồi. (*)Xa giả: xe của vua đi; cũng dùng để chỉ nhà vua khi đi lại bằng xe ở ngoài cung. Xa giá, đại biểu cho nghị giao của thiên tử.

(*) Nghị giá: nghi lễ xuất hành.

Đội nghị giá của thiên tử nối đuôi dài dằng dặc, đội nghi trượng ánh vàng và đỏ tươi, đội kèn hát trật tự, các đại thần các cấp và các thị vệ các cấp lần lượt xếp hàng theo thứ tự cấp bậc bao quanh chiếc xa giá mà thiên tử ngồi, quy mô đồ sộ, những người không tận mắt chứng kiến căn bản không thể tưởng tượng nổi.

Cả đoàn quân trải dài mấy dặm không thể nhìn thấy điểm đầu và cuối. Phồn vinh, tôn quý, hoa lệ, xa xỉ... Bộc lộ vô cùng triệt để Bảo vệ hai bên xa giá, bên trái là Cổ Lăng, bên phải là Bình Duệ, hai người đều mặc triều phục trang trọng, nhận được vô số ánh mắt si mê của mọi người. Trong đoàn người đông đúc có rất nhiều gương mặt thân quen, biểu cảm của mỗi người đều có chút phức tạp: hoặc vui mừng, hoặc bị thương, hoặc đố kị, hoặc hối hận, hoặc vừa vui vừa buồn, hoặc đau khổ hối hận không nói nên lời... muốn gì có nấy.

Có lẽ dân chúng ngoài Kinh thành còn chưa nghe tin, nhưng người trong Kinh thành ai ai cũng biết, Hoài vương không đăng cơ là bởi vì hắn đang đợi Vô Ưu công chúa hổi Kinh, bây giờ còn ngồi xa giá thiên tử, đích thân xuất cung đi đón nàng.

Đây là sự vinh hoa và tôn quý đến nhường nào cơ chứ?

Liên tưởng đến cuộc đời của vị Vô Ưu công chúa này, ánh mắt tất cả mọi người đều trở nên hoang mang. Vị Vô Ưu công chúa này... khiến người ta phải quỳ bái. Đội ngũ hùng dũng cách Kinh thành ngày càng gần, tất cả các tướng lĩnh đều mang vẻ vui mừng. Sau khi bước chân vào Kinh thành, mọi người đều không kìm được ngân ngấn lệ. Không ai thích chiến tranh, bọn họ cũng không phải là ngoại lệ. Đối với những quân tướng lĩnh Hổ Doanh này mà nói, cái chết của Khánh Để mặc dù kinh hãi và đau thương, nhưng nghĩ kĩ thì hình như chẳng hề khó chấp nhận đến thế.

Đội quân cuối cùng cũng vào trong Kinh thành. Mười dặm đường phố, dân chúng hai bên đều kính sợ nhìn những tướng lĩnh khải hoàn trở về, những cô nương còn chưa gả chồng đều nín thở nhìn ngó và vây quanh mấy người trên xe ngựa vào thành.

Người trong Kinh thành không lạ lẫm gì với Lâm Duy Đường, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của hắn lúc này khiến họ không nhịn được mà kinh hô. Áo giáp bạc trên người làm tôn lên tướng mạo còn xinh đẹp ma mị hơn cả phụ nữ của Lâm Duy Đường, khiến hắn bớt một phần ma mị, nhiều thêm phần nghiêm trang, càng khiến người ta mê say.

Cũng có nhiều người chú ý đến Văn Vô Hà thanh tuyệt xuất trần. Khác với quân trang của Lâm Duy Đường, hắn mặc quần áo màu trắng, phiêu đãng không nhiễm bụi trần, khuôn mặt anh tuấn ung dung, biểu cảm lạnh lùng nhưng ánh mắt lại dịu dàng, có ý vị đặc biệt, cũng rất thu hút ánh mắt người khác.

So với hai người này, Diệp Tuyết mặc quân trang bên cạnh cũng là một trong những người được dân chúng quan tâm. Trải qua mấy năm tôi luyện, cậu thiếu niên ngây ngô ở huyện Bạch Lan năm xưa đã hoàn toàn rũ bỏ khuôn mặt non nớt, Diệp Tuyết của bây giờ có đôi mắt to, sáng ngời, tuấn lãng anh khí.

Lâm mẫu đứng trong đám người xúc động đến ngấn lệ, bà nắm chặt tay Lâm Doanh Doanh: “Doanh Doanh, kia là huynh trưởng của con, huynh trưởng của con, cuối cùng chúng ta cũng đợi được nó vinh quang trở về rồi.”

Lâm Doanh Doanh nhìn thấy xa giá thiên tử thì hối hận đến xanh ruột. Nghe Lâm mẫu nói vậy, nàng hoàn hồn, nhìn về phía huynh trưởng đang được mọi người chú ý, tâm trạng mới dễ chịu hơn một chút. Nghe thấy tiếng tán dương ở bốn phía, nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của bọn họ, nụ cười trên mặt nàng ngày càng rạng rỡ, trái tim cũng trở nên kích động. Thành công của huynh trưởng cũng đồng nghĩa với việc từ nay về sau, Lâm gia sẽ không còn là Lâm gia của trước kia nữa. Sau ngày hôm nay, quý nữ Kinh thành còn ai dám khinh thường nàng nữa?

Tuy nhiên... Lâm Doanh Doanh hơi híp mắt nhìn chiếc xe ngựa mà huynh trưởng đang hộ tống, cảm xúc kích động cũng lạnh hẳn đi. Nàng đương nhiên biết người ngồi trong đó là Vô Ưu công chúa.

Vô Ưu công chúa...

“Cung nghênh Vô Ưu công chúa hồi Kinh, điện hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Lâm Duy Đường kinh hoàng hoàn hồn, vội vàng nhìn về phía chiếc xa giá, chỉ thấy chiếc xa giá đi trước và đoàn quân đang tiến vào thành đều dừng lại.

Tiểu Lý Tử nhanh nhẹn chạy lên trước, cung kính quỳ lạy phía chiếc xe ngựa. Giọng nói ban nãy là do hắn hét lên.

Xung quanh im lặng trong phút chốc, nhưng rất nhanh sau đó, Cố Lăng và Bình Duệ đều xuống ngựa tiến lên cung kính quỳ một chân nghênh đón.

“Cung nghênh Vô Ưu công chúa hồi Kinh, điện hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Theo sau đó, các đại thần, cấm quân, thị vệ, thái giám, cung nữ, đội nghi trượng, tất cả mọi người đều ào ào quỳ sụp xuống đất như làn sóng, cao giọng hô: “Cung nghênh Vô Ưu công chúa hồi Kinh, điện hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Mặc dù tiếng hô vang dội như sấm không đều nhau nhưng không hề ảnh hưởng đến âm lượng khi chúng kết hợp lại với nhau.

Nhìn cảnh tượng uy nghiêm và long trọng trước mắt, dân chúng hai bên đường đưa mắt nhìn nhau rồi tất cả cùng quỳ xuống.

Vạn dân quỳ rạp dưới chân, tâm trạng mọi người đều cuộn trào, kích động mãi không thôi.

Mà loại cảm xúc này có thể lan truyền ra, các vị tướng lĩnh đi theo Nguyên Vô Ưu vào thành cũng ào ào xuống ngựa quỳ xuống đất hố công chúa vạn tuế!

Ngay cả Lâm Duy Đường và Văn Vô Hà cũng xuống ngựa, quỳ một gối với xe ngựa để nghênh đón.

Thấy hai người đều xuống ngựa quỳ dưới đất, Diệp Tuyết hơi ngốc nghếch nhưng phản ứng rất nhanh nhạy, hắn gần như nhảy vọt từ trên ngựa xuống, quỳ một bên. “Tiểu Lý Tử.” Giọng nói thanh lãnh của Hoài vương vang lên từ trong xa giá. “Có nô tài.” “Mời công chúa xuống xe ngựa, lên xa giá.” Bách quan kinh ngạc ngẩng đầu. Việc này... việc này quả thật không hợp quy củ chút nào? Phải biết rằng, từ trước đến nay, chỉ có hoàng đế mới được ngồi xa giá, Hoài vương... Ừm, Tân Đế chưa đăng cơ đón Vô Ưu công chúa hổi Kinh, thanh thể lớn như thế này đã khiến bọn họ kinh ngạc lắm rồi, nhưng thật không ngờ, người còn muốn cho Vô Ưu công chúa ngồi xa giá hồi cung? Có phải xem thường quy củ của lão tổ tông truyền lại quá rồi không?

Không quan tâm đến đám người đang thầm phỉ báng trong lòng, Tiểu Lý Tử cung kính tuân chỉ, khom người đi lên phía trước cung kính nói với xe ngựa: “Khởi bẩm điện hạ, vương gia mời điện hạ xuống xe ngựa, lên xa giá.” Trong xe ngựa, Nguyên Vô Ưu đỡ trán, có phần hơi bất lực. Hắn làm như vậy không cảm thấy làm lố quá rồi ư? Hắn nghĩ cái gì vậy? Hận không thể chiêu cáo toàn thiên hạ về sự đặc biệt của nàng sao?

“Công chúa?” Ngọc Châu, Ngọc Thúy hầu hạ bên trong xe không kìm được kích động mà đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn Nguyên Vô Ưu chậm chạp không phản ứng lại.

Nguyên Vô Ưu lặng lẽ thở dài một tiếng, bỏ tay đang đỡ trán ra, nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này, Ngọc Châu mới kích động mở cửa xe, vén rèm lên. Bên ngoài xe ngựa đã có các cung nhân đi đến chuẩn bị nghênh giá rồi. Cảnh tượng sau đó chắc chắn sẽ là cảnh tượng đẹp đẽ nhất, không thể xóa nhòa nhất trong lòng vạn dân. Cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành bước xuống từ xe ngựa... đẹp đến chấn động!

Người con gái đứng lặng trong gió đẹp tựa đóa sen vàng Phật tổ cầm trong tay đang dần hé nở, đẹp đến kinh người, đẹp đến chấn động, đến tôn quý. Quần áo nàng mặc trên người cũng lộng lẫy nhưng không lộng lẫy diêm dúa bằng chiếc áo khoác bách điểu triều phụng” bằng gấm trên người nàng.

Vạt váy rộng rãi uốn lượn sau lưng, kéo dài hơn ba thước, ống tay áo phiếu động, có lẽ là do đường xa vất vả, khuôn mặt nàng có chút mệt mỏi, nàng hoàn toàn dửng dưng với cảnh tượng trước mắt.

“Đứng lên hết đi.” Nguyên Vô Ưu liếc mắt nhìn xung quanh, hờ hững lên tiếng.

Mấy người Văn Vô Hà, Lâm Duy Đường, Diệp Tuyết, Cổ Lăng, Bình Duệ đều nghe lời đứng lên.

Cổ Lăng đứng lên rồi tránh sang một bên, trong đôi mắt buông xuống có cảm xúc phức tạp. Bình Duệ lại không hề che giấu mà nhìn thẳng vào nàng, khẽ mỉm cười. Nghiêng nước nghiêng thành, đúng là như vậy. Tiểu Lý Tử liếc mắt nhìn những người khác vẫn còn chưa hoàn hồn từ trong chấn động, cao giọng hô: “Đứng lên!”

Lúc này, mọi người đang si ngốc mới có phản ứng, đồng loạt đứng lên. Tất cả mọi người đều sợ hãi cúi đầu nhưng lại không nhịn được là lén lút nhìn trộm nàng. Nguyên Vô Ưu dời bước về phía xa giá, một cung nhân tiến lên đỡ nàng lên xe.

Hoài vương đang nằm nghiêng trên chiếc gối mềm màu vàng kim. Hắn nhìn nàng, đôi môi trắng bệch nở một nụ cười nhạt, ánh mắt trở nên dịu dàng. Vô Ưu của hắn cuối cùng cũng về rồi. Nguyên Vô Ưu nhìn dáng vẻ của Hoài vương thì biến sắc. Nàng nắm lấy tay hắn, lạnh đến thấu xương, khiến đôi mắt bình tĩnh của nàng phút chốc trở nên nghiêm trọng, giọng nói lạnh lùng uy nghiêm hạ lệnh: “Mau chóng hồi cung.”