Phượng Kinh Thiên

Chương 355: HẠ CỜ KHÔNG HỐI HẬN

Liêu Thanh Vân vô cùng kinh ngạc mà nâng mắt nhìn Nguyên Vô Ưu, lòng hắn không còn bình tĩnh nữa.

“Thế nào? Câu hỏi này rất khó trả lời sao?”

“Không... không phải, chỉ là ta rất... ngạc nhiên.” Ngạc nhiên vì nàng lại hỏi hắn một câu hỏi... như vậy? Không thể phủ nhận, trái tim hắn đang bắt đầu đập mạnh.

Nguyên Vô Ưu cũng nâng mắt nhìn Liêu Thanh Vân chăm chú, nàng mỉm1cười nói: “Ta không lương thiện, nhưng ngươi thì khác.”

Liêu Thanh Vân bỗng cảm thấy như có một chậu nước lạnh xối lên người mình, nhịp tim hắn cơ hồ ngừng đập, sự chờ mong và vui sướng trong lòng vỡ tan, hắn đã hiểu được ý của nàng.

Sau khi im lặng thật lâu, Liêu Thanh Vân mới ngẩng đầu lên, thanh âm hắn trầm thấp, lại trịnh trọng như đang hứa hẹn: “Ta sẽ8không, mãi mãi cũng không.” Ta sẽ chỉ tự trách mình không phải là người có thể chống đỡ cả một mảnh trời cho nàng, thế nên, làm sao ta sẽ phản bội nàng được chứ? Đã từ rất lâu rồi, vì nàng mà ta đã quên mất bản thân mình. Những lời này, hắn chỉ dám nói thầm trong lòng.

Nguyên Vô Ưu lẳng lặng nhìn Liêu Thanh Vân thật lâu, sau đó khó phát2giác mà thở dài một tiếng: “Đây là sự lựa chọn của ngươi?” Tâm ý của hắn đối với nàng, những gì hắn đã hy sinh vì nàng, trong lòng Nguyên Vô Ưu đều rất rõ ràng. Mà nàng cũng hiểu Liêu Thanh Vân, nhưng chính vì hiểu hắn, nàng mới cần phải nhìn thẳng vào hắn.

“Đúng vậy.” Liêu Thanh Vân trịnh trọng trả lời, sau đó chậm rãi mỉm cười: “Thực ra, Thanh Vân4rất vui.”

Nguyên Vô Ưu giương mắt nhìn hắn.

“Có thể khiến công chúa nhìn thẳng vào sự tồn tại của Thanh Vân, đời này Thanh Vân không còn gì tiếc nuối nữa.”

Nguyên Vô Ưu nghe vậy, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt: “Ta rất biết ơn vì tâm ý của ngươi, sự hy sinh của ngươi, nhưng cũng chỉ là biết ơn mà thôi.”

“Thanh Vân hiểu.”

“Chính vì ta không thể động lòng, thế nên ta mới có gánh nặng, không phải vì áy náy với ngươi, mà là... chuyện tình cảm, vô hình tổn thương người khác, cũng vô hình mê hoặc người khác.”

Liêu Thanh Vân hoàn toàn hiểu được ngụ ý trong lời nói của nàng: “Đường là do chính ta chọn, tình cảm cũng là chuyện của riêng ta, không can hệ đến công chúa. Đời này kiếp này, nó sẽ không trở thành bất cứ lý do nào để Thanh Vân yêu cầu công chúa.”

Nguyên Vô Ưu nhìn hắn, những lời nên nói nàng đều đã nói hết, sau này sẽ không nói nữa. Cũng giống như nàng đã từng phế Sử Ngưng Tương, bất luận là hiện tại hay tương lai thì nàng cũng sẽ không áy náy. Giống như lời hắn đã nói, đường là do chính hắn chọn, tình cảm cũng là của riêng hắn.

“Ta tôn trọng sự lựa chọn của ngươi.” Chỉ là sự lựa chọn này của hắn không liên quan gì với nàng, nàng vẫn là nàng. Đối với nàng mà nói, hắn cũng không có gì khác biệt.

Liêu Thanh Vân đứng dậy, sau đó cúi người thật sâu với Nguyên Vô Ưu: “Cảm tạ công chúa đã tác thành.”

Nguyên Vô Ưu thản nhiên nói: “Ngồi đi.”

Liêu Thanh Vân lại ngồi vào chỗ. Hai người im lặng một hồi lâu. Tuy vậy, không khí trong đại sảnh lại không hề quá mức áp lực hay không được tự nhiên.

Nguyên Vô Ưu cầm lấy một quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ: “Có hứng thú chơi một ván với ta không?”

Liêu Thanh Vân ngẩng đầu dõi theo nàng, mỉm cười đáp: “Dĩ nhiên rồi.”

Nguyên Vô Ưu nhìn nước cờ của hắn, sau đó dường như tùy ý tiếp tục cầm một quân cờ đặt xuống: “Không ngạc nhiên à?” Nàng nhớ nàng đã từng nghiêm túc nói về chuyện này, rằng nàng không biết đánh cờ.

Liêu Thanh Vân cũng khẽ đặt một quân cờ xuống: “Lúc công chúa nói mình không biết đánh cờ, Thanh Vân không ngạc nhiên, và lúc công chúa biết đánh, Thanh Vân cũng không ngạc nhiên.” Bởi trong lòng hắn, bất luận nàng nói gì, hắn đều tin tưởng không một chút do dự.

Nguyên Vô Ưu chỉ cười mà không nói tiếp nữa. Người con gái được hắn yêu thương chân thành sẽ rất hạnh phúc, đáng tiếc... hắn lại gặp phải nàng, trái tim của nàng đã không thể cảm giác được hạnh phúc nữa rồi.

Nàng hạ cờ nhìn như tùy ý, cơ hồ chẳng cần suy nghĩ gì, nhưng lại là áp lực rất lớn với Liêu Thanh Vân. Hắn nhanh chóng bại trận.

“Cuối cùng ta cũng hiểu được tại sao công chúa lại nói mình không biết chơi cờ rồi.” Đối với nàng mà nói, chơi cờ quá mức đơn giản.

Nguyên Vô Ưu thu tay lại: “Thực ra đánh cờ, nói dễ không dễ, nói khó cũng chẳng khó, tùy thuộc vào đối thủ của ngươi là ai.” Nàng chợt đưa mắt nhìn hắn một cái mới nói tiếp: “Chẳng hạn như ngươi và Cố Lăng đánh cờ với nhau.”

Liêu Thanh Vân nhìn Nguyên Vô Ưu chăm chú, chỉ thấy nàng ưu nhã cầm một quân cờ trên bàn lên. Đợi đến khi bàn cờ đã trống, Nguyên Vô Ưu mới ngẩng đầu liếc nhìn hắn, đôi môi đỏ thắm khẽ cong lên, nói với ý vị sâu xa: “Cố Lăng đánh cờ suy nghĩ quá nặng nề, bất luận là hùng hổ dọa người hay ung dung thản nhiên, chẳng qua cũng chỉ là một loại thủ đoạn mà thôi.”

Liêu Thanh Vân còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, thì đã bị thu hút bởi động tác của nàng.

Nguyên Vô Ưu cầm quân cờ bằng cả hai tay, thong thả lại tự đắc mà biểu diễn một màn giết chóc trong im lặng trước mặt hắn.

“Đi đến đây, Cố Lăng nhất định sẽ chỉ tấn công mà không phòng thủ. Hắn sẽ hung hăng tiến quân thần tốc, khiến ngươi trở tay không kịp.”

“Lúc này, chỉ cần ngươi giữ vững, đừng cứ chăm chăm phòng thủ mà không tấn công, đừng không dám vượt qua Lôi Trì*, phải đặt mình vào chỗ chết để sinh ra dũng cảm, giành được hậu phương trống rỗng của hắn...”

(*) Không dám vượt qua Lôi Trì: không dám vượt qua một giới hạn nào đó.

Chứng kiến tình hình đảo ngược trên bàn cờ, đối thủ khó mà chống đỡ nổi, rất nhiều “binh lính” đã tan rã, Liêu Thanh Vân bỗng nhiên lên tiếng: “Nếu lúc này, đối thủ không phải Cố Lăng mà là công chúa, thì công chúa sẽ làm thế nào?”

Nguyên Vô Ưu ngước lên nhìn hắn, sau đó lại mỉm cười cúi đầu. Trước sự theo dõi của Liêu Thanh Vân, nàng cầm lên một quân cờ rồi hạ xuống một chỗ, tuy tình thế không đến mức lập tức đảo ngược, nhưng cũng đủ thời gian để hòa hoãn, không ai có thể nói chính xác được ván cờ này sẽ thành bại ra sao.

Liêu Thanh Vân ngơ ngác nhìn ván cờ chằm chằm.

“Thanh Vân hiểu rồi.” Cuối cùng hắn cũng hiểu được tại sao nàng bất chợt lại muốn đánh cờ với hắn.

Nguyên Vô Ưu đứng dậy đi đến cạnh bàn, tự mình châm thêm nước trà cho Liêu Thanh Vân, sau đó cầm ly nước lên khẽ uống, lạnh nhạt nói: “Thanh Vân à, đánh cờ cũng như đời người.”

Liêu Thanh Vân ngẩng đầu nhìn nàng, trịnh trọng nói: “Đã hạ cờ thì không hối hận.”

Nguyên Vô Ưu lẳng lặng nhìn hắn, khóe môi cong lên, chỉ cười mà không nói. Nàng chung quy vẫn là một người ích kỷ.

Lúc này, Tiểu Cao Tử chợt bước vào, cung kính bẩm báo: “Công chúa, Hạng cô nương cầu kiến.”

Nguyên Vô Ưu híp mắt lại, nhưng không lên tiếng.

Tiểu Cao Tử lại nói: “Lần này Hạng cô nương đến đây, chỉ rõ muốn gặp người.”

Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Không gặp.”

Tiểu Cao Tử hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng phản ứng lại: “Vâng, nô tài đã hiểu.”

Liêu Thanh Vân đứng dậy chắp tay nói: “Thanh Vân xin cáo từ trước.”

Nguyên Vô Ưu cũng không giữ hắn lại, trực tiếp dặn dò Tiểu Cao Tử: “Thay ta tiễn Liêu công tử.”

“Vâng, công chúa.” Tiểu Cao Tử lại cung kính nói với Liêu Thanh Vân: “Liêu công từ, mời!”

Liêu Thanh Vân khẽ gật đầu với nàng, rồi đi theo Tiểu Cao Tử ra ngoài.



Hoài vương thấy Nguyên Vô Ưu bước vào, ánh mắt lạnh lùng hiện lên một chút dịu dàng khó có thể phát hiện: “Liêu công tử đi rồi?”

“Vâng.” Nguyên Vô Ưu ngồi xuống trên chiếc ghế mềm bên cạnh.

Hoài vương suy nghĩ một lúc, mới nói đúng trọng tâm: “Tuy không quen thân, nhưng cũng có thể nhìn ra hắn là một người tốt. Vô Ưu à, con nghĩ sao?”

Nguyên Vô Ưu thở dài một tiếng: “Đúng là rất tốt.”

Đôi mắt Hoài vương hơi sáng lên: “Vậy...”

“Người vẫn nên lo mệnh đào hoa của người đi, còn về vấn đề của con, tự con có thể giải quyết, không được mai mối lung tung.” Nguyên Vô Ưu cảnh cáo nói.

Hoài vương trừng nàng: “Không lớn không nhỏ gì cả.”

Nguyên Vô Ưu nhún vai với hắn, mỉm cười mặc kệ.

Hoài vương không làm gì được nàng đành mỉm cười, trong mắt hiện lên sự nhàn nhạt cưng chiều, nhưng lại nhanh chóng biến mất, ánh mắt hắn lạnh xuống: “Con đang phiền muộn vì Cố gia?”

Nguyên Vô Ưu chẳng bất ngờ khi hắn hiểu được tâm tư của mình, cả người nàng đều rúc vào trong ghế, biếng nhác không hề có hình tượng: “Xem ra biểu tiểu thư thật lòng thích người rồi, phụ vương đại nhân à.”

Hoài vương hơi nhíu mày lại, hắn thực sự không biết Thất biểu muội đang nghĩ gì, tại sao nàng ta lại cố chấp muốn gả cho hắn? Quả thật không thể hiểu được.

Thấy Hoài vương khó hiểu, Nguyên Vô Ưu thở dài nói: “Cố Y Y cố chấp muốn gả cho người, không tiếc dùng Cố gia làm hậu thuẫn, Nguyên Hạo Thiên lại đang tích cực chiêu dụ Cố gia, Cố gia thì thể hiện rõ thái độ đã chuẩn bị đường lui chu toàn.” Nàng thực sự không ngờ sau Hạng Thanh Trần, Cố Y Y vẫn sẽ u mê không chịu tỉnh như vậy. Nàng chỉ có thể nói rằng, nữ tử thời xưa đều rất cố chấp, đã thích ai rồi, cho dù chỉ có được người đó trên hình thức thì cũng tự coi đó là điều an ủi.

Đôi môi Hoài vương hơi mím lại, im lặng một lúc sau mới nâng mắt nhìn nàng: “Con định làm thế nào?”

Nguyên Vô Ưu buông tay thể hiện sự bất lực của mình, quả thực nàng cần sự ủng hộ của Cố gia, giờ đây Cố gia lại làm bộ làm tịch khiến nàng có chút phiền lòng. Lúc nãy, nàng đã chỉ điểm cho Liêu Thanh Vân vài câu, tin rằng Cố Lăng sẽ hiểu được thái độ của nàng. Nhưng suy cho cùng đây là chuyện lớn, Cố Lăng cũng chỉ là người thừa kế, phía trên không chỉ có cha chú đè nặng, mà trên nữa còn có một Cố lão hầu gia đa mưu túc trí. Tuy hắn có lòng, chỉ sợ nhất thời cũng chưa thể làm chủ được Cố gia.

Mà với thời cơ trước mắt, nàng có thể mượn chuyện của Sử Ngưng Tương để nhổ một loạt cây củ cải khác, nhưng những cái hố ấy đều cần người của Cố gia đến lấp, thế mà bây giờ Cố gia lại một mực giả câm vờ điếc, đến cả lời đáp ứng ban đầu cũng hoãn lại.

Sắc mặt Hoài vương hơi trầm xuống: “Vô Ưu thấy thế nào?”

Nguyên Vô Ưu chậm rãi nói ra thái độ của mình, cũng là thái độ nàng đối với Liêu Thanh Vân lúc nãy: “Đường là do chính mình chọn, tình cảm cũng là của riêng mình, thành bại được mất đều phải tự mình gánh chịu.”

Hoài vương lẳng lặng nhìn Nguyên Vô Ưu, dường như đang suy nghĩ về lời nàng nói: “Vô Ưu nói chí phải, cứ làm theo những gì con nói đi.” Thành bại được mất đều phải tự mình gánh chịu. Thất biểu muội cố chấp muốn chọn con đường này, vốn dĩ đã không can hệ gì đến hắn rồi.

Thấy Nguyên Vô Ưu mãi vẫn không lên tiếng, Hoài vương ngước mắt lên nhìn. Vừa trông thấy vẻ mặt của nàng, hắn liền biết nàng đang nghĩ gì mà thản nhiên mỉm cười: “Nạp một người hay hai người cũng như nhau. Nếu đã chỉ vì lợi ích, thì cần gì để ý chứ?”

Nguyên Vô Ưu kinh ngạc nhướng mày: “Nạp? Không cưới sao?”

Hoài vương cười lạnh: “Dĩ nhiên rồi.” Không phải người hắn muốn, sống, hắn sẽ không cùng giường, chết, hắn sẽ không để cùng chôn.

Nguyên Vô Ưu âm thầm lắc đầu. Không phải nàng thương xót cho hai người con gái kia, các nàng đã tự chọn con đường này, mặc kệ là tốt hay xấu thì các nàng cũng không thể trách bất cứ ai, nàng chỉ là... chỉ là có chút cảm thấy than thở cho Hoài vương.



Từ sau hôm ở Mai Phố Viên của Lâm gia, người trong Kinh thành đều biết thị thiếp mà thiếu gia Tôn gia mới nạp hóa ra lại là tiểu thư Sử gia ngày xưa. Tôn gia nương nhờ Bình Quốc Công Phủ là chuyện mà không ít quan viên của triều đình hiểu rõ nhưng không nói ra.

Nói về Lễ bộ thị lang Tôn Binh Tôn đại nhân đi, hắn là huynh đệ họ hàng không quá năm đời với Tôn Thông Tôn thiếu gia.

Lúc này, nơi đại sảnh ở nhà cũ của Tôn gia, người của các chi, các phòng có tiếng nói trong gia tộc đang ngồi đầy sảnh.

Tất nhiên Tôn Binh cũng có mặt. Ở trên triều đình, hắn cũng xông xáo, làm nên trò trống với bản lĩnh dám nói thẳng, nhưng bây giờ hắn lại nhìn Tôn Đại Niên ngồi bên cạnh với vẻ mặt đầy ưu sầu, giọng điệu khó nén được sự trách cứ: “Thúc à, một nước cờ sai, chính là thua cả ván cờ luôn đó. Nếu không xử lý tốt chuyện này, toàn bộ Tôn gia của chúng ta chỉ sợ sẽ gánh không nổi hậu quả đâu.”

“Tôn Binh à, quả thật chuyện này là thúc đã mạo hiểm. Than ôi, lúc đầu chỉ nghĩ rằng cầu được phú quý trong hiểm nguy, thật không ngờ... không ngờ... ôi!” Tôn Đại Niên cũng không ngờ sự tình sẽ đi đến nông nỗi này. Bây giờ, trong lòng ông tràn đầy hối hận, sớm biết thì lúc đầu không nên nghe lời Sử Ngưng Tương rồi.

Tuy Sử gia bị diệt trừ, nhưng không phải tru di cửu tộc. Sử gia vẫn còn nhánh bên ở Kinh thành, tuy không có thành tích gì, nhưng tốt xấu cũng vẫn có một chút căn cơ đúng chứ? Hơn nữa, những môn sinh xưa kia Sử gia bồi dưỡng ra bây giờ đã làm quan trong triều, nếu kết giao ổn thỏa thì họ cũng phải cho Sử gia một chút mặt mũi đúng không?

Huống chi Sử Ngưng Tương còn nói nàng là tỷ muội tình thâm với Thất tiểu thư của Đào gia, Đào Thất tiểu thư nhất định sẽ không bỏ mặc nàng. Tuy lúc trước Đào gia cũng chịu tổn thất, nhưng còn có Ngũ hoàng tử đấy thôi? Lỡ như... Ông vừa nghĩ, chuyện này cũng không phải không được, chỗ khó khăn nhất chính là tội trạng của Sử Ngưng Tương, chỉ cần giải quyến vấn đề này, Sử Ngưng Tương đối với Tôn gia bọn họ chẳng những không phải họa, nói không chừng còn có thể là phúc nữa.

Bây giờ thì tốt rồi, nàng ta không phải phúc khí mà ông hằng mong đợi, trái lại lại là tai ương ngập đầu.

Ông ta đã vứt bỏ mặt mũi của lão nương để đến xin Bình quốc công cầu hoàng thượng xóa bỏ tội làm quan kỹ của Sử Ngưng Tương, cuối cùng lại thành công dã tràng thì cũng thôi đi, bây giờ còn liên lụy đến Bình Quốc Công Phủ, ông không biết phải giải quyết chuyện này thế nào đây?

Có lẽ Tôn gia sắp chạy trời không khỏi nắng rồi.