Phượng Kinh Thiên

Chương 407: GIỮ NÉT KHÔI HÀI (2)

Thấy Bình Duệ nói chuyện nhẹ nhàng, lửa giận trong lòng Nguyên Linh Chi cũng thoáng nguội bớt, nhưng sắc mặt nàng vẫn lạnh như băng: “Thương lượng cái gì?”

Bình Duệ thản nhiên lên tiếng: “Quận chúa vừa khéo lựa chọn1thư phòng Hành Vân của Bình mỗ. Trước đó, Trần chưởng quỹ đã bán ra cuốn tiểu thuyết của quận chúa, mà cuốn tiểu thuyết ấy lại gây chấn động cả Kinh thành. Hiện giờ, người tò mò về quận chúa8không chỉ có Cố đại nhân và Vũ Văn công tử, mà chắc chắn còn rất nhiều người khác đều muốn điều tra Nhàn Bút này là ai. Nhưng ngay từ ban đầu, quận chúa đã ký khế ước với Trần2chưởng quỹ, nếu không có sự đồng ý của quận chúa, thư phòng Hành Vân không thể tiết lộ bất cứ chuyện gì liên quan đến Nhàn Bút, đây cũng là một trong những lý do Bình Mỗ có mặt ở4đây hôm nay.”

Nguyên Linh Chi nhìn bản thảo trên bàn, rồi nhíu mày hỏi: “Bản thảo về quyển thứ hai của ta có gì không ổn sao?”

“Nói chung là không có gì không ổn, chỉ là Bình mỗ nghĩ rằng nó không thích hợp để bán ra.”

“Tại sao?”

Bình Duệ không nói gì mà chỉ mỉm cười, dường như hắn đã kỳ vọng quá cao rồi, Linh Chi quận chúa này cũng coi như là thông minh, tham vọng cũng lớn đấy, chỉ đáng tiếc là, trí tuệ của nàng không thể điều khiển được dã tâm của nàng.

Nhưng mà chuyến đi hôm nay cũng không vô ích lắm, hành vi cử chỉ của Linh Chi quận chúa này quả thực có chút đặc biệt. Hơn nữa, không nói đến phương diện khiến hắn thất vọng, thì tính tình và cách xử sự của nàng cũng làm hắn hơi bất ngờ.

“Nghe nói trước khi bị thương, quận chúa không quá thích thú với chuyện ở Kinh thành, tại sao bây giờ lại thay đổi thể, làm việc cũng khoa trương hơn?” Đọc qua cuốn tiểu thuyết thứ hai của Nguyên Linh Chi, hắn đã có thể khẳng định nàng không phải Nguyên Vô Ưu thứ hai. Tuy nàng thông minh, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn là biết được trí thông minh này cũng có giới hạn. Bình Duệ đã từng gặp qua không ít người giấu tài, nhưng tới nay cũng chỉ có một nữ tử có thể khiến hắn cảm thấy nàng thâm tàng bất lộ”. Trước khi đến đây, hắn còn tưởng rằng mình sẽ được gặp người thứ hai.

(*) Thâm tàng bất lộ: Chỉ người có tài nhưng biết che đậy, không lộ ra ngoài cho người khác thấy.

Trong lòng Nguyên Linh Chi chợt chột dạ khi nghe Bình Duệ nhắc đến chuyện đầu mình bị thương. Nàng cẩn thận nhìn kỹ hắn một lượt, sau khi xác định hắn không hoài nghi điều gì mới thoáng yên tâm. “Bản quận chúa không hiểu rốt cuộc tình tướng quân muốn nói gì?” Trần chưởng quỹ đứng bên cạnh buông mắt nhìn xuống, trong lòng hiểu rõ hứng thú của công tử đối với Linh Chi quận chúa trên cơ bản đã biến mất rồi. Bình Duệ mỉm cười: “Nếu quận chúa đã không hiểu, vậy không cần lại nói đến đề tài này nữa. Không biết quận chúa nghĩ như thế nào về đề nghị của Bình mỗ?” Nguyên Linh Chi im lặng trong phút chốc mới hỏi thẳng: “Ngươi không muốn phát hành cuốn sách này sao?”

“Phát hành?” Bình Duệ hơi nhướng mày: “Từ này đúng là rất chuẩn xác.”

Nguyên Linh Chi đè xuống phiền muộn trong lòng, cố gắng dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn chằm chằm: “Bình tướng quân vẫn chưa trả lời bản quận chúa.”

“Dựa vào lòng yêu mến của quận chúa dành cho thư phòng Hành Vân, Bình mỗ nghĩ rằng cần phải nhắc nhở quận chúa một câu, cuốn sách này không thích hợp phát hành.”

Nguyên Linh Chi nửa hiểu nửa không dõi theo Bình Duệ, sau đó nàng dời tầm mắt sang cuốn bản thảo trên bàn, rồi lạnh lùng mỉm cười: “Ngươi không dám phát hành?” Ngoài lý do này ra thì nàng không nghĩ được khả năng nào khác cả.

Bình Duệ vẫn ung dung như cũ, chẳng mảy may tức giận với giọng điệu gần như là gây hấn của nàng, hắn chỉ nói: “Bình mỗ đứng trên lập trường chủ nhân của thư phòng để suy nghĩ cho quận chúa nên mới đề nghị gác lại cuốn tiểu thuyết này.”

Nguyên Linh Chi rất thất vọng: “Nói qua nói lại, cũng chỉ là những lời qua loa có lệ này thôi. Hóa ra, Bình tướng quân chẳng qua cũng chỉ như vậy.”

Bình Duệ thấp giọng mỉm cười, không bực cũng chẳng giận, chỉ bình tĩnh quay sang dặn dò Trần chưởng quỹ: “Trần thúc, thúc xử lý chuyện này đi, nếu quận chúa một mực kiên trì thì cứ làm theo lời quận chúa.”

Nguyên Linh Chi nhướng mày, hắn thay đổi ý định rồi sao, lẽ nào phép khích tướng lại có hiệu quả?

“Vâng, thưa công tử.” Trần chưởng quỹ cung kính đáp. “Quận chúa cứ tự nhiên, Bình mỗ cáo từ.” Vừa dứt lời, Bình Duệ lập tức đứng lên bước ra khỏi phòng trà. Nguyên Linh Chi cắn chặt môi dõi theo bóng lưng cao lớn, rắn rỏi của Bình Duệ, thái độ của người đàn ông này thật là khó hiểu!

Sau khi Bình Duệ đã đi rồi, Trần chưởng quỹ gần như không thể chờ đợi thêm được nữa mà đi đến lật xem cuốn bản thảo trên bàn. Sau khi xem được một nửa, ông thở hắt ra vì kinh ngạc, quyển tiểu thuyết này thế mà lại ẩn dụ về Vô Ưu công chúa, vị quận chúa này đúng là gan to bằng trời.

Thấy Trần chưởng quỹ kinh ngạc cùng nghi ngờ như thế, Nguyên Linh Chi cũng âm thầm xem xét lại. Nàng thực sự không cảm thấy cuốn sách này có gì cấm kỵ. Nàng tự cho rằng mình đã viết cực kỳ mơ hồ, chỉ vì sợ gây ra phiền phức, còn tận lực tránh các quan điểm trong chính trị, mà chỉ chú trọng viết về mặt tình cảm.

Cho dù có người cố ý xét nét, chẳng qua cũng chỉ cảm thấy nữ chính trong sách có chút tương tự với cuộc đời của Vô Ưu công chúa mà thôi.

“Quận chúa à, hay là thay đổi cuốn tiểu thuyết này một chút nhé?” Thật không hiểu tại sao vị Linh Chi quận chúa này lại to gan như vậy. Xem ra dường như nàng vẫn chưa ý thức được, bây giờ Vô Ưu công chúa đang đại diện cho điều gì?

“Nếu bản quận chúa khăng khăng không đổi thì sao?” Nguyên Linh Chi thản nhiên lên tiếng.

Trần chưởng quỹ không thay đổi sắc mặt mà cười nói: “Công tử cũng đã dặn dò rồi, nếu quận chúa vẫn kiên trì thì cứ làm theo yêu cầu của quận chúa, quận chúa phải nghĩ cho kỹ đấy.” Đến lúc đó, lỡ như Vô Ưu công chúa trách tội, thì Tĩnh Vương Phủ gánh không nổi hậu quả đầu.

Nguyên Linh Chi có chút chần chừ, nhưng ngay sau đó vẫn nói với thái độ kiên quyết: “Bản quận chúa giữ nguyên, một chữ cũng không đổi.” “Tại hạ đã hiểu, nhất định sẽ làm việc ổn thỏa.” Trần chưởng quỹ cung kính bày tỏ thái độ. “Vậy bản quận chúa chờ đợi tin tốt của ngươi.” Nguyên Linh Chi khẽ hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi. Sau khi tiễn nàng rời đi, Trần chưởng quỹ mới vội vã lên lầu.

Trong một gian phòng khác, thay vì nói là gian phòng, chi bằng nói là thư phòng thì hợp hơn, Bình Duệ đang đứng chắp tay thưởng thức một bức tranh chữ.

“Công tử, Linh Chi quận chúa khăng khăng giữ nguyên.” Bình Duệ xoay người lại, rồi thản nhiên mỉm cười: “Chuyện trong dự đoán.”

“Công tử à, Vô... Vô Ưu công chúa sẽ không trách tội chứ?” Đến lúc đó, kẻ phải đứng mũi chịu sào chỉ có thể là thư phòng Hành Vân thôi.

Khóe môi Bình Duệ khẽ cong lên, nở một nụ cười mà như không cười, rồi nói như đã định liệu trước trong lòng: “Sẽ không đâu.”

“Thuộc hạ không hiểu.” Nếu công tử đã cho rằng Vô Ưu công chúa sẽ không trách tội, vậy tại sao còn muốn nhắc nhở Linh Chi quận chúa thay đổi suy nghĩ? Lẽ nào công tử đang có ý định gì đấy?

Trần chưởng quỹ chợt rùng mình, chẳng lẽ công tử muốn mượn Linh Chi quận chúa để khiến Vô Ưu công chúa ấm ức? Trả thù chuyện Vô Ưu công chúa sử dụng Đại thiếu gia?

Bình Duệ quay người ngắm nhìn bức tranh trên tường, trong đôi mắt vốn đen nhánh bỗng lấp lánh ánh sáng lạ kỳ.

Sự nổi tiếng của “Lạc Hoa” còn chưa dứt, thì trong Kinh thành lại trào dâng làn sóng tiểu thuyết mới.

Nếu nói rằng “Lạc Hoa” là kể về tình yêu bị kịch giữa hai nữ và một nam, vậy thì quyển tiểu thuyết tên “Khuynh Thành” mới được bán ra lại khiến cả Kinh thành bỗng yên tĩnh như tờ.

Tiểu thuyết kể về câu chuyện tình yêu của một thiếu nữ tên Khuynh Thành, nàng có được dung mạo khuynh thành nhưng thân thể lại rất bị thảm. Thực ra nghiêm khắc mà nói, cuốn tiểu thuyết này càng khiến người ta rơi nước mắt nhiều hơn là cuốn đầu tiên, trong sách vẫn chứa đựng những câu thơ tuyệt mỹ làm kẻ khác phải đập bàn sửng sốt.

Tuy “Khuynh Thành” vẫn bán đắt, vẫn được tán tụng thưởng thức, cũng khiến không ít người đọc mà nước

mắt như mưa, nhưng khắp Kinh thành này, ngoài những câu thơ không liên quan được lưu truyền rộng rãi ra ngoài, thì quả thực không ai dám công khai bàn luận nội dung và nhân vật trong sách ở nơi phố xá, trà lâu.

nước Đại Nguyên này, ai mà không biết phụ mẫu của Vô Ưu công chúa trở mặt thành thù? Ai mà không biết Vô Ưu công chúa xinh đẹp khuynh thành? Ai mà không biết Vô Ưu công chúa có thân thế thê lương? Nàng đã từng rơi xuống bùn lầy từ trên mây cao, rồi lại leo lên trời xanh từ chính vũng bùn lầy ấy?

Vậy mà cha mẹ của nữ tử trong tiểu thuyết kia cũng trở thành kẻ thù, nàng không chỉ tên là Khuynh Thành, còn có dung nhan khuynh thành, cùng cuộc đời bi thảm, buồn bã và đáng thương, hơn nữa còn từ cảnh không lo cơm áo lưu lạc đến nông nỗi thành ăn mày bên đường...

Tất cả mọi người đều thầm toát mồ hôi thay cho đại tài tử tên Nhàn Bút này, đồng thời, sự kính ngưỡng đối với hắn cũng cuồn cuộn không ngớt như thủy triều.

Chuyện này cũng trực tiếp làm cho Hoài Vương Phủ lại trở thành tiêu điểm của cả thành một lần nữa. Trong lòng mỗi người đều thầm suy đoán rốt cuộc Vô Ưu công chúa có tóm người này ra chém đầu hay không?

Hoài Vương Phủ. Hoài vương vứt cuốn tiểu thuyết trên tay xuống đất, vẻ mặt của hắn lạnh như băng, giọng điệu rét giá vô cùng, nhưng cũng vì quá xúc động mà khiến hắn không thở được, ra sức họ mạnh một trận: “Được... khụ khụ... khụ...”

“Vương gia.” Tiếu Lý Tử sợ đến mức trắng bệch cả mặt, cuống quýt khom lưng bước lên giúp hắn thuận khí.

Hoài vương ho đến nỗi gân xanh nổi cả lên, sắc mặt tái nhợt vô cùng. Tiểu Lý Tử không dám lơ là, vội vã đưa mắt ra hiệu cho thiếu niên U Ảnh sau lưng mình. Đợi khi Vô Ưu đến thì cảm xúc của Hoài vương cũng vừa hồi phục trở lại. Hắn đang dặn dò Đào Dao đi điều tra kẻ gan to bằng trời kia là ai? Hắn nhất định phải róc xương lóc thịt người này. “Công chúa, cuối cùng người cũng đến rồi, người xem vương gia...” Tiểu Lý Tử đau khổ nói.

Nguyên Vô Ưu nhẹ vung tay. Lúc này, mọi người mới lui xuống hết. Hoài vương ngồi trước cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp bên ngoài chiếu vào người hắn, càng khiến sắc mặt của hắn tái nhợt không một chút máu. Sau khi ngồi xuống trên chiếc xích đu cạnh Hoài vương, Nguyên Vô Ưu bất đắc dĩ lên tiếng: “Không được tức giận.”

Hoài vương không vui mà trừng mắt với nàng: “Ta thì đang nôn nóng, còn con vẫn cứ thờ ơ vậy sao?”

Nguyên Vô Ưu nhoài người ghé trên tay vịn của xích đu, sau đó nhắm mắt lại mà biếng nhác nói: “Ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi, gió xuân phơi phới lướt qua gương mặt, đúng là thời tiết làm lòng người sung sướng. Thời tiết tốt như vậy, phụ vương đại nhân nên tắm nắng nghỉ ngơi, làm sao phải tức giận? Không đáng đâu.”

Ánh mặt trời chiếu trên gương mặt nàng, trắng sáng như bảo ngọc, đôi mi cong dày rẽ nắng thành những mảnh vỡ đặt dưới đôi mắt, xinh đẹp đến mức khiến người ta ngạt thở.

Hoài vương ngắm nhìn gương mặt gần trong gang tấc ấy, vô ngần như vậy, cũng ngây thơ như vậy, bất thình lình, trái tim mềm mại bỗng thoáng chút nhức nhối.

Vô Ưu của hắn à!

“Tại sao lại dễ dàng tha thứ cho sự càn rỡ của người này như thế?”

Nghe thấy thanh âm của Hoài vương đã bình thản trở lại, khóe môi Nguyên Vô Ưu hiện lên nụ cười, ánh mắt vẫn nhắm chặt như cũ: “Chơi rất vui mà.”

“Chơi vui?” Giọng nói bình thản của Hoài vương thoáng cất cao.

Búi tóc đơn giản được tỉ mỉ chải chuốt trên đầu nàng gật gật như gà con mổ thóc: “Hiếm lắm mới gặp một người thú vị như vậy, không giữ lại để chơi đùa mấy ngày, há chẳng phải quá phụ tài hoa thiên bẩm của nàng ta rồi sao?”

“Tài hoa?” Hoài vương nhướng mày hỏi.

Nguyên Vô Ưu không lên tiếng, giọng nói mơ hồ có vẻ đã buồn ngủ: “Phụ vương đại nhân đừng lo chuyện này nữa, con giữ nàng lại để chơi đùa thôi, cho qua tháng ngày buồn chán ấy mà.” Hoài vương mấp máy môi, rồi lại im lặng thở dài một tiếng, ngón tay thon dài của hắn khẽ nâng lên, như có như không mà nhẹ nhàng vỗ về mái tóc nàng. Tiểu Lý Tử nhìn thấy Hoài vương và công chúa ân cần bên nhau đằng sau tấm rèm mỏng manh, hắn cúi đầu lui xuống, sau đó đóng cửa lại. Nguyên Vô Ưu quả thật đã có chút buồn ngủ, Hoài vương cởi bỏ tấm chăn đang khoác trên người mình, rồi nhẹ nhàng đắp cho nàng. Ngắm nhìn dung nhan say ngủ ngây thơ ấy, sự dịu dàng nơi đáy mắt của hắn gần như sắp tan chảy, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng mơ hồ. Nữ tử tên Khuynh Thành trong tiểu thuyết khát vọng “một đời, một kiếp, một đôi người”, e rằng đây cũng là khát vọng chỉ có thể mong mà không dám cầu của toàn bộ nữ tử trong thiên hạ. Thế nhưng, nam tử trên đời

này đều bạc bẽo, làm sao có thể vì một nữ tử mà một lòng chung tình? Thế nên cuối cùng, Khuynh Thành kia cũng phải rơi vào kết cục thế lương. Trái tim của Vô Ưu, càng thuần khiết, cũng càng quyết tuyệt hơn. Nếu nam tử mà nàng động lòng phụ nàng... Hắn không muốn tưởng tượng đến tình cảnh ấy, bởi nó sẽ làm lòng hắn đau nhói âm ỉ. Bây giờ, hắn chỉ trông mong vào một ngày nào đó trong những năm tháng mình còn sống, sẽ có người dùng cả đời để chờ đợi và bảo vệ Vô Ưu, để nàng có thể ngây thơ mà yên tâm ngủ, ngây thơ mà tươi cười như thế này. Chỉ có vậy, hắn mới dám ngậm cười ra đi.