Phượng Kinh Thiên

Chương 347: NGÀY NGẮM HOA MAI (2)

Cho dù Hoài vương có ý định làm phản, nhưng chuyện Hoài vương bệnh tình nguy kịch vẫn là sự thật không thể chối cãi, thế nên hoàng đế đương nhiên có thể khoan dung với hắn.

Điều này đối với phe phái của Minh Vương mà nói, chỉ cần bọn họ có được sự ủng hộ của Hoài vương và Nguyên Vô Ưu, đến lúc đó để hai người họ đứng ra làm chứng với con dân trong thiên hạ rằng đương kim hoàng thượng bạo ngược tàn nhẫn, thì1càng có hiệu quả hơn rất nhiều so với tự Minh Vương đứng ra lên án.

Thế nên, bây giờ mới có sự xuất hiện của Hạng Thanh Trần.

Căn cứ vào những điều này, Cố Y Y chưa từng nghĩ rằng Hạng Thanh Trần cố ý nói quá để có thể gả cho Hoài vương biểu ca.

Chỉ nữ tử mới thấu hiểu nữ tử, Hạng Thanh Trần tuyệt đối không phải là người an phận làm một quân cờ, thế nhưng người hiểu rõ Hạng Thanh Trần tất nhiên sẽ biết8dùng cách gì có thể khiến nàng xuất hiện ở Kinh thành.

Chỉ cần Hạng Thanh Trần xuất hiện, bất luận là Hoài vương biểu ca muốn đón nhận nàng hay không, thì ý đồ của Minh Vương cũng coi như thành công được một nửa. Bởi suy cho cùng, Hoài vương biểu ca cũng có oán hận không thể hóa giải với đương kim hoàng thượng.

Huống chi... bản thân hắn cũng có lòng làm phản.



Hoa mai tỏa ngát hương trên nền tuyết trắng. Ngày thứ hai sau khi hoa mai2nở rộ, Mai Phố Viên của Lâm gia chính thức mở cửa. Chỉ một thời gian ngắn, bất luận là quý nữ, quý phụ trong Kinh thành hay các thiếu gia công tử đều thích hẹn nhau đến Mai Phố Viên để cùng ngắm mai.

Dĩ nhiên trong Kinh thành có vô số vườn mai, rừng mai hoặc lớn hoặc nhỏ hơn Mai Phố Viên của Lâm gia, thế nhưng chỉ có nơi này là tiếng tăm lẫy lừng. Chỉ cần sau khi mai tuyết nở rộ, thì hầu như ngày4nào cũng kín người đến thăm quan, cung không đủ cầu.

Nguyên nhân chủ yếu là vì sự đãi khách phô trương của Lâm gia, các nô tỳ xinh đẹp và người hầu khôi ngô được huấn luyện riêng cho Mai Phố Viên đều không phải nô bộc hầu hạ bình thường. Sự biệt đãi này cũng tuyệt đối không phải là loại chỉ cần có tiền là được, khiến cho các quý nữ, quý phụ ngày thường cũng coi như là sống giàu sang xa xỉ đều rất hài lòng, đương nhiên cũng cam tâm tình nguyện đến đây.

Dĩ nhiên, còn có nguyên nhân khác lớn hơn. Năm ấy, sau khi Lâm gia kết hôn với hai nhà Đào - Sử, các quý nữ trong Kinh thành nể mặt tiểu thư của hai nhà Đào - Sử nên đều vui lòng đến tham quan. Mà những quý nữ này chịu đến, thì tất nhiên cũng chẳng cần phiền muộn về các công tử trong thành nữa, vừa được hưởng thụ sự tiếp đãi chu đáo của Lâm gia, vừa có thể ngắm mai thưởng thức mỹ nữ, không đến mới là đồ ngốc!

Sau khi Sử gia bị diệt trừ, Đào gia khiêm tốn hơn không ít, Lâm gia tất nhiên cũng vì thế mà ẩn nhẫn suốt hai năm.

Nhưng năm nay lại khác, đại thiếu gia Lâm Duy Đường của Lâm gia được hoàng thượng phá lệ cho vào triều làm quan, hiện giờ lại được giao cho trách nhiệm quan trọng, còn được xếp vào một trong ba công tử của Kinh thành, có thể nói là tiền đồ vô lượng.

Vì thế, dường như Lâm gia lại có nơi dựa vào để nở mày nở mặt. Mà một năm này, người ta càng chú ý hơn chuyện Lâm gia lần lượt gả hai nữ nhi cho hai nhà Đào - Sử khi xưa. Bởi Lâm gia đã lộ ra tin tức vị tiểu thư cuối cùng của Lâm gia là Lâm Doanh Doanh cũng sẽ tìm kiếm vị hôn phu phù hợp trong mùa mai nở này.

Cho dù các gia đình vương công quý tộc và quan lớn trong Kinh thành không coi trọng xuất thân của Lâm Doanh Doanh, cũng chẳng có ý định nịnh nọt Lâm gia, nhưng họ vẫn rất sẵn lòng cho Lâm gia một chút thể hiện.

Chung quy thì Lâm Doanh Doanh cũng không phải là công chúa, nói thật thì chẳng đến lượt nàng chọn vị hôn phu, bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng là thiếu niên nhà mình sẽ bị tiểu thư của Lâm gia dựa dẫm.

Thế nên, các thiếu gia cùng công tử trong Kinh thành bắt đầu trở nên bận rộn, mà các thiên kim quý nữ cũng vậy.



Tại vườn mai, trong một ngôi đình ngắm cảnh.

Đào Phi Vũ ngắt nhánh hoa trên tay mình xuống rồi ngoảnh đầu lại. Thấy Lâm Doanh Doanh đang ngơ ngẩn, nàng ta bèn chớp chớp mắt hỏi: “Doanh Doanh tỷ?”

Lâm Doanh Doanh pha trà xong liền đặt chung trà xuống đối diện, sau đó nhỏ nhẹ nói: “Tiểu Thất muội muội, muội mau thử xem trà Tuyết Thủy này có gì khác không?”

Một tỳ nữ bưng chậu nước sạch luôn đứng ở cạnh bên, Đào Phi Vũ rửa sạch tay mới ngồi vào bàn, sau đó cầm chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ.

Lâm Doanh Doanh dõi theo nàng, chỉ cười mà không nói.

“Hương nồng, đắng chát, hơi ngọt, tất nhiên Tiểu Thất không dám nghi ngờ tài nghệ pha trà của Doanh Doanh tỷ rồi, trà ngon lắm.” Đào Phi Vũ lại nếm thêm một ngụm nữa rồi mới nói tiếp: “Mà sao hôm nay Doanh Doanh tỷ lại tự mình pha trà thế?”

Lâm Doanh Doanh không lên tiếng, chỉ ra hiệu cho nàng quay đầu lại nhìn: “Xem ai đến kìa?”

Đào Phi Vũ tò mò quay đầu lại, sau đó khẽ ngẩn người.

Một nhóm bốn người đang thong dong bước đến, nam thì tuấn tú, nữ thì xinh đẹp, trông còn bắt mắt hơn cả khung cảnh hoa mai nở rộ ở xung quanh.

Lâm Doanh Doanh hé môi cười, bước lên dịu dàng hành lễ với bốn người: “Doanh Doanh tham kiến Cố đại nhân, Liêu công tử, Thất tiểu thư, Bát tiểu thư.”

Lúc này, Đào Phi Vũ cũng đã phục hồi tinh thần lại, khóe mắt nàng lướt nhìn gương mặt không cảm xúc của Liêu Thanh Vân, sau đó vui vẻ chạy về phía Cố An An: “An An, sao muội lại đến đây? Ta từng mời muội đến ngắm mai, nhưng chẳng phải muội đã nói hôm nay không rảnh sao?”

Cố An An dí dỏm nháy mắt với nàng: “Hôm nay muội không rảnh thật mà.”

“Bởi vì ta đã mời trước muội rồi.” Lâm Doanh Doanh nói.

Đào Phi Vũ chợt bừng tỉnh: “Hóa ra là vậy, muội đã bảo mà, tại sao hôm nay Doanh Doanh tỷ lại tự mình pha trà chứ?”

Tất cả mọi người đều ngồi vào bàn sau một hồi lễ nghi.

Lâm Doanh Doanh lần lượt dâng trà cho từng người theo thứ tự, mỉm cười nói: “Mời các vị nếm thử.”

Đào Phi Vũ kéo Cố An An ngồi xuống cạnh mình, sau đó vô cùng nhiệt tình giới thiệu: “An An à, Doanh Doanh tỷ nhiều tài nghệ lắm, hương vị của trà mà tỷ ấy pha là ngon nhất đấy.” Nói xong cũng không quên đề cử với Cố Y Y: “Y Y tỷ, tỷ thử là biết ngay.”

Cố Y Y mỉm cười dịu dàng: “Chưa nếm thử, nhưng chỉ cần ngửi mùi thôi thì trà này cũng đã là thượng phẩm rồi.”

“Thất tiểu thư quá khen, Doanh Doanh thật không dám nhận. Thất tiểu thư mới là tài nghệ hơn người, chắc chắn tay nghề pha trà cũng phi phàm, hôm nay ta cả gan bêu xấu trước mặt Thất tiểu thư rồi!”

Đào Phi Vũ thản nhiên nhìn lướt qua mấy người đang ngồi ở đây, rồi mỉm cười nói: “Doanh Doanh tỷ, Cố đại nhân và Cố tiểu thư đều không phải người xa lạ gì, tỷ không cần khách sáo như vậy đâu, nói vậy thì xa cách quá.” Tuy chỉ qua lại mấy lần, tính cách ngay thẳng của Cố An An cũng rất hợp ý nàng ta, nhưng nàng ta vô cùng không thích Doanh Doanh tỷ nhún nhường như vậy, tỷ ấy không cần phải hạ thấp bản thân đến thế.

“Đào cô nương nói chí phải, Lâm cô nương khách sáo như vậy thì xa lạ quá, sau này làm sao ta dám đến ngắm mai thưởng hoa nữa?” Cố Lăng ôn hòa cười đáp.

Cố An An cũng gật đầu: “Phải đó, đại ca nói rất đúng.”

Cố Y Y không lên tiếng mà cùng với Liêu Thanh Vân, trực tiếp bưng lên chén trà trong tay tỉ mỉ nhấp một ngụm, sau đó lộ ra tươi cười: “Trà ngon.”

Cố Lăng và Cố An An cũng uống theo nàng rồi đều thật lòng khen ngon, chỉ có Liêu Thanh Vân vẫn im lặng như cũ.

“Liêu đại ca, huynh cảm thấy thế nào?” Thấy Liêu Thanh Vân không hề lên tiếng, Cố An An mới tò mò hỏi.

Đào Phi Vũ nghe Cố An An hỏi Liêu Thanh Vân với giọng điệu thân thiết như thế, trong lòng cảm giác có chút không thoải mái. Nàng không kiềm được mà thốt ra: “An An, muội hỏi huynh ấy cũng bằng không.”

Cố An An nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Liêu Thanh Vân, rất ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”

Đào Phi Vũ rũ mắt, hờ hững nói: “Huynh ấy hoàn toàn chẳng hiểu gì về trà cả.” Liêu Thanh Vân mà nàng biết trước giờ chỉ xem trà như nước. Ngày còn nhỏ, Liêu phu nhân và bá mẫu vừa nhắc đến huynh ấy thì đều lắc đầu thở dài.

Cố An An chớp mắt nhìn Đào Phi Vũ hồi lâu, dường như có vài phần khó hiểu.

“An An, sao muội lại nhìn ta chằm chằm như vậy?” Ánh mắt Đào Phi Vũ có chút né tránh.

“Muội rất tò mò nha!” Cố An An nhìn nàng ta rồi lại quay sang nhìn Liêu Thanh Vân, rất hoang mang lên tiếng.

“Tò mò gì?”

“Nghe giọng điệu của tỷ thì hình như tỷ rất thân thiết với Liêu đại ca, nhưng nếu hai người rất thân với nhau, tại sao lại không biết Liêu đại ca có tay nghề pha trà rất tuyệt?”

“Cái gì?” Đào Phi Vũ giật mình, Liêu Thanh Vân có tay nghề pha trà rất tuyệt.

Cố An An lập tức gật đầu, nói với giọng điệu vô cùng sùng bái: “Không chỉ vậy đâu, Liêu đại ca chẳng những tinh thông trà nghệ, võ công, y thuật, còn chơi cờ rất giỏi, hơn nữa điều quan trọng nhất là, kỹ thuật dùng dao thông thạo của Liêu đại ca khiến muội cực kỳ bái phục. Muội muốn bái huynh ấy làm thầy lắm, tiếc là Liêu đại ca chê muội là nữ tử nên không chịu nhận muội làm đồ đệ.” Nói đến khúc cuối, Cố An An bĩu môi, vô cùng bất mãn trừng mắt nhìn Liêu Thanh Vân vẫn luôn bình chân như vại, thờ ơ như thể đang nghe chuyện của người khác.

Liêu Thanh Vân vẫn dửng dưng như cũ. Quả thực, hắn cũng nhận được thiệp mời của Lâm Doanh Doanh, nhưng hắn tới đây là vì đoán chắc rằng lát nữa Nguyên Vô Ưu cũng sẽ đến. Lâm Doanh Doanh đã mời bọn họ, sao có thể không mời nàng cho được?

Đào Phi Vũ bỗng cảm thấy trong lòng mình có chút khó chịu. Nàng chẳng hề biết những điều này, nàng cho rằng hắn vẫn không chịu học thứ gì cả giống như lúc nhỏ, trong đầu hắn chỉ có mỗi khám nghiệm tử thi.

“Liêu đại ca, huynh rất thân với Tiểu Thất sao?” Cố An An dường như đang nhiều chuyện mà cười hỏi.

Đào Phi Vũ ngước lên nhìn Liêu Thanh Vân, cố gắng ra không quan tâm, nhưng sự hồi hộp và chờ mong trong lòng khiến trái tim nàng ta như muốn nhảy lên cổ họng.

“Không thân.” Liêu Thanh Vân lạnh nhạt đáp lời.

Sắc mặt Đào Phi Vũ thoáng chốc trở nên trắng bệch, trong lòng nảy sinh một nỗi khó chịu nói không nên lời, nhưng nàng vẫn gắng giả vờ bình thản mà hừ một tiếng: “Ai thân với hắn chứ, chúng ta không quen nhau đâu.” Dĩ nhiên nàng và hắn không thân nhau, chẳng qua là ngày xưa nàng từng bị hắn cố ý lấy đầu lâu dọa tới mức khóc lên, khiến nàng đến tận bây giờ vẫn không quên được dáng vẻ sốt ruột của hắn khi đứng bên nàng.



Hôm nay là một ngày trời trong nắng đẹp, trước Mai Phố Viên của Lâm gia ngựa xe như nước, vô cùng có khí thế.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy đến.

Trong xe ngựa, Bát Kim căng thẳng nhìn trộm tiểu thư đang buông mắt ngồi thẳng, có chút đứng ngồi không yên.

Thấy dáng vẻ của Bát Kim như vậy, Tôn phu nhân đang ngồi lặng lẽ nhíu mày lại rồi khẽ ho một tiếng, bà có chút không vui.

Bát Kim thấy thế liền biến sắc, không dám nhúc nhích nữa mà trở nên ngoan ngoãn.

Bạch Mẫu Đơn ở bên cạnh vẫn thản nhiên như thường, dường như không hề phát hiện chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình.

Tôn phu nhân khẽ động đậy mí mắt liếc nhìn nàng, đáy mắt bà hiện lên một chút hài lòng cùng thương tiếc.

“Xùy...”

Xe ngựa dừng lại, trong lòng Bát Kim khẽ run lên. Tiểu thư đã trở về được một khoảng thời gian rồi, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên nàng lộ diện, không biết những người đó sẽ đối xử với tiểu thư thế nào?

Xe ngựa vừa dừng, Lâm quản gia liền ra hiệu các tỳ nữ đón khách của vườn mai lập tức bước lên đón tiếp. Nhưng vừa vén rèm xe lên, nhìn thấy người đang ngồi bên trong, một tỳ nữ trong số đó nhận ra được Sử Ngưng Tương bỗng giật mình mở to mắt.

Bạch Mẫu Đơn vẫn rũ mắt như cũ, sau đó khom lưng xuống xe ngựa dưới sự hầu hạ của Bát Kim.

“Chúng nô tỳ tham kiến phu nhân.” Các tỳ nữ của Lâm gia đều cung kính hành lễ, chỉ có người nhận ra Sử Ngưng Tương vẫn đứng yên bất động như đã bị điểm huyệt thành cột đá.

Cảnh tượng bất ngờ như vậy tất nhiên khiến Lâm quản gia tò mò nhìn theo tầm mắt của tỳ nữ ấy. Thế nhưng vừa nhìn thì hắn cũng lập tức sửng sốt, chỉ có điều, hắn có thể lên làm quản gia của Lâm gia thì tất nhiên không phải người bình thường, nỗi khiếp sợ nơi đáy mắt nhanh chóng bị hắn đè lại. Sau đó Lâm quản gia quay sang hỏi người hầu đứng bên cạnh, lúc biết được khách đến là phu nhân của Tôn gia, hắn hơi suy tư một chút liền hiểu ngay, nhưng sau khi hiểu được, trong lòng hắn lại càng kinh ngạc hơn. Hôm nay, tiểu thư đã đặc biệt mời tiểu thư của Cố gia và Cố đại nhân, Liêu công tử cùng ngắm mai, vị... Sử tiểu thư này, chỉ sợ không phải đúng dịp đến đây, phải biết rằng, hôm nay tiểu thư còn mời vài vị công chúa nữa đấy?

Hắn phải nhanh chóng bẩm báo với tiểu thư mới được!