Phượng Kinh Thiên

Chương 264: TA MUỐN ĐI SĂN (1)

“Ai chọc đến Quốc sư vậy?” Sắc mặt Sở Hồng không biểu cảm, trầm giọng hỏi. Đương nhiên, câu hỏi này không phải là hỏi Quốc sư, mà là đang hỏi các nô tài phục vụ bên cạnh.

Phúc công công chạy lên quỳ bịch xuống.

Thoáng chốc, tất cả nô tài trong đại điện đều quỳ bịch xuống, đồng loạt im lặng, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Bạch Sơ Nguyệt không biết vì sao trong lòng có chút bất an.

Mà trên thực tế, trực giác của nàng quả thực rất đúng, bởi vì1Lam Vân đột nhiên chỉ tay về phía nàng, miêu tả rất ngắn gọn: “Nàng ta có ý muốn giết tiểu tăng.”

Cả một đại điện lặng ngắt như tờ, Phúc công công không thể thở bình thưởng được, hơi thở bị nghẹn lại trong cổ họng không cách nào thoát ra, mồ hôi lạnh đổ ra như tắm.

Tiểu Mạc Tử đột nhiên cũng có cảm giác như bị người khác đánh một cái vào đầu, khiến đầu óc quay cuồng.

Tim như ngừng đập, bốn chữ này có lẽ là hình dung đúng nhất8về tâm trạng của Bạch Sơ Nguyệt ngay lúc này.

Không chỉ mình Bạch Sơ Nguyệt tim như ngừng đập, ngay cả Sở Hồng từ trước đến nay gặp chuyện cũng không thay đổi sắc mặt, cũng bởi vì sự kinh ngạc này mà khiến cho đôi đũa trong tay nghiêng lệch một chút, đôi con ngươi màu nâu như nước sơn đen cũng mở to ra. Thế nhưng, hắn dù sao cũng là người có tâm cơ thâm trầm nên rất nhanh đã ổn định lại tinh thần, thu lại tâm tư, trên2mặt mang nụ cười mỉm mà nói: “Trẫm cho là tâm tình của Quốc sư không tốt chứ?”

Ý trong lời nói, chính là bởi vì tâm trạng Quốc sư rất tốt, nên mới nói đùa?

Mãi cho đến lúc này, Bạch Sơ Nguyệt mới phản ứng lại, vội vàng cúi người cười nói: “Có thể khiến Quốc sư có nhã hứng như vậy, là vinh hạnh của thiếp.”

Lam Vân có chút lười biếng dựa ra phía sau, cười như không cười nói: “Nhưng mà... người xuất gia không nói vòng vo. Bệ hạ, ngài4chắc chắn là tiểu tăng đang nói đùa sao?

Nụ cười trên mặt Sở Hồng dần dần thu lại, cung tên trong tay nhẹ nhàng vứt lên bàn, vang lên tiếng kêu không nặng cũng không nhẹ.

Tất cả mọi người đều bị tiếng động này dọa cho run rẩy cả người, chỉ hận không thể chôn đầu xuống đất.

Bạch Sơ Nguyệt cúi thấp đầu, trong lòng run rẩy vô cùng nhưng cố giữ trạng thái bình tĩnh. Từ khoảnh khắc hoàng thượng bảo vệ nàng vừa nãy, nàng liền biết bản thân lựa chọn con đường này là đúng rồi, trong lòng hoàng thượng, nàng là người đặc biệt.

“Lui xuống hết đi.” Sở Hồng nhàn nhạt lên tiếng.

Tất cả mọi người đều kinh sợ đến mức cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn đều lui xuống thật nhanh như được đặc xá vậy.

Lúc Phúc công công và Tiểu Mạc Tử lui xuống, ngẩng đầu nhanh chóng liếc nhìn Quốc sư, trong lòng có chút lo lắng.

“Ngươi cũng lui xuống đi.” Sở Hồng liếc xéo Bạch Sơ Nguyệt đang cúi thấp đầu.

Bạch Sơ Nguyệt khẽ cắn nhẹ môi, vội cúi người nói: “Vâng, thiếp cáo lui.”

Trong đại điện hành cung* chỉ còn lại hai người, bầu không khí yên lặng khiến cho xung quanh dường như đông cứng lại, nhưng Lam Vân lại coi như không có chuyện gì, giống như tất cả không có liên quan gì đến nàng vậy.

(*) Hành cung: cung điện xây dựng cho hoàng đế ở sau khi xuất cung.

Sở Hồng nhìn Lam Vân, con ngươi đen híp lại, thần sắc không rõ.

Lam Vân nâng đôi đũa bạc lên, thờ ơ gắp một miếng điểm tâm giơ thật cao để đánh giá, nhàn nhạt nói: “Nói không chừng, điểm tâm này có độc đó.”

Bịch!

“Hỗn xược.” Sở Hồng đột nhiên vỗ nhẹ lên mặt bàn bên cạnh, đĩa trên bàn đều khẽ nhảy lên một chút.

Lam Vân nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, vứt cung tên trong tay đi, không nói lời nào rồi quay người rời bước.

“Đứng lại.” Sở Hồng bỗng nhiên đứng thẳng người dậy, gầm nhẹ lên.

Bước chân Lam Vân dừng lại, chầm chậm xoay người. Lúc này, sắc mặt lạnh lùng của Sở Hồng mới dần dần hòa hoãn lại, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Sở Hồng lại trở nên sững sờ.

Lam Vân xoay người bước nhanh lại, trực tiếp đi thẳng đến bàn ngự thiện, đem cái đĩa điểm tâm mà nàng và hắn gắp lúc nãy lật đổ xuống đất, dùng chân giẫm nát chúng. Sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn một cái về phía Sở Hồng đang sững sờ không dám tin mở to mắt nhìn mình, sắc mặt không cảm xúc mà rời đi.

“Ngươi... ngươi đứng lại.” Sắc mặt Sở Hồng xanh mét, hắn gầm nhẹ.

Lam Vân lần này không hề để ý đến hắn, bước thẳng ra ngoài.

Sở Hồng giận đến mức mặt mày xanh mét, lồng ngực phập phồng, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề mở miệng gọi thị vệ đến ngăn cản Lam Vân. Cơn lửa giận này, trong lòng hắn không thể nuốt xuống, quay người nhìn thức ăn đầy trên bàn kia, không nhịn được nữa mà trực tiếp bước thẳng lên trước lật đổ cả bàn thức ăn.

Leng keng, chén đĩa đầy trên bàn đều bị vỡ nát dưới mặt đất.

“Hoàng thượng...” Chúng cấm vệ quân đều xông vào trong.

“Cút hết ra ngoài.” Sở Hồng tức giận hét.

“Vâng, hoàng thượng.” Tất cả mọi người không dám nhìn thêm tình hình trong đại điện nữa, đều nhanh chóng lui ra ngoài.

Từ nơi xa, nghe thấy tiếng gầm giận dữ truyền đến từ đại điện, Lam Vân cười không thành tiếng, tâm tình trong chốc lát tốt lên không ít.

“Vốn cho rằng Quốc sư là người thông minh, hóa ra cũng chỉ như thế.”

Lam Vân ngẩng đầu nhìn Hiền phi rõ ràng là đang chặn đường nàng, nhướng mày cười vui vẻ, giống như là học theo dáng vẻ của Vinh Định Ngạn mà nói với nàng một câu: “Đáng ghét.”

Pháp Không đi theo phía sau Lam Vân không chỉ là co rút khóe miệng, mà gò má, đầu mày, đuôi mắt đều co rút không ngừng.

Còn các thái giám và nô tì đi theo phía sau Bạch Sơ Nguyệt ngây ngẩn, tất cả thị vệ cũng ngây người theo.

“Ngươi...” Bạch Sơ Nguyệt tức giận đưa tay ra chỉ vào Lam Vân.

Lam Vân vui vẻ chắp hai tay hình chữ thập: “A di đà Phật. Thiện tai, thiện tai.”

Tất cả mọi người đều có một cảm giác như sét đánh ngang tai. Trong thời gian một đêm, Quốc sư có phải bị yêu ma quỷ quái ám rồi hay không?

Pháp Không thể hiện một gương mặt hết sức bi thương. Tối đêm qua, có phải công chúa bị Chiến vương tấn công quá nặng rồi không, đầu óc dường như không suy nghĩ nữa rồi?



Tất cả hoàng thân quốc thích xem màn điểm binh duyệt binh trên bãi săn bắn vừa nãy bước lên bậc thang, đi về phía hoàng thượng bẩm báo, nhìn một màn giương cung bạt kiếm trước mắt, đều nhăn mày lại.

Người dẫn đầu không phải ai khác, chính là Sở Tuyệt. Mặt mày hắn bỗng nhiên trầm xuống, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng về phía Bạch Sơ Nguyệt đang bực tức chỉ tay vào Lam Vân.

Bạch Sơ Nguyệt bị sát khí của Sở Tuyệt dọa khiến trong lòng sợ hãi. Theo bản năng, nàng muốn lùi ra sau, nhưng lại nhớ ra thân phận của mình nên lại không dám lùi, sợ mất uy nghiêm, chỉ có thể cố gắng giả vờ trấn tĩnh đứng thẳng ở đó.

Nhìn thấy Sở Tuyệt, sắc mặt đang vui vẻ của Lam Vân khẽ ngơ ra, nhưng ngay sau đó lập tức nhướng mày, đôi mắt đẹp di chuyển, gương mặt nở một nụ cười, thật sự là một tuyệt sắc có thể mê hoặc thế gian.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Sắc mặt Bạch Sơ Nguyệt trắng bệch, trong lòng cảm xúc gì cũng có, hoảng loạn có, đố kỵ có và kiêng sợ cũng có.

Cho dù bản thân nàng là nữ nhi thì cũng không thể không thừa nhận, vẻ ngoài của tên hòa thượng này thật sự là khuynh thành, chỉ cần hắn muốn, hắn hoàn toàn có thể mê hoặc bất kì ai.

Ngay giờ phút này, Lam Vân nở một nụ cười nhạt, đã là khuynh thành tuyệt thế.

“Sao vậy?” Giọng nói có chút giận hờn vang lên trên bậc thang.

Sắc mặt mọi người khẽ thay đổi, cùng hành lễ: “Tham kiến hoàng thượng.”

Sở Hồng bước xuống bậc thang, ánh mắt nhìn chằm chằm Lam Vân, con ngươi sâu thẳm, nhưng lại nói: “Không cần bẩm báo, trực tiếp truyền lệnh xuống, cuộc đi săn bắt đầu.”

“Vâng.” Quan viên chịu trách nhiệm liên quan đến chuyện này cung kính nhận mệnh.

Lam Vân đi về phía Sở Tuyệt, đột nhiên nói: “Ta cũng muốn đi săn.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều đồng loạt biến sắc, bao gồm cả Sở Tuyệt.

Sở Tuyệt nhìn chằm chằm Lam Vân, con ngươi lạnh lẽo biến hóa không ngừng, nhưng cuối cùng lại chỉ hóa thành một chữ: “Được.”

Lam Vân đưa tay về phía hắn.

Mọi người choáng váng, trong chốc lát, phảng phất như nhìn thấy đóa hoa sen trong tay tượng Phật bằng vàng nở rộ, thậm chí, còn đẹp hơn thế nữa.