Phượng Kinh Thiên

Chương 439: LẤY ĐỘC TRỊ ĐỘC (2)

Liêu Thanh Vân vừa nói ra lời này, bầu không khí bỗng trở nên yên lặng như tờ.

Cổ An An không dám tin mà nhìn về hướng Liêu Thanh Vân chỉ, nàng cũng chẳng thèm đoái hoài đến Hàng Thanh Trần mà chỉ dán mắt vào Cố YY, sau đó gian nan lên tiếng: “Tỷ...”

Cố Lăng nhíu mày thật chặt, cố hết sức kiềm lại sóng to gió lớn trong lòng mình, nhìn Cố YY đang cắn chặt môi dưới rồi lạnh lùng nói: “YY.” Sợi dây đàn căng chặt đến cực hạn trong lòng1Cố YY “phựt” một tiếng đứt đoạn, nàng dùng hai tay ôm lấy mặt mình, nước mắt cuộn trào không ngừng chảy xuống giữa những kẽ tay.

“Là tỷ thật sao?” Cố An An lùi về sau một bước rồi ra sức lắc đầu lia lịa, nhìn Cố YY bằng ánh mắt vừa đau đớn vừa tức giận.

“Hóa ra là các ngươi?” Tiểu Lý Tử lao đến, sắc mặt dữ tợn nhìn các nàng.

“Bắt bọn họ lại...”

Chỉ là chưa đợi hắn nói xong, tiểu thái giám thân cận của Tiểu Lý Tử đã vội vội vàng8vàng chạy vào, sau lưng hắn còn dẫn theo một người khoác áo choàng lớn, toàn thân bao bọc kín mít. Sau khi người ấy bước vào đại sảnh thì lập tức gỡ bỏ nón che trên đầu. Tiểu Lý Tử cực kỳ hoảng sợ mà thốt lên: “Lan ma ma?” Lan ma ma dáo dác liếc nhìn bốn phía rồi lướt mắt qua ba nữ tử đang độ tuổi xuân, trong mắt bà cũng có nên nóng cùng buồn rầu.

“Tiểu Cố Thị, Hạng Thị.” Cố YY và Hàng Thanh Trần bấy giờ mới đứng2dậy, sau đó cùng bước lên nhún gối hành lễ. “Cố Thị Y Y tham kiến Lan ma ma.” “Hạng Thị Thanh Trần.”

Lặng lẽ quan sát hai người, Lan ma ma âm thầm gật đầu. Hai người này đều xem như là mỹ nhân hiếm có, kết duyên với tiểu vương gia cũng không tính là khiến vương gia chịu uất ức.

“Thái phi nương nương sai lão nô đến đây để chủ trì lễ động phòng của hai vị tiểu phu nhân và tiểu vương gia.” “Cái gì?” Tiểu Lý Tử hết sức ngạc nhiên4mà quát lên, nhóm người Cố Lăng cũng vô cùng sửng sốt.

Thế nhưng, trên mặt của Cố YY không những không nhìn thấy nửa phần vui mừng, trái lại còn tái nhợt đến đáng sợ. Nỗi nhục nhã trong lòng khiến nàng hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên, nhưng đã đi đến bước này rồi, nàng không thể thất bại trong gang tấc. Bất luận như thế nào, nàng chỉ có thể đi đến cùng, dù cho có bao nhiêu đau đớn cùng cực khổ. Lan ma ma quay sang nói với Hàng Thanh Trần: “Hạng Thị, ngươi có thể giải độc cho vương gia được rồi.” Hạng Thanh Trần khẽ gật đầu, sau đó nhấc lên hòm thuốc chưa từng rời khỏi người rồi bước vào phòng trong. Bỗng nhiên có hai bóng đen thình lình xuất hiện chặn trước cửa phòng, ngăn lại lối đi của Hạng Thanh Trần. Lan ma ma nhìn về phía Tiểu Lý Tử đang ngẩn người rồi trầm giọng nói: “Tiểu Lý Tử, còn thất thần ở đó làm gì, mau đi chuẩn bị đi.”

Sau khi Tiểu Lý Tử phục hồi lại tinh thần, ánh mắt nhìn mọi người có chút thất vọng, cuối cùng hắn cũng đã hiểu, cũng chỉ có thái phi nương nương mới có thể hạ độc cho vương gia mà thôi.

Sự lạnh lẽo trong lòng thoáng chốc xộc lên khắp người hắn.

Vương gia hôn mê bất tỉnh là do thái phi nương nương và hai vị thiếp phu nhân cùng hợp tác tạo thành, mà mục đích là muốn vương gia động phòng với hai vị thiếp phu nhân, đế hai vị thiếp phu nhân nhờ chuyện này mà mang thai con nối dõi.

Giờ phút này đây, không biết tại sao bỗng nhiên hắn đã có thể hiểu được lý do tại sao vương gia lại dành tình cảm vừa đặc biệt khắc cốt ghi tâm cho Vô Ưu công chúa như thế?

Trên đời này, chỉ có Vô Ưu công chúa mới thấu hiểu vương gia, sẽ vô điều kiện mà bao dung hết thảy những suy nghĩ vương gia.

Tiểu Lý Tử cảm thấy mình thoáng cái đã thông suốt tất cả, sau đó hắn ngẩng đầu lên rồi trầm giọng nói: “Không được, không có sự cho phép của vương gia, cho dù là thái phi nương nương, chúng ta cũng sẽ không nghe theo mệnh lệnh.”

Lan ma ma hơi híp mắt lại, nhưng bà cũng không giận dữ, chỉ đưa tấm lệnh bài trong tay mình ra cho U Ảnh đang giữ cửa xem, sau đó ra lệnh: “Tránh ra.” Tiểu Lý Tử nhìn thấy lệnh bài U Ảnh trên tay Lan ma ma thì lập tức biến sắc, the thé hét lên: “Không được, không được tránh ra, bảo vệ vương gia là chức trách của các ngươi.” Trong không khí có gì đó âm thầm thay đổi, thiếu niên U Ảnh giữ cửa mang vẻ mặt khó xử.

“Bảo vệ vương gia đúng là chức trách của bọn họ, nhưng lão nô không hề mưu hại tiểu vương gia mà là đang

muốn cứu người. Thái phi nương nương là mẫu thân của vương gia, càng không có khả năng sẽ làm hại ngài ấy. Bây giờ chỉ có Hạng Thị có thể cứu được vương gia, các ngươi còn không mau tránh ra? Lỡ vương gia có chuyện gì thì ai có thể gánh nổi hậu quả? Tiểu Lý Tử, ngươi không chịu tránh ra, làm trễ nải vương gia được chữa trị, ngươi có chết ngàn lần cũng không hết tội. Sau khi vương gia tỉnh lại, nếu có trách tội gì, lão nô một

mình gánh chịu.” Sắc mặt của Tiểu Lý Tử khi nghe thể liền cứng lại, thái phi nương nương hoàn toàn đã tính toán tốt tất cả mọi thứ.

“... Cứu vương gia cũng được, nhưng nếu hai vị thiếp phu nhân muốn động phòng với vương gia thì phải đợi sau khi vương gia tỉnh lại, được ngài ấy đồng ý thì mới có thể.” Hắn chỉ có thể yêu cầu như vậy. Lan ma ma thầm vui mừng liếc nhìn Tiểu Lý Tử, sau đó gật gật đầu.

Tiểu Lý Tử vẫn có chút chần chừ, trong lòng hắn luôn có một cảm giác không lành, nhưng hắn không cách nào nắm giữ tình hình trước mắt trong tay, nên hắn chỉ biết mong vương gia mau tỉnh lại.

Hạng Thanh Trần bước vào buồng trong. Liệu Thanh Vân suy nghĩ một lát rồi vào theo, còn Lan ma ma cũng nối gót theo sau.

Hai tay Tiểu Lý Tử nắm chặt lại, hắn không thể yên lòng ở bên ngoài chờ đợi nên cũng đi vào. Trong đại sảnh, ngoài U Ảnh bảo vệ ở góc tối cùng với hai vị thái giám thân tín, thì chỉ còn lại ba huynh muội Cố gia, bầu không khí vô cùng áp lực.

Cố An An đau đớn nhìn Cố YY, nghiến răng nghiến lợi mà thốt lên từng câu từng chữ: “Kết quả như thế này chính là tình sâu thắm thiết của tỷ sao? YY tỷ, là do muội chưa từng hiểu rõ tỷ, hay là do chữ tình thật sự có thể khiến con người ta rơi vào điên cuồng?”

Cố Lăng thì nhắm mắt lại, cực kỳ thất vọng mà quay người qua, đưa lưng về phía Cố YY.

Vẻ mặt của Cố YY trống rỗng ngồi ở nơi ấy, gương mặt trắng bệch không thể ngừng rơi nước mắt. Trời càng lúc càng khuya, bên ngoài đã bắt đầu có tuyết rơi. Hoa tuyết lả tả bay trong đất trời u tối, tuyết rất lớn, rơi đến giữa đêm động lại một lớp dày đặc. Cố An An rụt người ngồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, còn bóng lưng cứng đờ của Cố Lăng thì đối diện với hai người, ngắm nhìn bông tuyết tích tụ từng chút một giữa màn đêm. Cửa phòng đóng chặt cuối cùng cũng được mở ra, ngay lúc ấy, Cố Lăng quay đầu lại, Cố An An ngẩng đầu lên, hai huynh muội đều nhìn về phía cánh cửa. Liêu Thanh Vân bước ra, bên trong đã không còn chuyện của hắn nữa, tuy Hoài vương đã có ý thức, nhưng cũng không hoàn toàn coi là đã tỉnh táo. Trong thang thuốc khác mà Hạng Thị điều chế, có một điều kiện là Hoài vương nhất định phải động phòng. Cố Lăng mấp máy đôi môi, lại không thể phát ra thanh âm nào.

Lúc này đây, Liêu Thanh Vân cũng không có gì để nói, chuyện đã đến nước này rồi, hắn chỉ có thể buồn rầu trong lòng. Cha mẹ trên thế gian này đều như nhau, đều nghĩ rằng bản thân mình là đúng, dù họ có áp đặt con cái thì cũng chỉ là dụng tâm lương khổ” mà thôi, nhưng họ đã quên rằng, quả thật việc con cái là để kéo dài huyết thống, con cái hiếu thảo với họ cũng là điều phải làm, nhưng cũng không có nghĩa là họ có quyền can thiệp vào sinh mệnh và cuộc đời của con mình. (*) Dung tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết. Cố An An cắn chặt môi, chẳng nói chẳng rằng mà xông ra ngoài. Cố Lăng lo lắng thở dài một tiếng, cũng không nói gì, sau đó nhấc chân bỏ đi.

ở ngoài phòng, là trời bằng đất tuyết, mà trong phòng, lại là một cảnh tượng khác.

Bất luận ra sao, đường là do chính bản thân cưỡng ép lựa chọn, thì hậu quả có như thế nào cũng đều phải tự mình gánh chịu!