Phượng Kinh Thiên

Chương 336: CẦU XIN ÂN ĐIỂN (1)

Nghe Nguyên Kiệt Sinh nói như vậy, lại nhớ đến động tĩnh trong cung, ánh mắt Mai phi lóe sáng, xem ra hoàng thượng định trọng dụng Cố gia thật rồi.

“Kiệt Nhi nghĩ thế nào về chuyện này?” Mai phi đè những con sóng trong lòng xuống, cười nhìn Nguyên Kiệt Sinh, nhẹ giọng hỏi.

Nguyên1Kiệt Sinh chần chừ một lát, sau đó không chắc chắn mà nói: “Có phải là vì phụ hoàng đã chắc chắn sẽ không thuốc gì có thể chữa khỏi bệnh Hoài vương thúc, Hoài vương thúc sống không được bao lâu nữa nên ông ấy mới trọng dụng Cố gia?”

Mai phi vỗ vỗ tay8hắn cổ vũ: “Kiệt Nhi nghĩ cũng không tệ.” Có điều, đây chỉ là một trong số các nguyên nhân mà thôi.

Nguyên Kiệt Sinh được cổ vũ, gương mặt nở một nụ cười.

Trong lòng Mai phi bỗng chua xót. Hựu Nhi là niềm hy vọng lớn lao của bà, nên được dạy dỗ rất nghiêm2khắc, còn Kiệt Nhi từ nhỏ đã được bà nuôi dạy thoải mái, nên tính tình có chút kiêu căng bướng bỉnh, nhưng giờ lại hiểu chuyện và e dè đến vậy, trên mặt cũng không còn nở nụ cười như trước kia nữa, trong lòng bà vô cùng đau nhói.

Nụ cười trên mặt Nguyên4Kiệt Sinh cũng không duy trì được quá lâu. Nhớ đến lời mà đại cữu muốn hắn hỏi, sắc mặt hắn nghiêm túc lại, thấp giọng hỏi: “Mẫu phi, phụ hoàng muốn nâng Cố gia lên, vậy Đào gia phải làm sao?”

Sắc mặt Mai phi cũng nhạt đi vài phần, khẽ nhíu mày: “Chuyện này để ta nghĩ một chút.”

“Đại cữu nói, Cố Lăng rất có tài, chỉ là nếu như đã biết rõ phụ hoàng có ý nâng Cố gia lên, mà Đào gia và Cố gia lại có quan hệ với nhau, e rằng sẽ khiến phụ hoàng nghi ngờ?”

Mai phi ngây người, ý của đại ca là nhìn trúng Cố Lăng? Đây quả thực là cách tốt nhất, nhưng vấn đề mà đại ca suy nghĩ cũng đúng, hoàng thượng máu lạnh vô tình, người người đều biết.

Bây giờ, ông ấy đưa Cố gia lên có tám chín phần là muốn lợi dụng Cố gia để đối phó với các đại thị tộc ở các địa phương. Nếu như lúc này Đào gia lại liên kết với Cố gia, vậy thì nhất định sẽ thất bại, nhưng nếu như chuyện này xử lí tốt, sau này sẽ trở thành động lực lớn nhất.

Trong lòng Mai phi tính toán rõ ràng, rất có chủ ý: “Không cần suy nghĩ đến Cố Lăng.” Nếu cứ nhìn chằm chằm vào Cố Lăng thì quả thực động tĩnh quá lớn, Cố gia cũng không phải chỉ có mình Cố Lăng.

“Ý của mẫu phi là?” Nguyên Kiệt Sinh có chút khó hiểu.

Mai phi cười nhẹ, như biết rõ điều gì mà nói: “Cố gia không phải còn hai vị tiểu thư đích xuất ở Kinh thành sao? Con trai chưa thành thân của Đào gia nhiều, lẽ nào lại không có nổi một người lọt vào mắt tiểu thư Cố gia?”

Nguyên Kiệt Sinh như bừng tỉnh: “Như vậy vừa có thể kết giao với Cố gia, lại không khiến phụ hoàng sinh nghi, chủ ý này của mẫu phi rất hay.”

Mai phi cười, sờ đầu Nguyên Kiệt Sinh nhắc nhở: “Những thủ đoạn nhỏ này không là gì. Kiệt Nhi, mắt của con phải nhìn xa hơn, đừng chỉ nhìn cái trước mắt, trước hết phải chứa được đất trời, mới có thể nắm giữ đất trời.”

Sắc mặt Nguyên Kiệt Sinh nghiêm lại, trịnh trọng gật đầu: “Mẫu phi yên tâm, hài nhi hiểu.”



Thánh Nguyên Cung bị khóa lại bảy năm, khắp nơi đều là bụi bặm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bản chất vô cùng xa xỉ của nơi này khi xưa.

Nguyên Vô Ưu chầm chậm đi đến, phối hợp với việc tìm kiếm trong kí ức, nàng đã đến đây.

Trong đại điện thực ra không hề hoang vắng, giống như thời gian dừng lại ở bảy năm trước vậy, trừ bụi bặm và mạng nhện trên tường ra, tất cả mọi thứ đều giống y như trong trí nhớ của thân thể này.

Chạm trổ hoa mỹ tinh xảo, màn treo mềm mại hoa lệ, các đồ vật quý hiếm được trang trí khắp nơi, vô cùng quý giá.

Nguyên Vô Ưu nhẹ nhàng đi về phía giường gấm, trong đầu hiện lên một khung cảnh khắc cốt ghi tâm nhất của Nguyên Vô Ưu thật sự.

Người phụ nữ tuyệt đẹp với cái bụng nhô cao, nhẹ nhàng ôm đứa con gái yêu quý đang co rúc vào một góc giường, trên gương mặt tràn đầy nước mắt và sự trống rỗng, Nguyên Vô Ưu nhỏ bé ôm chặt lấy bà, ánh mắt sợ hãi và đầy bất lực...

Nàng chậm rãi ngồi xuống, ngồi xuống vị trí mà Nguyên Vô Ưu lúc bảy tuổi từng ngồi, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, đó là vị trí của Lưu Thị Oánh Hoa.

Nhìn hành động của nàng, Ngọc Châu Ngọc Thúy đều tỉnh táo lại từ trong những cảm xúc đau đớn bi thương, có kinh ngạc và nghi ngờ nhìn về phía công chúa, lại cẩn thận từng li từng tí liếc mắt về phía Thi công công, trong lòng lo lắng như lửa đốt, công chúa...

Bọn họ đều quên mất tâm trạng của công chúa. Thi công công vẫn còn ở đây, lỡ như hoàng thượng e sợ trong lòng công chúa hận người thì biết làm sao?

“Công chúa...” Ngọc Châu cẩn thận lên tiếng nhắc nhở.

Nguyên Vô Ưu thu lại ánh mắt, chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt ra lệnh: “Thi công công, ra lệnh cho người khóa cửa cung này lại lần nữa, cứ giữ như vậy đi.”

Ngọc Châu, Ngọc Thúy ngơ ngác, Thi Tề cũng bị dọa sợ mà ngẩng đầu lên.

“Không nghe thấy lời bản công chúa nói sao?”

Thi Tề tỉnh táo lại, cong lưng cung kính đáp: “Nô tài tuân mệnh.”



Bạch Mẫu Đơn hít sâu một hơi, lúc này mới bước vào phòng khách.

Thấy nàng tiến vào, Tôn Tông đứng thẳng phía sau Tôn lão gia vội vàng bước lên trước, có chút lo lắng: “Mẫu Đơn.”

Bạch Mẫu Đơn cúi đầu hành lễ: “Mẫu Đơn tham kiến thiếu gia.”

Tôn Thông há miệng, trong lòng có chút không nhịn được, khóe mắt liếc qua vị Bình Tam công tử mỉm cười thản nhiên ngồi uống trà kia, không nhịn được có chút tự trách và tự ti.

Bạch Mẫu Đơn lại cung kính hành lễ với Tôn lão gia rồi mới cúi đầu đứng thẳng phía sau Tôn Thông. Từ đầu đến cuối, nàng cũng không liếc nhìn người ngồi ở phía đối diện vị trí chủ tọa một cái.

Tôn lão gia nhìn nàng một cái, nhàn nhạt lên tiếng: “Bái kiến Bình Tam công tử đi.”

Bạch Mẫu Đơn cung kính cúi người: “Bạch Mẫu Đơn bái kiến Bình Tam công tử.”

Bình Duệ đưa tay ra đỡ một chút, giọng nói rất ôn hòa: “Tiểu phu nhân xin đứng dậy.”

Bạch Mẫu Đơn nhẹ nhàng đứng dậy, lẳng lặng lui về vị trí của người hầu. Trong phòng khách này, đến cả Tôn Thông cũng không có tư cách ngồi, huống gì là nàng?

Tôn lão gia ngồi nói chuyện cũng Bình Duệ một lúc rồi mượn cớ rời đi, thuận tiện còn dẫn cả Tôn Thông đi theo.

Tôn Thông trước khi đi, dáng vẻ như muốn nói gì đó rồi lại thôi, ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Mẫu Đơn, đáng tiếc Bạch Mẫu Đơn lại chỉ cúi đầu thật thấp mà không nhìn hắn một lần nào.

Bình Duệ nhẹ nhàng buông chén trà trong tay xuống: “Ngồi với ta một lúc đi.” Dừng lại một chút, hắn tự nhiên nói: “Sử cô nương.”

Bạch Mẫu Đơn không thừa nhận mà cũng không phủ nhận, chỉ là trong cử chỉ đờ đẫn lộ ra sự cẩn trọng mà cúi người: “Vâng.”

Bình Duệ nhìn người con gái cúi đầu e dè trước mặt, may mắn là trong lòng hắn cũng có chút thương cảm cho người con gái ngã từ trên đỉnh cao xuống vũng bùn trước mắt này.

Không ngờ rằng, trong đời lại có cuộc gặp gỡ lớn lao như thế. Nhìn nàng, trong đầu hắn không kiềm được lại nhớ về một người khiến hắn cảm thấy có hứng thú gần đây, dường như Vô Ưu công chúa cũng là một người té từ trên cao xuống vũng bùn, nhưng nàng lại có thể bay vút cao lên trời một lần nữa.

“Đã lâu không gặp, Sử cô nương.” Năm năm trước, nàng vẫn chưa cập kê nhưng đã vang danh Kinh thành. Hắn và nàng tuy chưa từng gặp gỡ, nhưng cũng xem như đã quen từ lâu.

“Tam công tử nếu như thật sự nể chút tình với Mẫu Đơn, thì đừng nói chuyện trước đây nữa. Bây giờ, ta chẳng qua chỉ là một tiểu thiếp của thiếu gia Tôn gia, không nhận nổi sự quan tâm này của Tam công tử.”

Bình Duệ lại nhấc chén trà lên, thong thả ung dung mở nắp chén trà, khẽ nhấp môi một ngụm, rồi mới nói: “Cô nương cũng từng đọc nhiều sách vở, đương nhiên sẽ biết có câu nói, ngọc sáng thì bùn đất cũng không thể che lấp được ánh sáng, cá chép còn có thể vượt long môn hóa rồng.”

Bạch Mẫu Đơn đứng dậy hành lễ: “Mẫu Đơn đa tạ Tam công tử tặng cho câu nói như vậy.”