Phượng Kinh Thiên

Chương 406: GIỮ NÉT KHÔI HÀI (1)

“Thư phòng Hành Vân?” Vũ Văn Tranh lạnh lùng lên tiếng.

Hạ nhân kính cẩn cúi thấp đầu bẩm báo lại: “Thuộc hạ đã điều tra ra thư phòng Hành Vân núp bóng sau lưng Đông gia chính là của Bình Duệ Bình tướng quân, hơn nữa, người của Cổ đại nhân cũng đã điều tra ra chuyện này rồi.”

Vũ Văn Tranh híp mắt lại đầy nguy hiểm, Bình Duệ “Rút người về, chuyện này dừng lại ở đây đi.” Nước tại Kinh1thành quá sâu, hắn ta ngay đến đứng cũng chẳng vững, quả thực là không thể lội nước. Nếu như không cẩn thận hắn ta sẽ bị chết đuối ngay, huống hồ gì Cố Lăng cũng đã can dự rồi, không lâu nữa ắt sẽ có kết quả. Hắn chỉ cần chờ đợi là được, không cần thiết phải nhúng tay vào.

“Rõ, thưa công tử.” Vũ Văn Tranh liếc nhìn cuốn sách tên Lạc Hoa đặt trên bàn kia, xoa xoa chiếc8cằm, dường như đang có điều trầm tư.

Hành động to gan lớn mật như vậy, nếu không phải là có người chống lưng nên không lo ngại chuyện gì, thì chính là một kẻ ngu đần không ai bằng, có chống lưng... Trên khắp nước Đại Nguyên trong giai đoạn hiện nay, kẻ thật sự có người chống lưng duy chỉ có Vô Ưu công chúa mà thôi.

Chỉ có điều, chuyện này không thể là mưu sách của nàng ta được. Mặc2dù hắn chưa từng tiếp xúc trực tiếp với nàng ta lần nào, thế nhưng với phong cách hành sự thờ ơ lạnh nhạt của Vô Ưu công chúa, thì nàng ta tuyệt đối sẽ không lấy thể diện của Cố gia ra để mà đánh bóng tên tuổi của bản thân, hơn hết chuyện này không có bất kì lợi lộc gì cho nàng ta cả.

Càng không thể là do Cố gia và Bình Duệ được... Nghĩ tới nghĩ lui, người4có khả năng lập ra mưu sách này nhất là kẻ đứng sau lưng Phương Trinh Ngọc, chính là Tĩnh Vương Phủ hoặc là Phương gia.

Phương gia tuy rằng là gia đình sử quan, nhưng cũng chỉ là thứ quan nhỏ, vốn dĩ không có khả năng gây ra chuyện lớn thế này được. Vì một tiểu thư Phương gia được nuôi dưỡng trong phủ Tĩnh vương mà dám làm lớn chuyện rồi đắc tội với cô gia sao? Rõ ràng là không có khả năng.

Ngược lại là phủ Tĩnh Vương... Nghĩ đến phủ Tĩnh Vương, trong đầu Vũ Văn Tranh bỗng nhiên xuất hiện một người. Hắn nheo mắt nhìn đăm đăm vào cuốn tiểu thuyết kia. Mặc dù trong cuốn tiểu thuyết này dùng không ít những vần thơ hoa mỹ, nhưng cách sử dụng ngôn từ lại rất đặc biệt, thông dụng dễ hiểu, vừa đọc đã có thể hiểu ngay. Gần đây, vị Linh Chi quận chúa rất có tiếng tăm tại Kinh thành, những quý nữ hoàng thất nhàn rỗi đều thân thiết với nàng ta, ngay cả thiên kim khuê các chốn Kinh thành cũng rất gần gũi. Nàng ta là biểu tỷ của Phương Trinh Ngọc, nếu như nói rằng chuyện này là do nàng ta đứng sau đổ thêm dầu vào lửa thì cũng có lí. Dựa vào những hành động gần đây thì nàng ta có vẻ có cái bản lĩnh này lắm.

Thậm chí, hắn có trực giác, Phương Trinh Ngọc không màng đến thân phận, vứt bỏ cả thể diện để theo đuổi hắn, e cũng là do Nguyên Linh Chi phải bỏ ra không ít công sức đứng sau giật dây! Dẫu sao hắn cũng hiểu rõ được mối quan hệ giữa hai tỷ muội bọn họ từ chỗ Phương Trinh Ngọc.

Nàng ta đang hãm hại Phương Trinh Ngọc, khiến Phương Trinh Ngọc bại hoại thanh danh?

“Đi điều tra về Linh Chi quận chúa.” Hắn phải xem thử nàng ta thấm sâu thể nào, mặc dù có hơi tiếc vì tính cảnh giác của Cổ An An quá cao, lại vừa bị một Phương Trinh Ngọc ngáng chân làm hỏng chuyện. Nếu như tư chất của Nguyên Linh Chi tự cao tự đại đúng như những gì nàng ta biểu hiện thì dù nàng ta có là người rảnh rỗi, không có thực quyền nhưng chung quy cũng là người của hoàng thất. “Tuân lệnh.” Tùy tùng đứng đợi nhiệm vụ một bên, cung kính tiếp lệnh.

Cùng lúc ấy, Trần chưởng quỹ của Hành Vân thư phòng vui vẻ tiễn Cố Toàn rời khỏi, sau đó ông ta xoay người lên phòng trà trên lầu hai, rồi giơ tay khẽ gõ vài nhịp lên cánh cửa.

“Vào đi.” Phía trong vọng ra một giọng nói thanh thoát, êm tai.

Phòng trà tuy rằng không lớn, nhưng bố trí rất nhã nhặn, xung quanh trưng đầy những bức tranh thủy mặc trân quý do các vị thư pháp nức tiếng về.

Bên bàn trà, có hai người nọ đang ngồi, trong đó một người mặc nhiên là Bình Duệ, người còn lại là Nguyên Linh Chi vậny phục nam trang. Người vừa lên tiếng chính là Bình Duệ. Thư phòng Hành Vân là sản nghiệp của hắn. Hôm nay cũng là ngày hắn chính thức đến gặp riêng Nguyên Linh Chi. “Thưa công tử, Cố quản gia đã đi rồi.” Trần chưởng quỹ cung kính bẩm báo.

Nguyên Linh Chi dường như có sắc mặt rất tốt, nếu như không phải nhờ Trần chưởng quỹ nhanh nhẹn, thì nàng làm sao biết được người của Cố gia đang theo dõi chốn này? Tạm thời nàng không muốn để lộ thân phận của mình.

Bình Duệ không nói tiếng nào. Trần chưởng quỹ suy đi tính lại, hồi sau bèn lui sang một bên đứng chờ. Không khí bên trong phòng trà có chút hơi yên tĩnh. Nguyên Linh Chi nâng chén trà lên chầm chậm thưởng thức, nhưng ánh mắt nàng lại không ngừng dõi theo Bình Duệ - người đang thích thú đọc cuốn bản thảo mà nàng đem tới.

Nguyên Linh Chi tự cảm thấy vận khí của mình cũng rất khá. Trong vô vàn hiệu sách, thư phòng lớn nhỏ trong Kinh thành, nàng ấy vậy lại chọn thư phòng Hành Vân này, nguyên do chính là bởi vì nàng thích cái tên của nơi đây.

Thêm nữa, ông chủ Trần làm việc cũng rất dứt khoát, chỉnh tề. Đến hôm nay nàng mới biết, thì ra ông chủ Trần không phải chủ nhân thực sự, mà chỉ là một chưởng quỹ. Chủ nhân thực sự có lại lịch không hề nhỏ, đó là người nắm giữ lực lượng binh lính quan trọng, còn trẻ đã được phong tướng, chính là vị Bình Duệ đây.

Bình Duệ, tuy là Tam công tử của phủ Bình Quốc Công, nhưng hiện nay đang ở tại phủ Tướng quân.

Trước đây tại Vọng Giang Các, nàng và hắn cũng xem như là đã từng tình cờ gặp mặt. Thế nhưng khi ấy, nàng chỉ cảm thấy có điều hơi bất ngờ, vì khí chất của võ tướng đích thực không hợp với hắn, thay vì gọi hắn là võ tướng, chi bằng gọi hắn là thể gia công tử hoạt bát thì hơn.

Có điều hôm nay được quan sát hắn ở cự li gần thế này, nàng mới phát hiện ra, thật ra người trước mặt nàng lại là một mỹ nam có thần thái điềm tĩnh, dung mạo ôn hoà, khí chất thanh thoát, hoà nhã.

Có quyền thế, có tiền tài, xuất thân hào môn danh giá, tiêu sái, thanh tú như ngọc thụ, điều quan trọng là tuổi còn trẻ đã thành danh. Hắn tự dựa vào chính sức mình chứ không phải ỷ lại vào sự che chở của gia đình. Trông ra khắp chốn Kinh thành, thiếu niên anh tuấn, tài dũng không ít, Bình Duệ cũng được xem như là một nhân tài kiệt xuất trong số ấy. Nàng nghĩ đến dạo gần đây, Tỉnh vương phi ngày nào cũng cho nàng xem chân dung các đối tượng xem mắt, trong lòng bỗng hẫng đi một nhịp. Nếu như người đàn ông trước mắt...

Bình Duệ hờ hững gấp lại cuốn sách trong tay, cánh môi vẽ lên một nụ cười nhè nhẹ, khiến người ta bất giác như đắm chìm trong cơn gió xuân ấm áp.

Nguyên Linh chi chợt loé lên một ý nghĩ, hay là, nàng có thể thử suy xét lại để cho người đàn ông trước mắt trở thành phu quân.

Bàn về gia thế, bàn về tướng mạo, bàn về tài hoa, người trước mắt đều xuất chúng hơn người. Nghĩ đến đây, ánh mắt Nguyên Linh Chi chợt trở nên dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Tướng quân cảm thấy thế nào?” Trần chưởng quỹ nghe đến hai chữ “tướng quân”, thì liền hơi cau mày nhưng rất khó để phát hiện ra, chỉ trong thời gian uống hết một chung trà mà Linh Chi quận chúa đã từ Bình tướng quân chuyển thành tướng quân rồi?

Bình Duệ bật cười thành tiếng, dường như không cảm nhận được sự thân thiết của Nguyễn Linh Chi, sau đó Bình Duệ trả bản thảo lại cho nàng ta rồi nói: “Quận chúa văn chương tài hoa, khiến mình mỗ mở mang tầm mắt.”

Nguyên Linh Chi sững sờ, lời này? Nghe thì có vẻ như đang khen ngợi, nhưng nàng nghĩ thế nào cũng có chút kì quái?

“Bình công tử cảm thấy thế nào?”

Bình Duệ nâng chén trà lên nhâm nhi, nhã nhặn trả lời: “Bình mỗ trông nhầm rồi.” Nguyền Linh Chi sửng sốt, ý gì đây? Lại là gì nữa? Tán dương? Hay phê bình?

Khi nàng vẫn chưa nghĩ ra được chú ý nào thì Bình Duệ lại dùng giọng nói nhã nhặn, êm tại căn dặn Trần chưởng quỹ: “Việc mua bán của quận chúa, từ nay về sau sẽ do ngươi đích thân đảm nhận.”

Trần chưởng quỹ thậm kinh ngạc, vội vã đáp lời: “Rõ.” Sắc mặt Nguyên Linh Chi lúc xám xanh lúc lại đỏ bừng. Đến bây giờ, nàng cuối cùng cũng đã xác định được, người đàn ông này lúc nãy là đang phê bình nàng.

Xấu hổ, tức giận, nộ khí bừng bừng dồn nén trong đầu nàng, nhưng nàng vẫn nhẫn nhịn, đập mạnh xuống bàn rồi đột ngột bật dậy. Nàng hít một hơi dài sau đó chất vấn: “Bình tướng quân có ý gì?”

Bình Duệ có chút ngạc nhiên: “Quận chúa hà cớ gì lại giận dữ như vậy?” “Ngươi...” Nguyên Linh Chi tức tối, nói không thành câu, giận đến tím tái mặt mày. Trần chưởng quỹ âm thầm lắc đầu, chẳng trách công tử thất vọng, còn tưởng vị Linh Chi quận chúa này thông minh lắm chứ, cũng chỉ là tự làm ra vẻ mà thôi. Người con gái như vậy, há có thể khiến công tử nhìn nhận bằng con mắt khác sao? Bình Duệ từ đầu chí cuối đều rất thản nhiên, hoà nhã, hắn nhã nhặn nhìn nàng: “Quận chúa có thể nguôi giận không? Chúng ta thương lượng một chút.”