Phượng Kinh Thiên

Chương 265: TA MUỐN ĐI SĂN (2)

Khuôn mặt hắn đẹp đến nín thở, diễm lệ vô cùng, đẹp như yêu ma muốn câu hồn đoạt phách, nhưng vẫn thờ ơ thuần khiết như cũ.

Cứ như thể, hắn là thần tiên bất phàm bị nhiễm phồn hoa chốn hồng trần, khiến người ta vừa nhìn đã bị mê hoặc, tâm hồn phơi phới, cả người đều cảm thấy ngứa ngáy râm ran vậy.

Sở Tuyệt không thể1khống chế nổi nữa, hắn giơ tay ra nắm chặt lấy tay Lam Vân kéo mạnh một cái, bế phốc cả cơ thể mảnh mai của hắn lên rồi ôm vào lòng. Sở Tuyệt phi thân lướt qua bậc thềm, nhẹ nhàng ngồi lên lưng một con ngựa quý màu nâu.

“Đi!”

Ngựa chạy nhanh như bay, ống tay áo hai người tung bay trong gió. Giây phút này, cảnh như8tranh vẽ đẹp đến say lòng người!

Tất cả mọi người đều say mê ngơ ngác đứng nhìn bóng dáng hai người dần khuất xa. Bọn họ khắc ghi cảnh tượng này vào tận đáy lòng, có lẽ, cả đời này cũng không thể nào quên được.

Sở Hồng bỗng nhiên xoay người đi vào trong nội điện.

Tiểu Mạc Tử toát hết mồ hôi hột, vội vội vàng vàng đi theo2sau. Tất cả mọi người đều bị mê hoặc hết rồi, duy chỉ có mình hắn mới thấy được bàn tay nổi đầy gân xanh dữ dằn và bóng dáng cứng nhắc u ám của hoàng thượng.

Sở Nghị nhìn trân trân về hướng hai người kia vừa rời đi. Hắn nhìn rất lâu, ánh mắt dần chuyển từ si mê sang chán chường, cuối cùng là tuyệt vọng.

Nhiếp Trường4Viễn thu hồi ánh mắt, quay qua vỗ mạnh lên vai hắn mấy cái, vừa an ủi vừa nhắc nhở hắn trong yên lặng.

“Nào, chúng ta liều mình vì quân tử, đi uống rượu với huynh, không say không về, được không?” Vinh Định Ngạn cũng lên tiếng.

Vương Tu Cảnh nhìn ánh mắt mất hồn mất vía, thậm chí là tuyệt vọng của Sở Nghị rồi lại liếc sang hoàng thượng – người đã rời đi tự bao giờ. Hắn lắc đầu thở dài, vị Quốc sư này quả nhiên là yêu nghiệt xuất thế, chỉ cần tung lưới đã bắt gọn cả tộc hoàng gia Sở Thị rồi.

Cửu công chúa cũng vậy, hoàng đế anh minh thần võ cũng vậy, Chiến Thần vương đầu đội trời chân đạp đất cũng vậy. Đến cuối cùng, ngay cả tiểu vương gia không màng thế sự, đùa giỡn với đời cũng không thể thoát nổi.

Theo lời Phật nói, thì kiếp trước, hẳn là cả tộc này đều mắc nợ Quốc sư rồi.

Sở Nghị nghiến răng, đột nhiên cũng nhảy phốc lên ngựa, quất ngựa chạy như bay theo hướng hai người kia vừa rời đi.

“A Nghị...” Ba người đồng thanh kêu lên.

“Tiểu vương gia...” Mọi người hoàn hồn, lập tức cũng sợ hãi kêu to.

“Không hay rồi, nơi săn bắn này nguy hiểm trùng trùng, A Nghị thậm chí còn không chuẩn bị cung tên đã vội chạy đi rồi, lỡ như... Để ta đuổi theo.” Nhiếp Trường Viễn giật lấy cung tên của một tên thị vệ gần đó rồi cũng vội vàng nhảy lên ngựa đuổi theo sau.

“Điên hết rồi.” Vương Tu Cảnh lầm bầm.

Vinh Định Ngạn quay đầu nhìn về phía hành cung rồi lại nhìn về phía trước mặt, đột nhiên lông mày hắn nhăn tít lại.



Thật ra trong lòng Lam Vân rất tò mò, trời mùa đông lạnh lẽo thế này thì có thể săn được con gì cơ chứ?

Theo lẽ thường, hầu hết các loài động vật đều đã ngủ đông hết rồi.

Nhưng khi thật sự vào khu vực săn bắn và nhìn thấy dấu chân động vật hoang dã in trên tuyết đọng, nàng mới thật sự cảm nhận được tính chất của việc săn bắn.

Gió lạnh gào thét thổi phốc vào mặt như cắt da cắt thịt. Nàng để đầu trần, lạnh đến đỏ ửng nhưng vẫn phải chịu đựng gió táp vào người.

Sở Tuyệt ghì cương dừng ngựa lại, Lam Vân quay đầu nhìn hắn.

Sở Tuyệt ngơ ngác nhìn người trong lòng, sự trống rỗng trong tim được Lam Vân lấp đầy từng chút từng chút một, hắn sẽ không bao giờ cảm thấy lạnh lẽo vô cảm nữa.

Sở Tuyệt cố gắng che giấu sự ấm áp trong đôi mắt, dường như hắn sợ sẽ làm Lam Vân sợ hãi. Thế nhưng, chiếc áo khoác hắn mặc đã bao kín mít cả người và đầu hắn, chỉ để lộ ra đôi mắt đen đẹp đẽ mà thôi.

Nhìn Lam Vân, Sở Tuyệt bất giác ôm hắn càng chặt hơn, chỉ tiếc không thể khiến hắn dính chặt vào lòng mình mãi mãi.

“Còn lạnh không?”

Lam Vân tưởng tượng dáng vẻ của mình lúc này, không nhịn được bật cười khúc khích.

Khuôn mặt lạnh tanh vô cảm của Sở Tuyệt cũng bất giác biểu lộ ý cười, chỉ vậy thôi cũng đủ ấm áp, làm say lòng người.

“Ngài cười cái gì vậy?” Lam Vân nghiêng đầu, nhướng mày hỏi.

“Bởi vì ngươi đang cười. Đi...”

Ngựa lại phi nước đại nhưng tốc độ đã chậm hơn ban nãy rất nhiều.

Bởi vì ngươi đang cười, nên ta cũng cười... Lam Vân híp mắt.

“Ngài không định hỏi vì sao ban nãy ta lại cười sao?” Nàng nhướng mày nhìn hắn.

Sở Tuyệt cúi đầu nhìn người trong lòng: “Ngươi... muốn nói cho ta biết sao?”

Lam Vân yên lặng nhìn hắn một lúc lâu, nàng chỉ xoay đầu lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, chỉ cười không nói.

“Kia là cái gì?” Nàng đột nhiên chỉ vào cái bóng màu xám vừa chạy vụt ra từ đống tuyết cách đó khoảng mười mét, kinh ngạc kêu lên.

Sở Tuyệt liếc mắt nhìn “cái thứ” đó, lắc đầu: “Chỉ là một con chuột xám mà thôi.”

“Chuột xám á? To vậy sao?” Hình dáng như vậy chắc chắn không thể chỉ là một con chuột được, nó quả thật sắp to gần bằng một con mèo luôn rồi.

“Sao ngài không săn nó?”

“Ngươi thích sao, vậy ta...” Sở Tuyệt lấy một mũi tên từ sau lưng ra.

“Thôi vậy, ta không thích nó đâu.” Nàng không có hứng thú nuôi một con chuột, cho dù nó là loại chuột khổng lồ đi chăng nữa.

Thấy hắn không thích thú nữa, Sở Tuyệt cảm thấy hơi căng thẳng, chỉ sợ hắn hối hận vì đã đi cùng mình: “Ngươi thích con gì, ta... ta đều săn cho ngươi.”

“Bắt sống chứ?”

Sở Tuyệt gật đầu: “Bắt sống.”

“Vậy được rồi, ngài tự xem sao mà làm đi.” Nàng không thích nuôi thú cưng cho lắm, nhưng đã bất chấp gió lạnh tới đây rồi, dù sao cũng nên mang chút chiến lợi phẩm trở về.

Vẻ mặt căng thẳng của Sở Tuyệt hòa hoãn hơn, đáy mắt lại mang theo ý cười: “Vậy chúng ta tìm một con cáo tuyết đi, ta nghĩ chắc ngươi sẽ thích lắm đấy.”

“Khó tìm lắm không?”

“Không khó tìm đâu.” Cho dù có khó đi chăng nữa thì hắn cũng phải moi bằng được nó ra đây.

Một canh giờ sau, hai người phóng ngựa như bay lần theo dấu vết của con cáo tuyết. Sở Tuyệt chốc chốc lại để ý Lam Vân, thấy trong mắt hắn ta không có sự chán chường mất kiên nhẫn, trái tim hắn mới dần dần bình tĩnh lại.

“Hôm nay, ta đã gây chuyện với Hiền phi, còn khiến bệ hạ tức giận nữa.” Lam Vân đột nhiên lên tiếng.

Sở Tuyệt cúi đầu nhìn hắn: “Không sao đâu.”

Lam Vân bật cười, hấp háy mắt nhìn hắn: “Người không sợ bệ hạ giận lây người sao?”

“Huynh ấy sẽ không vậy đâu.” Sở Tuyệt thản nhiên nói.

Lam Vân nhướng mày: “Người tự tin vậy sao?”

Sở Tuyệt gật đầu. Dừng một lát, hắn lại nhìn Lam Vân, thăm dò hỏi: “Sao ngươi lại gây chuyện với Hiền phi?” Vì tối qua, nàng ta làm Lam Vân khó chịu sao?

“Bởi vì hôm nay ta không vui.”

Lại yên lặng mất một lúc lâu, Sở Tuyệt mới hỏi tiếp: “Vì sao lại không vui?”

“Bởi vì cả đêm qua ta không ngủ được.”

Lần này, Sở Tuyệt hỏi rất nhanh: “Vì sao lại không ngủ được?”

Lam Vân tinh nghịch nhìn hắn cười: “Bởi vì ngài nói muốn tặng Chiêu Bình công chúa cho ta, ta vui quá không ngủ được.”

Sở Tuyệt lại trầm mặc.

“Sao lại không nói tiếp thế? Người hối hận rồi à?”

“Không.” Chỉ là hắn cảm thấy chán nản mà thôi. Lam Vân thích phụ nữ, mà hắn, lại là đàn ông.

“Sở Tuyệt.”

Lam Vân gọi tên hắn, Sở Tuyệt ngây người.

Thấy hắn mãi không đáp lời, Lam Vân bật cười chỉ vào một chỗ cách đó không xa: “Ta nghĩ chắc là con cáo trắng nhỏ phía trước chính là cáo tuyết mà người nói tới nhỉ.”

Sắc mặt Sở Tuyệt nghiêm nghị, hắn rút tên và giương cung lên.

Nhưng “vút” một tiếng, một mũi tên khác đã bay nhanh qua hắn cắm “phập” vào con cáo tuyết.

Lam Vân nhướng mày liếc nhìn người mới đến.

Lông mày Sở Tuyệt nhíu lại nhưng trong bụng lại không hề tức giận. Vụt mất con cáo tuyết kia rồi thì hắn có thể lại tìm con khác được, nhưng hắn rất vui vì mình không bỏ lỡ thời khắc Lam Vân gọi tên hắn. Phải chăng việc này có nghĩa là, đối với Lam Vân, hắn đã có một vị trí đặc biệt rồi? Hay là chỉ vì... vì hắn đồng ý tặng Chiêu Bình công chúa cho Lam Vân mà thôi?

Sở Nghị nghiêng người khom lưng nhặt con báo đã bị hắn bắn trúng chân lên. Con báo bị thương nên không thể chạy được nữa. Hắn nhanh nhẹn rút mũi tên ra rồi cầm máu và băng bó cho nó.

Nhìn thấy động tác nhanh nhẹn dứt khoát của người thanh niên trước mắt, trong mắt Lam Vân hiện lên ánh nhìn tán thưởng.

Lúc này, sắc mặt Sở Tuyệt lại trở nên u ám. Hắn lạnh lùng nhìn Sở Nghị chằm chằm.

Nhưng đối phương lại làm như không nhìn thấy hắn mà chỉ đưa con báo đã được băng bó xong cho Lam Vân, đôi mắt hẹp dài mang nỗi thấp thỏm và hi vọng: “Tặng ngươi.”