Phượng Kinh Thiên

Chương 440: ĐỀN ĐÁP ƠN MẪU THÂN

Lại đến thời khắc tạm biệt năm cũ để đón năm mới trong năm. Trên khắp các con phố lớn nhỏ của Kinh thành đều hiếm thấy bóng người, con đường dài mười dặm lại càng trở nên hoang vắng lạnh lẽo, những gia đình quyền quý trong nội thành đều đóng chặt cửa, không náo nhiệt vui vẻ1như năm ngoái nữa.

Hoàng đế thân chinh, chiến loạn nổi lên ở khắp nơi, còn ai có tâm trạng náo nhiệt đón năm mới nữa chứ! Trải qua một năm khiến người khác lo sợ và bất an, mới chớp mắt, lại đến Tết Thượng Nguyên náo nhiệt nhất của bách tính trong Kinh thành mỗi năm một lần8của nước Đại Nguyên. Tuy nhiên một năm này, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, lo sợ ngọn lửa chiến tranh sẽ đốt đến chân mình.

Vậy nên, trên con đường dài mười dặm không thiếu người bán hoa đăng, nhưng mà, lại không còn phồn hoa, náo nhiệt như năm xưa nữa, ngay cả những người2ra ngoài dạo chơi ngắm hoa đăng cũng ít đến đáng thương.

Hoài Vương Phủ không có Nguyên Vô Ưu ở đây vẫn luôn lạnh lẽo thiếu hơi người, huống hồ chi là năm ngoái còn xảy ra chuyện đó, cả vương phủ đều bị bao trùm trong một bầu không khí lạnh lẽo. Hoài Vương Phủ không có chút4cảm giác đón năm mới gì cả.

Từ sau khi Hoài vương tỉnh lại, không vui không buồn, thậm chí còn không truy cứu chuyện của Cố Y Y và Hạng Thanh Trần như mọi người nghĩ, dáng vẻ như là hoàn toàn không có xảy ra chuyện đó vậy, không có động tĩnh gì. Mà thân thể của hắn cũng giống như Bùi thái y đã dự đoán trước đó, vô cùng suy nhược, như là trong thoáng chốc cả thân thể trống rỗng, đa số thời gian là đang chìm trong hôn mê, thỉnh thoảng tỉnh lại, nhưng cũng không nói lời nào, không có chút sinh khí.

Nếu như không phải hắn cũng rất phối hợp mà uống thuốc và ăn uống, thì không biết Tiểu Lý Tử bây giờ đã sợ đến mức nào rồi. Nhưng cho dù như vậy, Tiểu Lý Tử vẫn kinh hoàng khiếp sợ, không một giây phút nào rời xa giường của Hoài vương. Nếu như Hoài vương ngủ, hắn vẫn sẽ thường xuyên đưa tay ra thăm dò hơi thở của vương gia, e sợ rằng chủ tử nhà mình cứ ngủ như thế mà ra đi. Nghe nói tình hình có vẻ bình thường nhưng lại không hề bình thường của Hoài vương, Cố thái phi nóng lòng lo lắng, nhưng lại không có cách nào đi thăm tiểu vương gia một chút. Bà chỉ có thể ngày đêm quỳ trước tượng Phật niệm kinh, cầu Phật tổ phù hộ cho tiểu vương gia đình an, cũng cầu Phật tổ phù hộ... hai người Cố YY và Hạng Thanh Trần có thể mang thai con của vương gia, cũng không uống cho khổ tâm của người. Lan ma ma bưng một chén canh nhân sâm lên. Nhìn chủ tử đang quỳ trước tượng Phật tổ niệm kinh cầu cho tiểu vương gia được bình an, đáy mắt bà xoẹt qua một tia lo lắng, nhưng vẫn bước lên trước khuyên nhủ: “Tiểu thư, nô tỳ đặc biệt nấu canh nhân sâm cho người, người uống một chút đi?”

Cố thái phi dừng động tác niệm kinh lại, cay đắng lắc đầu: “Ta không muốn ăn, mang xuống đi.” Khóe miệng Lan ma ma động đậy, muốn nói gì đó, nhưng từ đầu đến cuối lại không nói gì, than nhẹ một tiếng, sau đó bưng chén canh nhân sâm xuống dưới.

Cố thái phi thành kính khấn cầu: “Cầu xin Phật tử từ bi, phù hộ cho con trai của con được bình an, cầu cho nó có thể để lại con cháu trên đời, cho dù là để cho con giảm thọ mười năm, con cũng cam tâm tình nguyện.”

Phật tố với gương mặt từ bi cúi đầu nhìn bà, không nói lời nào, tấm lòng thương chúng sinh vẫn như xưa. Tháng Giêng vừa qua, theo lý mà nói, thời tiết khi vào tháng hai bắt đầu trở nên ấm áp ôn hòa hơn, nhưng từ khi bắt đầu vào tháng hai, vẫn luôn có mưa lớn, cơn mưa này mưa suốt nửa tháng trời mà không ngừng lại.

Trong khi đó chiến loạn lại như thiên tai, dân chúng khổ sở, lầm than đến không thể tả, lưu lạc khắp nơi.

Hoài Vương Phủ.

Tiểu Lý Tử bất chấp cơn mưa lớn rơi trên đầu, cố gắng cầm chắc cây dù trong tay chạy vội về hậu viện. Cũng không biết bởi vì cơ thể bị ướt mưa mà trở nên lạnh lẽo hay vì những lời nói của thái y ban nãy khiến hắn thấy rét run, hắn chỉ cảm thấy cả người giống như là bị ngâm trong nước lạnh vậy, trái tim lạnh bằng nhảy vọt lên đến cổ họng.

Đợi đến khi trở về tới hậu viện, hắn sau khi thay một bộ quần áo mới thì lập tức bước vào phòng ngủ của Hoài vương. Đột nhiên trong phút chốc, hắn không dám bước lên trước.

Hắn cho dù có ngốc cũng biết rằng tin tức này đối với vương gia mà nói, tuyệt đối không phải là tin lành.

Hơn nữa, gần đây vương gia tuy rằng đã ít hôn mê hơn trước một chút, nhưng cơ thể vẫn còn suy nhược khiến hắn lo lắng, lỡ như vương gia... nhưng mà không bấm báo cho vương gia thì không được!

Chuyện Hạng phu nhân mang thai, không phải là chuyện nhỏ, nhất định phải để vương gia định đoạt mới được. Từ buổi trưa đến giờ, mãi cho đến khi vương gia tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, sau đó súc miệng, uống thuốc, lại ăn thêm nửa chén cháo trắng, cuối cùng lấy một cuốn sách cầm trong tay, hắn vẫn chưa thể mở miệng. Tiểu Lý Tử vô cùng dằn vặt, cắn răng, quỳ bịch một tiếng xuống đất, thấp giọng nói: “Vương gia, Hạng phu nhân có thai rồi.”

Mặc dù hắn không muốn vui mừng, nhưng người mang thai đứa con của vương gia không phải là biểu tiểu thư, trong lòng hắn vẫn có chút nhẹ nhõm. Đương nhiên, Hạng phu nhân cũng đáng ghét đáng hận như vậy, nhưng mà nàng ta có thai vẫn tốt hơn so với việc biếu tiểu thư mang thai một chút. Có lẽ như vậy thì khi vương gia giải quyết chuyện này cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều.

Trải qua chuyện này, đầu hắn cũng đã nghĩ thông rồi, bất kể vương gia quyết định như thế nào, chỉ cần là vương gia quyết định, hắn đều sẽ làm theo.

Hoài vương ngây ngô như chưa nghe thấy, còn lật một trang sách.

Tiểu Lý Tử cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên, trong lòng có chút sợ hãi, phản ứng của vương gia thực sự là có chút nằm ngoài dự đoán của hắn!

Sau khi đã lật hai trang sách thì Hoài vương gấp sách lại, sau đó nhắm mắt, nhàn nhạt lên tiếng: “Truyền tin tức cho thái phi, nói là... bản vương đã đền đáp công ơn dưỡng dục, mang thai mười tháng của người.”

Trái tim Tiểu Lý Tử run lên một cái, thái phi quả thực đã khiến cho vương gia thất vọng rồi. Từ sau khi vương gia tỉnh lại, hôm nay là lần đầu tiên, người nhắc đến thái phi, hơn nữa còn gọi thẳng thái phi là thái phi.

Còn nữa, lời này... Nếu như vương gia đã đền đáp công ơn nuôi dưỡng của thái phi, vậy giữa thái phi và vương gia còn lại gì chứ? Thái phi nương nương nếu như nghe thấy những lời này, không biết là sẽ đau lòng đến mức độ nào nữa? Có điều, vương gia đã hạ lệnh như vậy, hắn đương nhiên sẽ làm theo.

Khi nhận được tin tức ấy, Cổ thái phi đang lễ Phật, vẫn chưa kịp vui mừng chuyên Hàng Thanh Trần có thai, liền bị những lời tiếp theo của Tiểu Tường Tử làm cho ngày người, cái mõ chùy trong tay thoáng chốc vỡ ra làm đôi, giống như trái tim của bà bị xé tan ra trong khoảnh khắc ấy vậy.

Một hồi lâu sau, bà mới chầm chậm xoay thân thể cứng ngắc lại, ánh mắt hoang mang lại ngây ngốc nhìn về phía Tiểu Tường Tử, nhẹ nhàng hỏi: “Vương gia nói gì?” Là bà nghe nhầm sao?

“Tiểu thư...” Lan ma ma đứng bên cạnh nóng lòng, nhưng lại không biết làm thế nào mới phải. Bà không nghĩ tiểu vương gia vậy mà lại nói ra những lời khiến tiểu thư đau lòng như vậy, cái gì mà đền đáp ơn mẫu thân mang thai mười tháng, nuôi dưỡng chứ? Tiểu vương gia là đang muốn bóp chết trái tim của tiểu thư sao?

Tiểu Tường Tử nhìn thái phi nương nương thì rất hoảng sợ, không biết có nên nói lại lần nữa không, thái phi nương nương có vẻ có gì đó không bình thường.

“Vương gia đã nói gì, ngươi nói lại một lần nữa!” Cố thái phi đột nhiên xông lên phía trước, hét lớn.

Thân thể Tiểu Tường Tử khẽ run lên, sau đó nhắm mắt lại, đem những lời khi nãy nói lại một lần nữa: “Vương gia nói ngài ấy đã trả xong ân nghĩa mang thai mười tháng, dưỡng dục của thái phi.” Cả người Cố thái phi mềm nhũn, giống như là cả cơ thể đều bị người ta rút hết sạch gân cốt mà ngã về sau. “Tiểu thư...” Lan ma ma hô lên một tiếng, vội vàng bước lên trước đỡ bà. Sắc mặt Cố thái phi trắng bệch, tay bà nắm chặt ngực: “Hàm Nhi oán trách ta, không, nó hận ta, nó hận ta...” “Tiểu thư, tiểu vương gia chỉ là nói trong lúc giận dữ, người đừng để trong lòng. Tình nghĩa giữa người và tiểu vương gia làm sao có thể xóa đi hết được chứ, trong lòng tiểu vương gia sẽ không trách người đâu.”

Nước mắt Cố thái phi rơi lã chã. Bà không nghe thấy những lời an ủi của Lan ma ma, hiện giờ bà như một người lạc mất hồn phách mà không ngừng lặp đi lặp lại: “Nó hận ta...” “Tiểu thư, tiểu thư, người đừng dọa nô tỳ, đừng như vậy...“. Mà lúc này, người mất hồn lạc phách... không, đau lòng muốn chết còn có Cổ YY.

Tuy rằng đau lòng trước hành động của Cố YY, nhưng Cổ An An không có cách nào thật sự không lo lắng cho nàng. Mấy ngày qua, Cố An An vẫn luôn ở trong Hoài Vương Phủ. Khi nguyệt sự của Cố YY đến, Cố YY liền mất hồn lạc phách, mà bây giờ Hạng Thanh Trần lại có thai, nàng thật sự đã không còn gì nữa rồi.

(*) Nguyệt sự: kinh nguyệt phụ nữ. “Nàng ta có thai rồi...”

Ánh mắt Cố An An tối đi. Tuy rằng nàng đau lòng với cách làm điên cuồng của YY tỷ, nhưng sau khi chuyện xảy ra, không chỉ mình nàng, mà tin rằng ca ca nàng cũng sẽ mong cho Y Y tỷ có thể hoàn thành tâm nguyện. Dù sao thì, nếu như có một đứa con, sức ảnh hưởng với Cố gia quả thực là rất lớn. Vận mệnh khó mà đoán trước được, người mang thai, không phải là YY tỷ, mà là Hàng Thanh Trần.

“Không, là nàng ta cố ý, nhất định là nàng ta giở thủ đoạn, để ta không mang thai, ta phải đi tìm nàng ta...” Cố YY nói xong lập tức xông ra ngoài, cũng may Cố An An nhanh tay nhanh chân, cản nàng lại.

Nhìn tỷ tỷ hành động điên loạn, cảm xúc thay đổi bất chợt, Cố An An rất đau lòng. YY tỷ trước mặt đã không còn là YY tỷ mà nàng thân thiết và kính phục ngày xưa nữa rồi. Người con gái trước mặt, vì tình mà đau khổ, vì tình mà điên cuồng, xa lạ làm nàng cảm thấy khó chịu.

“Tỷ, tỷ đừng như vậy, tỷ bình tĩnh chút.”

Cố YY mắt điếc tai ngơ trước lời khuyên giải của Cổ An An, chỉ một lòng muốn đi tìm Hạng Thanh Trần hỏi cho rõ ràng. Vì kế hoạch này, nàng cố ý điều chỉnh nguyệt sự, cố ý chọn ra một ngày thích hợp để động phòng và mang thai. Đây là bí quyết mà Cố gia đã truyền lại cho nàng, chưa bao giờ xảy ra sai sót. Nếu như không phải Hạng Thanh Trần đã giở thủ đoạn, vậy thì làm sao nàng lại không mang thai, mà nàng ta lại mang thai?

Là tiếng ai bên tai đang kêu nàng bình tĩnh vậy? Bình tĩnh? Làm sao nàng có thể bình tĩnh? Giờ phút này, tim của nàng đang vô cùng đau đớn. Nàng vốn không có cách nào bình tĩnh được, nàng muốn hỏi cho rõ ràng, hỏi rõ ràng...

Cố YY bởi vì mất khả năng khống chế cảm xúc mà sức lực vô cùng mạnh mẽ khiến Cố An An có chút vất vả, cuối cùng Cổ An An chỉ đành dùng tay làm đao, bổ mạnh một phát vào phía sau gáy của Cố YY. “Tiểu thư.” Mấy thị nữ phía sau Cố YY sợ hãi kêu lớn.

Cố An An đỡ Cố YY đang ngất trên người nàng, hét lên: “Còn không mau qua giúp một tay.” Bốn người nhanh chóng phản ứng lại, vội bước lên trước giúp đỡ. Nhìn YY tỷ được bốn người dìu về phòng, Cổ An An nhíu chặt đầu mày lại, sắc mặt bắt đầu trở nên lo lắng, chỉ cảm thấy trong miệng có chút đắng. Có lẽ bởi vì nàng không thật sự rung động, cho nên nàng không thể hiểu được hành động của YY tỷ, nhưng

mà chính mắt nhìn thấy Y Y tỷ vì thất tình mà trở thành như vậy, nàng rất khiếp sợ việc động lòng. Bởi vì, thực sự là quá mức đáng sợ mà.

Tĩnh Tâm Uyển bởi vì chuyện Hạng Thanh Trần mang thai nên không còn được yên bình như trước nữa. Tất cả những thị nữ, thái giám, ma ma được phái đến chăm sóc cho Hạng Thanh Trần đều có vẻ mặt kì lạ, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ điều gì đó.

Tuy rằng biết rõ vương gia có khả năng là không vui mừng gì, nhưng Lý tổng quản vẫn đích thân mang hai thị nữ bên cạnh đến hầu hạ Hạng phu nhân.

Điều này nói rõ, vương gia tuy không vui, nhưng vẫn quyết định giữ đứa bé lại.

Mà với thân thể của vương gia hiện nay, giữ lại đứa bé này cũng đồng nghĩa với việc trong tương lai, nó là người thừa kế tước vị duy nhất của Hoài Vương Phủ, sau này chính là tiểu vương gia của vương phủ này, là chủ tử của bọn họ.

Vốn dĩ mọi người chỉ là làm hết bổn phận, tuân thủ nghiêm ngặt lệnh của chủ nhân, nhưng khi làm việc, đều có một chút cẩn thận và để tâm hơn bình thường.

Hạng Thanh Trần đương nhiên đều nhìn thấy những thay đổi nhỏ bé này, nhưng cũng không có làm ra động tĩnh gì lớn. Hai thị nữ mà Tiểu Lý Tử đưa đến, cũng không phải là thị nữ bình thường, mà là hai ám vệ võ công cao cường. Đương nhiên, trong lòng nàng hiểu rõ, hai người này không phải đến để bảo vệ nàng, mà là đến để giám sát nang.

Nàng không hề phản đối mà thản nhiên tiếp nhận. Hai người này tuy là đến để giám sát nàng, nhưng nàng cũng không hề quan tâm họ sẽ hạ độc làm hại con của nàng. Một là, bàn về võ công, bàn về về khả năng sử dụng độc và y dược, vẫn chưa có ai có thể giở thủ đoạn ngay dưới mắt của nàng được, chút tự tin này nàng vẫn có.

Hai là, nàng biết Nguyên Hàm Thiên sẽ giữ lại đứa trẻ này, không phải bởi vì bản thân hắn, không phải bởi vì nghiệp lớn của hắn, mà chỉ riêng vì Cố thái phi, hắn nhất định sẽ giữ lại.

Ván này, nàng thắng rồi, thắng một cách triệt để. Nàng muốn cho tất cả mọi người biết, thứ mà Hàng Thanh Trần nàng muốn có, chưa bao giờ không có được, bao gồm cả hắn và con cháu của hắn!