Phượng Kinh Thiên

Chương 354: ĐÁNH CỜ NHƯ NHÂN SINH (2)

Bát Kim ngẩn người, vừa hoàn hồn lại thì liền nhanh chóng gật đầu.

Bút mực giấy nghiên được Bát Kim để ở đầu giường, Bạch Mẫu Đơn nhìn theo thật lâu, mới run rẩy giơ tay mình ra cầm lấy bút lông.

‘Làm ơn hãy cho ta gặp ngươi lần cuối’, tất thảy chín chữ, bắt đầu và kết thúc đều không hề kí tên mình, giữa những con chữ dường như toát ra sự thê lương cùng lạnh lẽo khôn nguôi.

“Hãy mang thư truyền đi.” Bạch Mẫu Đơn giao bức thư1cho Bát Kim.

Bát Kim đau lòng khôn cùng, nức nở nghẹn ngào, mặc dù tiểu thư chưa nói, nhưng bản thân nàng ta vẫn biết rõ tiểu thư muốn trao bức thư này đến ai.



Cố Lăng đứng dưới mái hiên trước phòng lớn, thất thần nhìn những đoá hoa mai bung nở trên tán cây trong khu vườn trước nhà.

Từ phía hành lang uốn khúc, Cố Thu chạy đến thì liền thấy ngay công tử đang đứng đấy lặng lẽ và cô tịch giữa làn gió đông, hắn không nhịn được8mà dừng bước khó hiểu gãi đầu, công tử lại thế nữa rồi. Sau khi trở về từ khu vườn mai của Lâm gia đến nay, có vẻ như công tử luôn mang theo tâm sự gì đó thực nặng nề trong lòng, một tia phức tạp không tài nào diễn tả được dường như lúc nào cũng bao phủ, hiện diện nơi mi tâm người.

“Xe ngựa chuẩn bị xong rồi chứ?” Cố Lăng hồi thần.

Cố Thu khi ấy mới phản ứng, vừa chạy đến vừa lên tiếng trả lời: “Công2tử, Toàn thúc đã chuẩn bị xong xe ngựa, đang ở trước cửa đợi người đấy ạ.”

Cố Lăng không nói một lời, lặng lẽ lướt qua người Cố Thu đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng của công tử, Cố Thu ảo não thở dài. Bản thân công tử không cảm nhận được, thế nhưng những người luôn bên cạnh công tử đều phát hiện, công tử đã thay đổi rất nhiều.

Toàn thúc đánh xe ngựa chạy về hướng Hình bộ, khi đến chỗ rẽ, từ trong xe bỗng nhiên vang lên4giọng nói của Cố Lăng.

“Toàn thúc, đến Liêu phủ.”

Toàn thúc hơi ngạc nhiên, công tử chẳng phải muốn đến nha môn làm việc hay sao? Thế nhưng, dù rằng có chút ngờ vực, Toàn thúc cũng không thể nói gì khác, trong lòng ông, những thứ công tử đã quyết định hay những gì công tử suy nghĩ thì những kẻ phàm phu tục tử, quê mùa như ông khó có thể hiểu được.

“Vâng, công tử.”

Cây roi trong tay ông nhẹ quất một cái, xe ngựa liền đổi hướng đến Liêu phủ.

Chỉ là khi đến Liêu phủ, Cố Lăng lại được biết Liêu Thanh Vân từ sớm đã ra ngoài rồi, trong lòng hắn chợt dấy lên thứ cảm giác không tài nào nói rõ được. Hắn suy ngẫm một lát, nơi mà Liêu Thanh Vân đến cũng không phải khó đoán.

“Đi thôi.” Cố Lăng quay về xe ngựa, nhàn nhạt lên tiếng.

Toàn thúc nhanh chóng gật đầu, xe ngựa quay đầu rời khỏi Liêu phủ.

Sự thật là Cố Lăng đã đoán đúng. Vào thời điểm ấy, phủ Hoài Vương, đình hoa nhỏ nơi Nguyên Vô Ưu đang ở, Liêu Thanh Vân ngồi hướng tầm mắt ra bên ngoài ô cửa sổ, trên bàn trà đặt một bàn cờ, trong tay hắn thậm chí vẫn đang kẹp một quân cờ, thế nhưng toàn bộ đầu óc hắn giờ đây lại chẳng thể nào tập trung được. Ánh mắt hắn vẫn luôn dán lên thân ảnh đang say sưa luyện đàn của Nguyên Vô Ưu không rời, yên lặng lắng nghe tiếng đàn của nàng.

Tiếng đàn kia vấn vương da diết bên tai hắn, kỳ ảo phiêu diêu, biến hóa khôn lường, tựa như trái tim của người đang đánh đàn vậy.

Trái tim của Liêu Thanh Vân lại đau nhói. Hắn đã nhiều lần nghĩ rằng chính hắn sẽ là người có thể bảo vệ nàng trước phong ba bão táp, giải thoát nàng khỏi con người đã gây ra khúc mắc sầu não trong lòng nàng. Thế nhưng hắn biết, hắn lực bất tòng tâm, hắn không sao đủ sức để thực hiện điều đó, hiện tại là thế, và tương lai sau này cũng sẽ như thế.

Bất luận hắn có nỗ lực ra sao, hắn cũng không thể chạm chân đến được vị trí cao ngất ngưỡng mà nàng đang đứng.

Đến khi Thanh Vân hồi thần trở lại, tiếng đàn không biết đã ngưng bặt tự khi nào, Nguyên Vô Ưu đã ngồi xuống vị trí đối diện hắn. Thấy hắn cuối cùng cũng đã thôi thất thần, khóe môi nàng tinh tế nhướng lên: “Tiếng đàn của ta hữu hình nhưng vô hồn lắm hay sao mà lại khiến Thanh Vân ngươi ngơ ngẩn thất thần như vậy?”

Liêu Thanh Vân rũ mắt, lập tức lắc đầu: “Không phải, chỉ là ta bất tài không biết thưởng thức tiếng đàn của công chúa.” Trong tiếng đàn phiêu diêu thánh thót kia chẳng hề chứa đựng bất cứ điều gì, nghe tiếng đàn của nàng, hắn không thể cảm nhận được tâm tình của nàng ra sao, sự say mê hấp dẫn kia lặng lẽ lướt qua hắn, không tài nào nắm bắt.

Nguyên Vô Ưu bật cười, rực rỡ như ánh nắng đầu xuân, đẹp không sao tả xiết.

Liêu Thanh Vân ngây ngẩn ngắm nhìn nàng. Nếu như có thể, hắn thật sự mong sao thời gian có thể dừng lại ở ngay khoảnh khắc này. Hắn nguyện say hết kiếp người, say đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không muốn tỉnh giấc.

Nguyên Vô Ưu không để ý đến sự thất thần cùng ngơ ngẩn của hắn, nàng nâng tách trà nóng bên tay, nhẹ nhàng nhấp môi thưởng thức, nụ cười trên khuôn mặt tắt dần đi, thở dài nói: “Khi nãy ngươi nói sai rồi.”

Liêu Thanh Vân rũ bỏ đôi mắt còn kết đọng một chút tâm tư của mình, ngước đầu nhìn nàng: “Sai ở chỗ nào?”

“Tiếng đàn lúc nãy, thật sự không hề chứa đựng thứ gì cả.” Giống như tâm trạng bây giờ của nàng vậy, trống rỗng, cái gì cũng không có, không có áy náy, hổ thẹn, cũng không hề có bất cứ gánh nặng nào.

Nguyên Vô Ưu nghiêng đầu, nhìn chăm chú những quân cờ đặt trên bàn: “Ván cờ giống như nhân sinh vậy.” Đời người chính là những quân cờ, những ai học được cách cộng tác và ứng biến tài tình nhất sẽ được sinh tồn, ngược lại, liền sẽ bị đào thải và phế bỏ. Đây chính là kết quả đấu tranh tàn khốc nhất, cũng chính là thứ không tài nào tránh né được trong những mối quan hệ xung quanh con người.

Liêu Thanh Vân rơi vào trầm mặc, rồi nhẹ gật đầu, hắn hoàn toàn đồng ý với quan điểm của nàng: “Thanh Vân mặc dù không phải cao thủ đánh cờ, nhưng ta cũng hiểu, quân cờ nằm ở trong tay người có linh hồn, coi ván cờ như nhân sinh quả là đúng đắn. Đời người luôn luôn đầy ắp những chuyện không tưởng, khó đoán trước, tuy nói rằng lấy vạn sự thiên định để bắt đầu, nhưng cũng có chút không thoả đáng lắm, nhìn chung mà nói, Thanh Vân cho rằng sự khác biệt vẫn tồn tại.” Tựa như hắn và nàng vậy. Ông trời đã sớm định đoạt, tuy rằng hắn có thể tự dựa vào năng lực của chính mình để thay đổi, thế nhưng, cùng lúc với nỗ lực thay đổi ấy của hắn, nàng cũng dần đổi thay, sau đó đến cuối cùng, hắn và nàng vẫn như cũ, vẫn dừng lại tại ranh giới ban đầu.

Con ngươi trong suốt của Nguyên Vô Ưu không hề keo kiệt che giấu sự khen ngợi cùng tự hào dành cho Liêu Thanh Vân, ngữ khí nói ra cũng tự nhiên hệt như đang trò chuyện cùng một bằng hữu tốt: “Ta cứ ngỡ Thanh Vân không tin vào đất trời.”

“Ta tin chứ.” Khi trước hắn đã từng không tin, bởi vì không có ham muốn nên mới chính trực, không có hy vọng nên mới trống rỗng.

Nguyên Vô Ưu mỉm cười rồi đổi chủ đề, trực tiếp hỏi hắn: “Trong lòng Thanh Vân đã có suy nghĩ gì?” Âm thanh chợt khựng lại, rồi mới thản nhiên, tuỳ ý bổ sung câu nói mấu chốt nhất: “Khi ta bắt đầu có dã tâm muốn giết người ấy.”