Phượng Kinh Thiên

Chương 337: CẦU XIN ÂN ĐIỂN (2)

Bình Duệ mỉm cười, thản nhiên nói: “Cô nương thông minh hơn người, Bình mỗ tin rằng cô nương sẽ đưa ra sự lựa chọn đúng đắn.”

Bạch Mẫu Đơn không lên tiếng nhưng đôi mắt buông xuống của nàng lại khẽ run lên. Khi Tôn Thông mở miệng nói muốn chuộc nàng lúc trước, nàng đã hiểu ra rằng sau lưng Tôn gia còn có núi cao để dựa dẫm. Cũng khó trách Vũ Văn1Tranh trăm phương nghìn kế để đưa nàng đến bên Tôn Thông. Chỉ có điều, ai là người đứng sau lưng hắn ta đây?

Mãi đến nay, khi gặp được Bình Tam công tử, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ. Nàng vẫn luôn tò mò rốt cuộc ai là người có thể bảo vệ nàng về Kinh, thì ra thế lực phía sau mà Tôn gia dựa dẫm vào lại là Bình Quốc Công Phủ.

Đương nhiên8nàng cũng có chút hiểu biết về Bình Quốc Công Phủ, muốn ra mặt bảo vệ nàng, tính ra thì cũng phải tốn không ít công sức đấy.

Mặc dù Bình quốc công không còn làm quan trong triều nữa, nhưng việc Bình quốc công nhận được sự xem trọng của hoàng thượng là chuyện ai ai cũng biết, sức ảnh hưởng trong triều cũng không thể xem thường.

Thế nhưng, thật không ngờ người đến gặp2nàng lại là Bình Tam công tử chứ không phải là Bình Đại công tử.

Chẳng lẽ, người làm chủ Bình Quốc Công Phủ bây giờ lại là Bình Tam công tử sao?

Thấy nàng vẫn mãi im lặng, Bình Duệ thản nhiên đổi chủ đề: “Nếu Đào tiểu thư biết cô nương quay lại rồi, hẳn sẽ rất vui mừng. Năm đó, Bình mỗ cũng tình cờ trông thấy tình cảm tỷ muội của hai người,4còn nhớ khi ấy, Bình mỗ còn bị Đào tiểu thư thận trọng cảnh cáo một trận nữa.”

Nhắc đến người mà nàng muốn gặp nhất, khuôn mặt mơ màng của Bạch Mẫu Đơn trở nên thảng thốt nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Nàng mỉm cười nhưng vẫn không sao che giấu được sự ảm đạm và đau buồn: “Thời gian trôi qua, sự việc đổi thay, cảnh còn người mất, e rằng tình cảm này còn khó khăn bế tắc hơn so với quá khứ. Có lẽ, theo quá khứ, nó đã không còn tồn tại từ lâu rồi.”

“Cô nương không có tự tin sao?”

“Vấn đề không phải có tự tin hay không, mà đây là sự thật. Chắc hẳn Tam công tử còn hiểu rõ hơn Mẫu Đơn nữa, đúng không?” Bạch Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, nói thẳng.

Bình Duệ cười một cách ôn hòa: “Bình mỗ không cho rằng suy nghĩ của cô nương là đúng.”

Mắt Bạch Mẫu Đơn lóe sáng: “Sao người nhìn ra được?”

“Bình mỗ đã đảm bảo cho cô nương thoát khỏi thân phận phạm nhân, đương nhiên cũng cần biết hành động của cô nương rồi.”

“Tam công tử biết đến đâu rồi?” Ánh mắt Bạch Mẫu Đơn hơi thay đổi.

“Sau khi hiểu rồi, ta mới phát hiện ra đạo lý của câu “không khéo không thành sách”, đây chẳng phải là duyên phận kỳ diệu do ông trời thầm sắp đặt hay sao?”

“Xin Tam công tử biết thì nói thẳng, Mẫu Đơn cảm kích không thôi.” Bạch Mẫu Đơn đứng dậy nhún gối khẩn cầu.

Bình Duệ đứng dậy giơ tay đỡ nàng: “Cô nương không cần nôn nóng, Bình mỗ sẽ nói từ từ, mời ngồi.”

Bạch Mẫu Đơn lại ngồi xuống ghế, sau đó mới nghe thấy Bình Duệ chậm rãi lên tiếng...

Sau khi nghe Bình Duệ kể rõ đầu đuôi ngọn ngành, mãi một lúc sau, Bạch Mẫu Đơn mới có chút hoảng hốt. Quả thật rất trùng hợp, trùng hợp đến mức khiến nàng không thể không bắt đầu tin vào định mệnh.

Chẳng trách Vũ Văn Tranh lại đưa nàng đến Định Dương. Thì ra còn có nguyên nhân như vậy, nàng còn tưởng... Bạch Mẫu Đơn thầm mỉa mai chính mình. Nàng còn tưởng hắn ta không gì không làm được cơ đấy.

“Bình mỗ nói những chuyện này với cô nương, không phải muốn gợi lại nỗi đau của cô nương, mà là nhắc nhở cô nương phải thật tỉnh táo nhìn nhận.”

Tỉnh táo nhìn nhận sao? Đáy mắt Bạch Mẫu Đơn thoáng qua ánh nhìn giễu cợt. Có lẽ vậy đấy, ít nhất thì giờ phút này, nàng đang tỉnh táo vô cùng.



Vô Ưu Cung.

Tất cả cửa sổ trong đại điện đều khép hờ, khí lạnh bên ngoài hòa vào hơi ấm địa long trong đại điện tỏa ra hình thành nên bầu không khí kì lại khó nói nên lời.

Ngọc Châu Ngọc Thúy liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người bất an nhìn công chúa đang dựa trên ghế quý phi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ khi công chúa mở cửa Thánh Nguyên Cung rồi ra lệnh niêm phong lại, nàng vẫn luôn rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ đến thất thần như thế này.

Thấy gió rét ngoài trời ngày một rít gào, Ngọc Châu ngẫm nghĩ một lát rồi tự ý đi lên đóng mấy cánh cửa sổ.

Ngọc Thúy bên cạnh cũng đổi nước nóng mới.

Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo chói tai của thái giám: “Hoàng thượng giá đáo!”

Ngọc Châu, Ngọc Thúy đều giật mình đưa mắt nhìn nhau lần nữa. Trong lòng hai người đều bất an, không biết có phải hoàng thượng đến đây để hỏi tội công chúa tự mình hạ lệnh niêm phong Thánh Nguyên Cung hay không?

Khánh Đế sải bước bước vào, mấy người Ngọc Châu tiến lên hành lễ. Khánh Đế phất tay, lạnh lùng ra lệnh: “Đều lui xuống đi.”

Ngọc Châu dè dặt liếc nhìn công chúa rồi mới lui ra.

Nguyên Vô Ưu đã đứng dậy từ khi Khánh Đế bước vào điện, nàng đang cung kính đứng nghênh đón bên cạnh.

Khánh Đế ngồi xuống ghế quý phi, ánh mắt khó hiểu nhìn nàng: “Vô Ưu không vui sao?”

Nguyên Vô Ưu im lặng, mắt Khánh Đế lóe sáng. Nhận lấy tách trà thái giám dâng lên, ông khẽ khuấy trà, đột nhiên nói: “Cái tên Diệp Tuyết mà con thu nhận ở huyện Bạch Lan thật ra là người Lưu Thị.”

Nguyên Vô Ưu nghe thấy vậy thì nhướng mày nhưng vẫn im lặng.

“Không hỏi trẫm vì sao muốn giữ hắn lại à?”

Nguyên Vô Ưu mím môi: “Trên thế gian này đã không còn Lưu Thị từ lâu, hơn nữa Diệp Tuyết họ Diệp không phải Lưu, Vô Ưu không nghĩ ra được lý do phụ hoàng muốn giết hắn, trừ phi phụ hoàng thật sự là một đại ma đầu chỉ biết chém giết mà thôi.”

Khóe môi Khánh Đế khẽ nhếch lên, cũng không biết ông ta cố ý hay vô tình lơ đãng với câu hỏi ngược lại của Nguyên Vô Ưu, chỉ hỏi rằng: “Vô Ưu đã sớm biết hắn ta là hậu duệ Lưu Thị rồi phải không?”

“Trong lòng con có dự cảm nhưng chưa từng muốn đi điều tra chứng minh.” Nguyên Vô Ưu thành thật trả lời.

Khánh Đế khá hài lòng với câu trả lời này của nàng. Ông cúi đầu nhấp một ngụm trà rồi mới nói: “Vì sao con lại niêm phong Thánh Nguyên Cung lần nữa?”

“Nguyên Vô Ưu không nghĩ ra được lý do để mở nó lần nữa, trừ phi phụ hoàng muốn mượn cơ hội mở nó ra để đón tân hậu làm chủ Trung Cung.”

Thi Tề đang đứng bên cạnh nghe thấy lời này, đầu đang cúi thấp càng cúi thấp hơn, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân.

Khánh Đế cười nhạt: “Trẫm đã nói rồi, sau này sẽ không lập hậu nữa.”

Ánh mắt Nguyên Vô Ưu nhìn ông của rất chăm chú, đột nhiên nàng hỏi: “Vì sao?... Vô Ưu muốn nói là, vì sao phụ hoàng lại không lập hậu nữa?”

Khánh Đế bỏ ngoài tai câu hỏi chất vấn của nàng, không trả lời mà chỉ thản nhiên hỏi tiếp: “Nghe nói mấy hôm nay, phụ vương con và Cố Thất tiểu thư qua lại thân mật, hơn nữa Hoài Vương Phủ còn có thêm một nữ đại phu họ Hạng không mời mà đến nữa, nàng ta cũng có cảm tình với Hoài vương sao? Vô Ưu quen nàng ta như thế nào?”

“Con không quen nàng ta nhưng trên đường đi tìm thuốc đã từng nghe đến tên tuổi và đặc điểm ngoại hình của nàng ta.”

“Nàng họ Hạng sao?”

“Họ Hạng thì sao ạ? Trên thế gian nhiều người họ Hạng lắm, hay là thực ra phụ hoàng đang nghi ngờ nàng ta có ý đồ gây rối gì đó?”

Khánh Đế ngập ngừng, thản nhiên nói: “Nói cũng phải, trên thế gian có rất nhiều người họ Hạng. Vậy Vô Ưu nghĩ ai phù hợp làm Hoài vương phi hơn?”

“Khuôn mặt mỗi người đều có vẻ đẹp riêng, mỗi người cũng có sở trường của mình, vì vậy không thể đặt họ lên bàn cân để so sánh được. Còn việc ai có thể lọt vào mắt xanh của phụ vương, có thể làm mẫu phi của Vô Ưu thì phải xem bản lĩnh của bọn họ rồi.” Nguyên Vô Ưu nói xong, đột nhiên đứng dậy quỳ xuống đất, khẩn cầu nói: “Phụ vương không hề có ý định thành thân, Vô Ưu không muốn làm khó phụ vương, cũng không muốn phụ hoàng phải khó xử, vì thế, Vô Ưu muốn xin phụ hoàng ân điển. Phụ hoàng đã đồng ý cho Vô Ưu mở cửa Thánh Nguyên Cung lần nữa, vậy người có thể đồng ý với Vô Ưu, đừng ép phụ vương thành thân được không? Trừ phi phụ vương tự mình muốn, nếu không xin phụ hoàng đừng ban hôn.”

Ánh mắt Khánh Đế trầm xuống. Ông hơi híp mắt, thâm trầm nhìn Nguyên Vô Ưu đang quỳ dưới chân, mãi không lên tiếng. Thi Tề đứng kế bên cẩn thận liếc nhìn chủ tử nhà mình rồi lại liếc mắt nhìn Vô Ưu công chúa, ông ta cảm thấy mình ngày càng không thể nhìn thấu Vô Ưu công chúa rồi.

Người khác không bao giờ dự đoán được việc nàng làm, cũng không thể nắm bắt được suy nghĩ của nàng.

“Xin phụ hoàng ân chuẩn.” Nguyên Vô Ưu ngẩng đầu, trong đôi mắt bình tĩnh trong trẻo lộ ra chút thành tâm.

Đôi mắt đen thẳm của Khánh Đế nhìn nàng chằm chằm, thâm sâu nói: “Vô Ưu thật có lòng.”

Nguyên Vô Ưu từ từ buông mắt nhưng vẫn nhỏ giọng cầu xin lần nữa: “Xin phụ hoàng ân chuẩn.”

Khánh Đế đột nhiên nói: “Nếu trẫm không đồng ý thì có phải hôm nay con sẽ quỳ mãi không đứng lên không?”

Nguyên Vô Ưu vẫn chỉ lặp lại lời khẩn cầu: “Xin phụ hoàng ân chuẩn.”

Khánh Đế bỗng đứng dậy rồi phất áo rời đi, còn Thi Tề vội vàng theo sau. Nhưng khi đi đến cửa điện, Khánh Đế bỗng dừng bước, cũng không ngẩng đầu mà lạnh lùng nói: “Vô Ưu, con đừng bao giờ quên thân phận của mình.”

Thi Tề ngoảnh đầu nhìn Vô Ưu công chúa đang quỳ trên đất, ông hơi nhíu mày rồi vội vàng chạy theo sau chủ tử.

Ngọc Châu và Ngọc Thúy đợi Khánh Đế đi rồi mới vội vàng chạy lại đỡ Nguyên Vô Ưu đứng dậy.

Nguyên Vô Ưu ngẩng đầu nhìn về hướng Khánh Đế rời đi, lặng lẽ buông mắt.

“Chuẩn bị đi, hồi phủ.”

“Nhưng...” Ngọc Thúy muốn nói là nhưng hoàng thượng đang không vui, công chúa xuất cung lúc này có phần không hay lắm, lỡ hoàng thượng tức giận lại bất lợi cho công chúa thì phải làm sao bây giờ?

Nguyên Vô Ưu hờ hững mỉm cười: “Không sao, hồi phủ.” Có lẽ vương phủ cũng náo loạn mấy ngày rồi, nàng phải đi xem xem mọi chuyện đã tiến triển đến đâu?