Phượng Kinh Thiên

Chương 346: NGÀY NGẮM HOA MAI (1)

Nguyên Mộ đứng bất động dưới mái hiên, thân ảnh cứng rắn như tượng đá, toàn thân tỏa ra luồng khí buốt lạnh, so với băng tuyết hắn còn lãnh khốc hơn nhiều.

Đứng sau lưng Nguyên Mộ là A Phủ - người nhiều lần muốn ngỏ lời nhưng biết rõ dù bây giờ hắn có nói gì đi chăng nữa thì thiếu gia chưa chắc đã bỏ vào tai, mà cũng1chưa chắc đã muốn nghe, vậy nên có lẽ điều tốt nhất lúc này là giữ im lặng.

Khi Hạng Thanh Trần trở lại liền nhìn thấy bóng dáng Nguyên Mộ dưới mái hiên, ánh mắt nàng ta chợt lóe lên, một giây sau khuôn mặt nàng lại cười tươi như hoa.

“Ta không biết ngươi lại có nhã hứng ngắm tuyết đấy.”

Khi nghe thấy những lời này, khuôn mặt cúi gằm của8A Phủ bỗng chốc ngẩng lên, nhanh như cắt liếc nàng ta một cái, khóe miệng mấp máy như có điều muốn nói lại dường như đang có điều băn khoăn.

Ánh mắt Nguyên Mộ bâng quơ ngắm nhìn những bông tuyết rơi, nhưng giờ đây cũng đã chậm chạp chuyển dời sang phía nàng ta.

Hạng Thanh Trần vẫy vẫy tay: “Không quấy rầy nhã hứng của huynh nữa, ta phải đi2ngủ bù một lúc đây, dạo gần đây mệt chết mất thôi.”

“Đã bao lâu rồi ngươi chưa có một bữa ngon giấc?” Trong giọng nói của Nguyên Mộ có pha chút khàn khàn, không còn vẻ lạnh lẽo thường nhật nữa.

“Ừ, tầm vài ngày rồi.” Mấy ngày nay, nàng vì bận nghiên cứu bệnh tình của Hoài vương mà không bước chân ra khỏi cửa, nhưng cuối cùng thì tối qua4nàng cũng tìm ra được một cách hay, không phải thế thì sao sáng sớm tỉnh mơ đã vội chạy đến phủ vương gia nhà người ta chứ.

Nguyên Mộ còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng thấy nàng đưa bàn tay bạch ngọc lên che cánh môi đỏ thắm ngáp ngắn ngáp dài, đôi mắt long lanh của nàng vì ngáp ngủ đến chảy cả nước mắt nên càng thêm óng ánh, phong tình, hắn lại im lặng.

Dưới lớp mặt nạ bạc, không ai có thể nhìn rõ được tâm tình Nguyên Mộ hiện giờ, đôi đồng tử lạnh lẽo đến thờ ơ của hắn lộ ra chút hoảng hốt, dường như trong lòng hắn đang run rẩy, những lời bị chôn chặt trong tim bỗng chốc như muốn bật ra.

Nhưng!

Hạng Thanh Trần giống như vừa nghĩ ra được chuyện gì đấy bèn cười rạng rỡ mà nói rằng: “Đúng rồi, A Mộ này, cuối cùng thì ta cũng gặp được người đàn ông khiến ta cảm thấy hứng thú rồi. Ta đã gửi thư về cho cha ta, nói là ta muốn cưới Hoài vương. Huynh cũng mau gửi thư cho cha ngươi thông báo một tiếng về chuyện này đi, chắc hẳn khi hai người họ biết được sẽ mừng phải biết.”

Nói xong câu, cũng chẳng đợi Nguyên Mộ phản ứng lại, Hạng Thanh Trần đã ngáp ngắn ngáp dài đến nỗi chảy cả nước mắt, giọng nói mơ mơ hồ hồ: “Thôi không nói nữa, ta phải ngủ một giấc đã. Trưa, tối, cả ngày mai cũng không cần gọi ta dậy ăn cơm đâu. Không cho phép bất cứ kẻ nào làm phiền ta, bằng không hãy tự nhận lấy hậu quả đi, bản tiểu thư muốn đánh một giấc ba ngày ba đêm.”

Nguyên Mộ không phản ứng lại bất cứ điều gì. Hiện giờ, trong đầu hắn liên tục không ngừng dội lại câu, nàng muốn gả cho Hoài vương, nàng muốn gả cho Hoài vương, nàng muốn...

Hắn quay ngoắt đầu, nhưng đã không thấy bóng dáng Hạng Thanh Trần đâu nữa, chỉ còn lại ánh mắt lo lắng của A Phủ mà thôi.

“Thiếu gia...”

Nguyên Mộ chậm rãi cúi thấp đầu, khóe miệng nở một nụ cười cay đắng, hắn nào có xứng với nàng, trước giờ hắn luôn biết rõ điều đó, không phải sao? Nếu vậy thì tại sao khi nghe nàng nói mình đã phải lòng Hoài vương, trái tim hắn lại quặn thắt đến thế?

Cùng lúc đó, Hạng Thanh Trần đã trở về sương phòng của mình, cặp mắt trong veo ấy nào còn thấy vẻ lim dim buồn ngủ nữa?

Nàng ngồi vào bàn, nhẹ cầm chén trà lên ngẩn ngơ đùa nghịch. Nàng tất nhiên biết Nguyên Mộ có ý với mình nhưng giữa nàng và hắn chỉ tồn tại tình cảm giữa những người bằng hữu với nhau thôi chứ hoàn toàn không phải kiểu tình cảm nam nữ.

A Lạc đã từng hỏi nàng, tại sao không thử mở lòng thích huynh trưởng của nàng ấy?

Nàng đáp: Nàng không có cảm giác đó với A Mộ.

A Lạc hỏi lại nàng: Thế thì nàng muốn có cảm giác thế nào?

Nàng trả lời rằng: Tạm thời nàng vẫn chưa biết được đó là cảm giác thế nào nhưng nếu có một ngày gặp được thì chắc chắn nàng sẽ biết ngay.

Nàng vẫn còn nhớ A Lạc từng nhíu mày mà hỏi nàng thế này: “Nếu như đến giây phút cuối cùng của đời người rồi mà ngươi vẫn chưa tìm được người đem lại cảm giác như thế cho ngươi thì sao đây? Lẽ nào ngươi định cả đời không lấy ai?”

Bừng tỉnh từ trong miền kí ức, Hạng Thanh Trần xoay tròn chung trà trống không trong tay mình, trong đôi mắt kiều diễm tinh anh bỗng chốc vụt sáng lấp lánh. Bây giờ, cuối cùng thì nàng cũng hiểu được loại cảm giác mà nàng từng nói trước đây rồi.

Cảm giác này thật là diệu kì, cũng thực nhỏ bé khéo léo.

Có lẽ trong thâm tâm nàng vẫn còn hiện hữu cảm giác không cam tâm, không thần phục, thậm chí còn có ham muốn chinh phục. Nhưng đồng thời nàng cũng hiểu rõ, từ hôm nay trở đi đoạn tình cảm mơ hồ khi trước đã hoàn toàn rõ nét rồi.

Nàng muốn người đàn ông ấy, cho dù không thể có được cả đời, cứ cho đó chỉ là một phút ngắn ngủi thôi thì nàng vẫn ôm hi vọng có thể có được hắn.



Cố Y Y lại ngồi thẫn thờ trước khung cửa sổ, người con gái gả cho biểu ca sẽ phải chết... đối với nàng mà nói thì những lời của Hạng Thanh Trần cũng chẳng phải đả kích nặng nề gì cho cam.

Đó không phải là điều mà nàng đang canh cánh trong lòng, nàng sợ hãi và lo lắng bởi nếu ngộ ngỡ những lời Hạng Thanh Trần nói là thật thì nàng sẽ không thể gả cho biểu ca được, không phải là nàng không bằng lòng mà là Cố gia chắc chắn không đồng ý.

Kể từ khi biết nhận thức thì trong tiềm thức của nàng đã xuất hiện vị biểu ca Hoài vương chỉ nghe danh không thấy mặt kia rồi, lâu dần lâu dần, từ sự đồng cảm ban đầu đến ma bệnh rồi đến cam chịu an phận, sau cùng là khi nàng chấp nhận tuân theo sự an bài của gia tộc, thì trong thâm tâm nàng đã tồn tại cảm giác đau lòng xen lẫn bù đắp.

Giống như những lời An An nói, khi nàng biết Hoài vương biểu ca chẳng mảy may có chút tình ý muốn cưới nàng làm vợ, theo lí mà nói thì nàng nên vui mừng mới phải, dù cho có chút áy náy day dứt nhưng trong lòng ắt hẳn sẽ cảm thấy thanh thản, may mắn. Thế mà... nàng có vui đấy nhưng tuyệt đối không cảm thấy phấn khởi gì cho cam. Nếu nàng vui mừng thì đó sẽ là sự giải thoát nhưng giờ đây tâm tình nàng lại đang đầy rối loạn.

Nhìn lại bản thân của những tháng ngày này, nàng dường như nhìn thấy một cái tôi khác, một phiên bản khác của chính mình.

Nàng không bao giờ tưởng tượng được rằng, sẽ có một ngày nàng vứt bỏ toàn bộ sự e dè cùng sĩ diện của mình để chăm sóc một người đàn ông.

Vậy mà nàng đã làm như vậy, hơn nữa còn cảm thấy đó là chuyện thường tình.

Trong không gian tĩnh mịch của bầu trời đêm, nàng thường tự hỏi bản thân mình rằng, tại sao nàng không có chút gì gọi là chống đối nó? Tại sao nàng chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ hay sẽ rút lui khi hắn bất đắc dĩ trưng ra bộ mặt lạnh lùng để đáp lại sự quấy rầy của nàng?

Có phải tất thảy đều là suy nghĩ cam chịu số phận và bù đắp không?

Hay nàng đã phát hiện những thứ mà trước đây nàng chưa từng đối diện hoặc không dám đối diện, nay lại hiện ra rành rành ngay trước mắt nàng.

Tuy nàng là một thiếu nữ khuê các, nhưng những thứ nàng học hỏi, quan sát hay tiếp xúc vốn không bị hề giới hạn trong cái nhìn của một nữ nhi. Có thể nói đường huynh Cố Lăng học những gì thì thứ nàng học được cũng giống như thế.

Những thay đổi trong tâm tư tình cảm mà Hạng cô nương dành cho Hoài vương biểu ca, có lẽ ngay chính Hạng Thanh Trần cũng không phát giác ra, thế nhưng nàng lại ngấm ngầm nhận ra được.

Trong thiên hạ, những người mang họ Hạng nhiều vô kể, nhưng kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Hạng Thanh Trần, nàng liền biết nàng ta không chỉ vừa khéo mang họ Hạng mà đến xuất thân của nàng ta cũng tuyệt đối không phải sự ngẫu nhiên.

Ký Đông Hạng Thị và Minh Vương cùng một giuộc với nhau, đây là bí mật không thể tùy tiện tiết lộ. Nếu như không có sự bảo hộ của Hạng Thị thì lúc đầu Minh Vương há có thể thoát khỏi sự vây bắt, truy sát từ phía đương kim hoàng đế!

Minh Vương vẫn chưa đi nước cờ nào, thế nên nước Đại Nguyên mới có thể sóng yên biển lặng như hiện nay. Thế nhưng, sự tĩnh lặng đấy chính là báo hiệu cho một cơn bão lớn sắp ập đến!

Một khi Minh Vương xuất quân ắt sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ cục diện.

Chiến tranh đương nhiên là chuyện tất yếu cũng là một chuyện hết sức quan trọng. Có điều, so với chuyện chiến tranh thực sự nổ ra thì lực lượng hỗ trợ chống đỡ phía sau ngai vàng cũng không thể xem thường được, đặc biệt là trước khi mọi thứ vẫn chưa thành công.

Vì vậy, việc có được sự ủng hộ của dòng tộc cũng quan trọng không kém là bao.