Phượng Kinh Thiên

Chương 357: MỐI TÌNH THẮM THIẾT (2)

Trời dần trở nên âm u. Cố Thu ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi tiến lên phía trước nói: “Công tử, sắp mưa rồi.”

Cố Lăng làm như không nghe thấy lời nhắc nhở của hắn.

Cố Thu không dám lên tiếng nữa, chỉ đành kéo chặt quần áo trên người lại.

Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng thông báo, xe1ngựa của Toàn thúc đã về rồi.

Cố Thu nghe tin, hai mắt bừng sáng, vội vàng tiến lên một bước, cẩn thận bẩm báo: “Công tử, Toàn thúc đón hai vị tiểu thư về rồi.”

Cố Lăng vẫn không có phản ứng gì. Trong lòng Cố Thu bắt đầu cảm thấy lo lắng bất an. Rốt cuộc công tử làm sao vậy?

Ngay lúc Cố8Thu đang cảm thấy không ổn thì Cố Lăng đã lên tiếng: “Mời hai vị tiểu thư đến thư phòng.”

Cố Thu ngẩn người, khuôn mặt lập tức nở một nụ cười tươi, vô cùng vui vẻ lớn tiếng đáp: “Vâng.” Nói xong, hắn liền chạy vút đi. Công tử đứng đây thì không sao cả nhưng hắn mà còn đứng nữa thì sẽ2bị đông thành tảng băng mất.

Cố Lăng chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời mịt mù. Lúc này, đôi mắt ấm áp thanh nhã của hắn không hề có chút cảm xúc nào.



Trong thư phòng, hơi ấm đang lan tỏa dạt dào.

Cố An An vừa bước vào phòng, đã hét lên một tiếng sung sướng rồi nhào lên chiếc ghế quý phi có4phủ một lớp da hổ thật dày.

“Mùa đông ở Kinh thành thật khắc nghiệt quá, muội sắp bị đông cứng rồi.”

Tiểu đường muội thoải mái không thèm giữ ý, nhưng Cố Y Y lại không thả lỏng như vậy. Tính cách được nuôi dưỡng từ nhỏ khiến nàng không thể hoạt bát như Cố An An.

Nàng bước đến bàn trà, thấy nước trà trong ấm đã được đun nóng rồi, nàng giơ tay lấy trà, vô cùng chăm chú pha trà.

Lúc Cố Lăng bước vào, Cố Y Y đã gần pha xong trà rồi.

“Ca, mời!” Cố Y Y bưng chén trà cung kính đưa cho Cố Lăng.

Cố Lăng không lên tiếng, ánh mắt âm u nhìn nàng. Cố Y Y cũng không trốn không tránh mà nhìn lại.

Không khí kì lạ giữa hai người khiến người đang lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi là Cố An An cũng phải kinh ngạc ngồi thẳng người dậy, ánh mắt tò mò đảo qua đảo lại giữa hai người.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Không ai trong số hai người đang đối mắt nhìn nhau quay lại nhìn nàng.

Chén trà trong tay Cố Y Y vẫn cung kính nâng lên: “Ca, mời!”

Cố Lăng không đón lấy tách trà của nàng mà xoay người ngồi xuống trước bàn, sau đó tự mình nhấc ấm trà đã lạnh ngắt từ lâu trên bàn rót lấy một chén, tỉ mỉ thưởng thức, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Y Y, muội khiến huynh rất tức giận.”

“Ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?” Mặt Cố An An trở nên nghiêm túc, hỏi.

Cố Lăng quay đầu nhìn nàng: “An An, muội ra ngoài trước đi.”

Cố An An sốt ruột: “Không, huynh đừng nghĩ muội là trẻ con nữa, có thể muội không thông minh như hai người nhưng muội cũng không phải là kẻ cái gì cũng không hiểu.”

Cố Lăng chau mày nhìn nàng nhưng cũng không miễn cưỡng nữa. Dù sao thì tình cảm giữa tiểu muội và Y Y rất thắm thiết, có nàng ở đây, có những câu hắn không nhất thiết phải đích thân mở miệng ra hỏi. Mặc dù là huynh muội nhưng Y Y vẫn là con gái, hắn không muốn nàng phải khó xử.

Cố An An đi qua rồi ngồi xuống trước bàn tròn. Nàng cũng nhíu mày nhìn hắn chằm chằm.

Cố Y Y im lặng cầm tách trà đã pha xong đặt trước mặt Cố Lăng, rồi lại đưa một tách cho Cố An An, cuối cùng hai tay nàng bưng một chén khác, nàng không uống, chỉ cầm lên như thể đang lấy hơi ấm từ đó.

“Y Y tỷ, xảy ra chuyện gì rồi? Muội muốn biết.” Cố An An nhìn thẳng vào Y Y, nghiêm túc nói.

Cố Y Y cúi đầu không nói.

“Tỷ...”

Cố Y Y ngẩng đầu nhìn nàng, mỉm cười nói: “Tỷ muốn gả cho biểu ca, huynh ấy nhất định phải cưới tỷ.”

Cố An An có chút mơ hồ nhìn nàng chằm chằm rồi lại nhìn Cố Lăng. Nàng mấp máy môi nhưng không thể thốt ra thành lời. Mãi một lúc lâu, nàng mới dùng giọng điệu tra khảo hỏi: “Y Y tỷ, tỷ đang nói là tỷ ép biểu ca cưới tỷ sao?”

Cố Y Y gật đầu. Cố An An hít vào một hơi lạnh lẽo, giơ ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào nàng: “Tỷ... tỷ đã làm vậy rồi ư?”

Cố Y Y vẫn gật đầu, đôi tay lạnh lẽo bao lấy tách trà đã dần ấm lên, tách trà trong tay cũng không còn nóng như ban nãy nữa. Nàng nhẹ nhấp một ngụm, nước trà ấm áp có chút đắng chát, hệt như tâm trạng của nàng vậy.

“Ca, muội biết huynh sẽ không đồng ý nên muội đã tự mình quyết định rồi.”

“Sao tổ phụ lại đồng ý được?” Cố An An buột miệng hỏi.

Cố Y Y nhìn nàng, ánh mắt ấm áp: “An An, tổ phụ nhìn xa trông rộng. Việc này, không tổn hại gì đến Cố gia.”

“Nhưng... còn tỷ thì sao? Y Y tỷ, tỷ rốt cuộc là vì Cố gia hay vì... bản thân tỷ?” Không thể không nói, lúc Cố An An nghiêm túc, nàng có sự thông minh và sắc bén không hề thua kém huynh trưởng nàng chút nào.

Đôi mắt Cố Y Y nhìn An An ẩn chứa sự vui mừng, nàng vẫn thẳng thắn trả lời: “Ba bảy. Ba phần vì Cố gia, bảy phần vì chính mình, vì vậy tỷ không có lý do gì để không làm như vậy cả. Ca, huynh nói xem?”

Cố Lăng nhìn nàng: “Nhưng muội làm như vậy khiến Cố gia mất đi trái tim của biểu đệ. Muội cũng vậy, Y Y, nói thử lý do muội làm như vậy xem.” Hắn hiểu Cố Y Y, nàng không phải kẻ lỗ mãng không có đầu óc. Hắn rất tức giận, nhưng không phải vì Cố Y Y dùng thủ đoạn như thế này, mà là vì Cố Y Y không hề bàn bạc với hắn đã tự mình làm rồi.

“Việc này, không liên quan đến huynh trưởng. Trong lòng biểu ca hiểu rõ, lòng Vô Ưu công chúa cũng hiểu rõ.” Cố Y Y thản nhiên lên tiếng.

Cố Lăng không còn lời nào để nói. Vị muội muội này đã tính toán thiệt hơn rất rõ ràng, cũng đã suy nghĩ rất chu toàn, ôm tất cả trách nhiệm vào người mình.

Cố An An nghe đến đây thì hiểu cả rồi. Nàng vừa thất vọng vừa đau lòng nhìn Cố Y Y: “Vì sao? Huynh ấy tốt ở điểm nào cơ chứ? Tỷ, thậm chí huynh ấy còn không thể sống được thêm mấy năm nữa, tỷ gả cho huynh ấy rồi tỷ có biết nửa đời sau phải sống như thế nào không? Không, không phải tỷ gả cho huynh ấy, mà là tỷ gả cho chính mình, gả cho sự cố chấp của mình, gả cho ngục tù tỷ tự mình vẽ nên. Tỷ, tỷ tỉnh lại đi, một đời người rất dài, tỷ không thể lấy chút tình cảm hão huyền này mà hi sinh cả một đời được.”

Cứ cho là tổ phụ đã cưỡng chế nhét Hoài vương vào lòng tỷ, nhưng việc này cũng chưa đến nửa năm, sao Y Y tỷ lại thật lòng được?

“Tình không biết bắt nguồn từ đâu mà vô cùng sâu nặng!”

Cố Lăng chấn động. Hắn nhìn sự ưu sầu trên khuôn mặt đường muội. Giây phút này, hắn không còn lời nào để nói nữa.

Cố An An lấy hai tay bịt miệng, nước mắt tuôn trào. Trong nhà chính của Cố gia, quanh năm chỉ có hai người ở với nhau, Y Y tỷ lớn hơn nàng hai tuổi, nàng xem tỷ như người thân, trong lòng nàng, Y Y tỷ chính là tỷ tỷ của nàng.

Ngoại trừ trưởng bối, những người cùng độ tuổi xấp xỉ nàng khiến nàng thật sự yêu thích và kính phục không nhiều! Ngoại trừ huynh trưởng ra thì cũng chỉ có Y Y tỷ.

Nàng vẫn luôn hi vọng Y Y tỷ có thể thoát khỏi vận mệnh của mình, vì vậy, cho dù bản thân không thích học những thứ kia, nàng cũng cố gắng kiềm chế tính tình để đi học chung với Y Y tỷ. Nàng muốn khiến gia tộc chấp nhận mình. Nếu có một ngày Y Y tỷ gặp được người mà tỷ ấy thích, nhưng Cố gia lại buộc phải gả con gái cho Hoài vương biểu ca để làm vật hi sinh vì lợi ích gia tộc, vậy thì nàng tình nguyện đi thay Y Y tỷ... Sau khi lên Kinh, Hoài vương biểu ca không muốn cưới vợ. Việc này khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng thật không ngờ, Y Y tỷ lại ngốc như vậy, ngốc đến mức dâng hiến tất cả trái tim mình, nhưng Hoài vương biểu ca căn bản chẳng hề muốn cưới tỷ ấy. Nàng tưởng rằng Y Y tỷ sẽ biết khó mà lui, nhưng thật không ngờ, tỷ ấy lại si ngốc đến vậy, ngốc đến mức khiến nàng muốn trách móc cũng không nỡ.

“Y Y, Hoài vương đồng ý rồi, nhưng...” Cố Lăng nhắm mắt, không nhẫn tâm nói: “Không cưới hỏi, người chỉ đồng ý nạp muội làm thiếp, hơn nữa không chỉ một mình muội, mà còn có cả một vị Hạng cô nương nữa, hai người đều là thiếp.”

Cố Y Y ngây người.

Cố An An cũng ngẩn người, nhưng rất nhanh, một ngọn lửa tức giận hừng hực bùng cháy trong tim. Nàng không nói lời nào mà xông thẳng ra ngoài.

Cố Y Y kinh hãi, vội vàng đuổi theo sau, nhưng nàng làm sao chạy nhanh được bằng Cố An An. Mắt thấy Cố An An chạy như tên bắn ra ngoài, nàng chỉ có thể hổn hà hổn hển vuốt ngực cho dễ thở hơn: “Toàn... Toàn thúc, chặn... chặn Bát tiểu thư lại.”

“Không cần, Toàn thúc, để muội ấy đi.”

Cố Y Y ngoảnh phắt đầu lại nhìn Cố Lăng không biết đã xuất hiện bên cạnh tự khi nào. Hắn thản nhiên phản bác lời nàng.

“Ca?”

Cố Lăng híp mắt nhìn theo hướng Cố An An biến mất, từ tốn nói: “Mặc dù là yêu cầu của muội, nhưng vương gia làm như vậy quả thật rất quá đáng, bất kể thế nào đi chăng nữa, muội vẫn là muội muội của ta.”

Lòng Cố Y Y đau nhói, khóe mắt ầng ậc nước: “Nhưng huynh ấy cũng là biểu đệ của huynh, là máu mủ duy nhất của Tam cô mẫu. Ca, chúng ta đã thiếu nợ huynh ấy quá nhiều rồi, nếu làm như vậy có thể khiến huynh ấy thoải mái hơn một chút thì đừng nói là làm thiếp, cho dù làm nô tỳ, muội cũng không oán thán một lời.”

Cố Lăng lại chấn động.

Cố Y Y không quan tâm đến Cố Lăng nữa, nàng lại lên tiếng, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc: “Toàn thúc, mau đi ngăn Bát tiểu thư lại.”

Toàn thúc hơi ngập ngừng nhìn Cố Lăng: “Công tử?”

Cố Lăng đau khổ nhắm hai mắt, gật đầu nhẹ đến mức không thể nhận ra.

Toàn thúc nhận lệnh, bóng dáng liền biến mất trước mặt hai huynh muội.

Nhìn thấy cảnh này, Cố Thu đứng bên cạnh cũng không dám lên tiếng.

“Y Y, muội như vậy khiến ca ca rất đau lòng.” Cố Lăng thương xót thì thào.

Cố Y Y ngoảnh đầu lại nhìn hắn, đôi mắt ngập nước: “Ca, một đời người rất dài, tiểu muội không biết nửa đời sau mình có sống trong hối hận đến cuối đời hay không, nhưng mà, tương lai sẽ ra sao, muội không rõ. Trái tim muội quá nhỏ bé, muội chỉ nhìn thấy được khát vọng trong lòng muội ngay lúc này mà thôi.”

“Ca ca, muội yêu và thương xót chính huynh ấy, không phải là Hoài vương gia xuất thân tôn quý, cũng không phải giá trị tồn tại của huynh ấy, mà chỉ vì huynh ấy là biểu ca đã tồn tại trong trái tim muội từ rất lâu rồi. Muội muốn ở bên cạnh huynh ấy, cho dù huynh ấy thành hay bại, sống hay chết, muội cũng chỉ mong được trải qua tất cả với huynh ấy. Đây không phải là hoàn thành giấc mơ của huynh ấy, mà là hoàn thành giấc mơ của muội.”

Mặt Cố Lăng hơi thay đổi: “Cho dù vương gia không hề để ý đến tấm chân tình của muội, thậm chí trong lòng người còn không vui, còn không muốn trân trọng cơ duyên này thì muội cũng vẫn kiên quyết lựa chọn con đường này sao?”

Cố Y Y gật đầu, nước mắt tuôn trào nhưng vẫn vô cùng kiên quyết: “Vâng.”