Phượng Kinh Thiên

Chương 358: NGUYÊN LẠC LÊN KINH (1)

Tuy là Cố An An có chút võ nghệ phòng thân, thân thủ cũng thuộc dạng nhanh nhẹn hơn so với các cô nương khuê các của các gia môn thông thường, thế nhưng Toàn thúc lại là một trong những cao thủ giỏi nhất của Cố gia, chưa đến vài khắc ông đã có thể đuổi kịp, chặn đứng Cố An An rồi.

“Toàn thúc, giải huyệt1đạo cho ta.” Cố An An đứng như trời trồng trong cái lạnh cắt da cắt thịt, đôi đồng tử chất đầy lửa giận, nộ khí ngút trời.

Toàn thúc không đáp lại lời nàng mà chỉ chắp tay nói một câu: “Bát tiểu thư, đắc tội rồi.” Sau đó, Toàn thúc liền vác nàng trở lại khuê phòng của nàng tại phủ Thị Lang, còn mình thì8đích thân đứng ngoài sân canh gác.

Cố An An không đánh lại Toàn thúc, nhưng nỗi giận dữ trong lòng thì không cách nào giải tỏa, chỉ còn cách là đập phá tanh bành toàn bộ đồ đạc trong phòng, sau đó lại ngồi đến ngây ngẩn.

Phía ngoài sân, Cố Y Y bước tới, Toàn thúc tiến lên nghênh đón, kính cẩn hành lễ: “Thất tiểu thư.”

Cố2Y Y thấy trong phòng rốt cuộc cũng đã trở nên im ắng thì liền thở dài đáp: “Không sao rồi, Toàn thúc, ở đây giao lại cho ta là được rồi.”

Toàn thúc cung kính lui xuống.

Sau khi dặn dò thị nữ đứng ngoài đợi xong, Cố Y Y bèn đẩy cửa bước vào.

Nàng xem đống lộn xộn bừa bãi trong phòng như không thấy, không đáng4để bận lòng, lại đưa mắt nhìn sang người đang ngồi đờ đẫn phía kia, đôi mắt phảng phất chút ủ ê. Nàng hiểu An An nổi giận đùng đùng như thế đều là vì đau lòng cho nàng, kết quả xảy ra như vậy thâm tâm không cảm thấy lạc lõng mới là điều lạ lùng.

Nàng là người được gia tộc dày công dạy dỗ, nuôi dưỡng. Mặc dù sự tồn tại của nàng vốn dĩ chỉ là vì biểu ca, nhưng bất luận là gia tộc hay là bản thân thì tất cả đều một lòng một dạ ngộ nhận rằng nàng chính là thê tử của biểu ca.

Ấy thế mà ngày hôm nay, ngay đến một chức phi thôi, biểu ca cũng không chấp nhận trao cho nàng. Dường như, biểu ca đang muốn bôi tro trát trấu làm Cố gia mất mặt, nên mới nạp nàng làm thiếp.

“Tỷ, tỷ khiến muội quá thất vọng.”

Cố An An bình tĩnh lại, nhìn nàng đăm đăm, trong giọng nói hay là trên khuôn mặt cũng khó giấu nổi nỗi đau khôn cùng.

Cố Y Y cúi thấp đầu, không hề lên tiếng phản bác.

Cố An An nhìn sang hướng khác, không tiếp tục dán mắt vào nàng thêm nữa: “Muội biết tỷ không có lí do gì không làm như thế cả, vì huynh ấy không phải ai khác mà là con trai độc nhất của Tam cô mẫu, vì huynh ấy là Hoài vương. Đối với Cố gia, đối với bản thân tỷ, huynh ấy là một lựa chọn bắt buộc phải nắm lấy.”

Cố Y Y vẫn giữ thái độ im lặng, có điều trong ánh mắt nàng đã chút xao động.

“Nhưng, như vậy thì điều kiện trước hết cần có tình chàng ý thiếp, hai bên đều có lòng mới có thể khiến ta không nói được câu nào, có phải thế không? Có điều sự thật không phải như thế.”

Cố An An khó khăn lắm mới giữ được sự bình tĩnh, ấy vậy mà lại dần trở nên kích động trở lại, giọng nói cũng không giữ được ngữ khí như khi nãy nữa: “Bỏ qua thân phận của huynh ấy, chỉ bàn đến chuyện huynh ấy là con trai của cô mẫu, là biểu ca của hai chúng ta thôi thì tỷ cũng không nên làm như thế, không phải tỷ là người yêu thương huynh ấy nhất sao? Tại sao tỷ lại hại huynh ấy bằng cách này? Y Y tỷ, tỷ có biết bản thân mình đang làm chuyện gì không?”

Đôi mắt thất thần của Cố Y Y chậm chạp chuyển rời về phía Cố An An. Nhìn thấy ánh mắt Cố An An tràn ngập sự trách móc pha lẫn nỗi bi thương, nàng cất giọng khàn khàn: “An An à, thực ra muội mạnh mẽ hơn ta nhiều lắm.”

Cố An An ngoảnh mặt đi, cố hít lấy một hơi thật sâu, nhưng vẫn nghe ra nỗi nghẹn ngào trong giọng nàng: “Biểu ca làm nhục tỷ như thế, muội giận dữ vô cùng, chỉ nghĩ đến chuyện huynh ấy sẽ nạp tỷ làm thiếp, muội lại hận ngay bây giờ không thể lôi huynh ấy ra khỏi phủ Hoài Vương đánh cho hắn một trận nhớ đời, nhưng...”

“Nhưng mà, đây là kết cục ta đáng phải nhận lấy, cho nên không liên quan đến biểu ca đâu.” Cố Y Y thấp giọng nói.

Cố Y Y cúi gằm mặt, lời nói ra sao nặng trĩu: “Tỷ à, tỷ làm như vậy càng khiến khoảng cách giữa hai người càng thêm xa cách. Tỷ đã hiểu rõ sẽ có kết cục như thế này rồi thì sao lại cố chấp lấy cuộc đời mình ra làm trò chơi chứ. Tỷ, tỷ không nên trở thành người như thế. Tỷ làm vậy, theo muội thấy quả thật dại dột vô cùng. Những kẻ có đầu óc một chút đều có thể hiểu, huống hồ gì là tỷ hả?”

Cố Y Y bước qua chỗ nàng, nhẹ nhàng ôm vào lòng tiểu cô nương vì nàng mà ngồi đây âm thầm rơi lệ: “An An này, sẽ có một ngày muội sẽ hiểu.” Nếu như có thể, nàng không muốn làm như thế. Nàng mong rằng nàng có thời gian, có cơ hội để dần dần gần gũi hơn với huynh ấy, để huynh ấy thấy nàng tốt ra sao, để huynh ấy thật lòng chấp nhận nàng, nhưng... trước giờ duyên vốn cạn, trách gì tình chẳng sâu! Nàng không còn thì giờ để từ từ lên kế hoạch nữa.

Tâm tình Cố An An rối loạn, cuối cùng cũng ngả vào lòng Cố Y Y gào khóc huhu: “Tỷ... Muội thật sự rất thất vọng, rất thất vọng.” Nàng không hiểu nổi, tại sao ngay cả đến Y Y tỷ cũng không nhìn thấu, không thông tỏ được sự tình như thế? Tại sao tổ phụ, tổ mẫu, các thúc, các bá thương yêu tỷ ấy là thế, mà lại để mặc cho tỷ ấy làm vậy... còn giúp tỷ ấy làm vậy? Nàng mới chỉ nghĩ đến đó, thâm tâm đã đau đớn khôn cùng, trong lòng nặng trĩu giống như bị một tảng đá lớn đè lên vậy.

“Tỷ tỷ hiểu cảm giác của muội mà, An An à, đừng trách gia đình, chuyện này không liên quan đến tổ phụ, thúc bá đâu.”

Cố An An chẳng quan tâm đến hình tượng của mình nữa, nàng lau đi nước mắt nước mũi tèm lem, rầu rĩ nói: “Sao lại không liên can chứ? Rõ ràng mọi người biết đấy là dầu sôi lửa bỏng, lại trơ mắt đứng nhìn tỷ nhảy vào, không kéo giúp tỷ thì cũng thôi đi đằng này còn đẩy tỷ một cái, vốn dĩ mọi người muốn làm khổ tỷ như vậy, muội nghĩ chính là giả nhân giả...”

“An An.” Cố Y Y nghiêm mặt cắt ngang lời Cố An An.

Cố An An biết mình lỡ lời bèn ngưng lại, nhưng trong đáy mắt vẫn còn lộ rõ sự tức giận.

Cố Y Y chau mày liếc nhìn biểu muội, trong lòng có chút bất lực. Nàng từng nghĩ An An khi tức giận sẽ giận dữ không thôi, nhưng không ngờ rằng An An lại phẫn nộ đến mất lí trí như vậy.

“An An, muội nói lời này có phần quá đáng rồi đấy.” Mi tâm Cố Y Y nhíu lại, sắc mặt biểu thị sự bất đắc dĩ không biết phải làm sao, nhưng trong câu nói vẫn rất nghiêm khắc.

“Muội...” Cố An An tức tối không yên muốn phản bác lại, nhưng Cố Y Y đã buông nàng ra mà bước sang bên cạnh, quay lưng lại với nàng.

Những lời Cố An An định nói đều nghẹn lại nơi cổ họng, nước mắt lẳng lặng đong đầy nơi khóe mắt.

Bầu không khí trầm mặc trôi qua rất lâu, Cố Y Y mới ngoảnh đầu lại nhìn nàng: “An An, những lời muội nói ta sẽ xem như là trong một phút nóng giận nên buột miệng, sau này không được phép nói những câu như vậy nữa, trong lòng càng không được phép nghĩ tới. Nếu như muội vẫn còn điều chưa thông thì chi bằng nghĩ đến kết cục của Sử gia cô nương kia đi, muội sẽ biết được thịnh suy gia tộc quan trọng đến nhường nào.”

Cố An An trợn tròn hai mắt kinh ngạc.

Thấy nàng phản ứng như thế, sắc mặt Cố Y Y mới dịu dàng trở lại, trịnh trọng nghiêm túc nói với nàng: “An An, đừng có ngỗ nghịch nữa.”

Dứt lời, chưa đợi An An kịp phản ứng lại, nàng đã rảo chân bước ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng của Cố Y Y, ánh mắt kinh ngạc của Cố An An nhanh chóng trầm xuống, đến cuối cùng, đôi mắt nàng đã trở nên trống rỗng mơ hồ.



Mùi rượu nồng nặc bao phủ căn phòng thanh nhã, tinh tế mà lại giản đơn thuần khiết. Từ cách bố trí của gian phòng, có thể thấy, chủ nhân của nó chắc chắn không phải một con sâu rượu. Nếu như nói đó là người thích thưởng thức trà thì có vẻ hợp lí hơn.

Trong phòng ấm áp tựa xuân sang, nếu như không phải bên ngoài dội lại tiếng mưa hòa lẫn trong tiếng gió bên khung cửa sổ thì quả thực khiến người ta không tài nào cảm nhận được luồng không khí lạnh buốt của những ngày trời đông. Nên biết rằng lúc này, ngoài trời đang mưa gió bão bùng lạnh cắt đã cắt thịt, nếu ra ngoài ngộ nhỡ hít phải không khí lạnh lẽo, ẩm ướt của gió bấc thổi về thì sẽ khiến mọi người phải run cầm cập.

Phía trong phòng có vẻ rất an tĩnh, nói có vẻ chính là bởi trong phòng thực sự rất yên tĩnh. Tuy nhiên, bên trong vẫn có âm thanh, nếu lắng tai nghe kĩ thì đó là âm thanh ừng ực ừng ực, lại ngửi thấy mùi rượi nồng nặc bao trùm, thì đã lập tức hiểu ra rồi.

Lần theo âm thanh ấy mà nhìn qua, kim bào, mặt nạ bạc, Nguyên Mộ hiện đang ngồi bên bàn trà cầm lấy vò rượu nốc lấy nốc để. Dưới chân hắn, có tầm mười vò rượu lớn bé lăn lông lốc trên nền nhà.