Phượng Kinh Thiên

Chương 158: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn (2)

“A Hạo, ta không nghĩ rằng huynh sẽ đến, ta cứ tưởng...” Tuy Vương Phân không nói tiếp, nhưng nàng tin hắn sẽ hiểu ý của nàng.

Đến lúc này, Đệ Ngũ Hạo mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nàng: “... Phân muội muội gả cho A Chiếu, có hạnh phúc không?”

Vương Phân bỗng nhiên bật cười thật lâu1mới ngừng lại, sau đó nhìn hắn bằng vẻ mặt vô hồn: “A Hạo à, huynh biết không? Thật ra ta rất hận huynh.”

Đệ Ngũ Hạo sửng sốt dõi theo nàng.

“Huynh có từng quan tâm là ta muốn sống cuộc sống như thế nào không? Huynh cứ tự đơn phương cho rằng mọi người đều phải vô dục vô8cầu giống như huynh. Xưa nay, huynh chưa bao giờ hiểu ta, chưa bao giờ thử tìm hiểu ta mà huynh chỉ biết thích ta theo cách của huynh mà thôi. Huynh không hề cố gắng, không hề tranh thủ, huynh thực sự cho rằng chỉ dựa vào hai chữ “yêu thích” là có thể giải quyết tất cả2sao?”

“Huynh một mực trốn trốn tránh tránh, nghĩ rằng như vậy là có thể giải quyết mọi chuyện, là thiên hạ có thể thái bình ư? Huynh rõ ràng chỉ đang lừa mình dối người mà thôi. Huynh là một nam nhân lại chỉ biết sống như vậy, ngay cả cuộc đời của bản thân cũng không dám đối4mặt, làm sao ta dám giao phó cả đời cho huynh?”

Đệ Ngũ Hạo chỉ cảm thấy trong cổ họng có thứ gì đó nghẹn lại đến đau đớn, hắn không nói được lời nào, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nàng.

“Huynh nói huynh thích ta, nhưng ta chỉ cảm thấy huynh đang mê luyến thuở xưa mà thôi. Đến cả hai chữ “yêu thích”, huynh cũng thiếu trách nhiệm.”

“Ta thật sự thích muội.” Đệ Ngũ Hạo khàn giọng nói.

Vương Phân nhìn hắn với ánh mắt chế nhạo: “Sau đó thì sao?”

Ánh mắt Đệ Ngũ Hạo mờ mịt, sau đó?

Thấy vẻ mặt của hắn, Vương Phân cười đến rơi nước mắt: “A Hạo à, ta rất vui khi hôm nay huynh đến đây. Chỉ là ta cũng rất đau khổ, hóa ra người có thể khiến huynh thay đổi sẽ không bao giờ là ta.”

“Muốn ta giúp huynh cũng không phải không được, chỉ là sau khi thành công, ta muốn được làm quý thiếp. Huynh xem, ta thật tự mình biết mình, không có mở lời muốn trở thành vợ huynh.”

Đệ Ngũ Hạo chau mày: “Phân... Phân muội...”

Cái chau mày của hắn khiến đáy mắt Vương Phân hiện lên sự đau khổ: “Ta biết, bây giờ ta đã là tàn hoa bại liễu (*), huynh sẽ không để mắt đến nữa. Ta cũng không trông chờ huynh sẽ chạm vào ta, chỉ xin sau khi chuyện này thành công, ta có thể có được một cuộc sống yên thân ở gia tộc Đệ Ngũ. Ta cũng sẽ không cưỡng ép huynh chạm vào ta đâu, huynh cứ yên tâm.”

(*) Tàn hoa bại liễu: ý chỉ người con gái sống phóng túng hoặc bị chà đạp ruồng rẫy.

“Phân muội muội, không... ý ta không phải như vậy. Ta chỉ là...” Đệ Ngũ Hạo không biết làm thế nào để giãi bày suy nghĩ trong lòng mình.

Thấy dáng vẻ nhút nhát chỉ biết vâng dạ của hắn, Vương Phân đột nhiên giận dữ, nàng bật người hất hết rượu và thức ăn trên bàn xuống đất.

Tiếng “loảng xoảng” của chén đĩa vỡ nát vang lên trong gian phòng nghe vô cùng chói tai, khiến cho Tiểu Lương Tử và Ngân Nhi đang ở bên ngoài giật cả mình.

“Thiếu gia... thiếu gia, người không sao chứ?” Tiểu Lương Tử mạnh mẽ đẩy cửa xông thẳng vào trong, hắn ngẩn người với cảnh tượng trước mắt mình.

“Không phải huynh sai người hẹn ta đến đây sao? Không phải huynh muốn ta giúp huynh sao? Đệ Ngũ Hạo, tại sao huynh ngồi trước mặt ta, nhưng mãi mãi chỉ có thể là dáng vẻ như thế này?”

“Cái gì? Là thiếu gia hẹn ngươi đến đây?” Tiểu Lương Tử cảm thấy quái lạ.

Ngân Nhi cũng trừng lớn hai mắt, có đôi chút ngỡ ngàng.

Đệ Ngũ Hạo đứng dậy, luống cuống nói: “Phân...”

Vương Phân lạnh lùng cắt ngang lời của hắn: “Ta không muốn nghe huynh giải thích gì nữa, huynh chỉ cần trả lời ta là có đồng ý hay không? Ta chỉ muốn biết đáp án, ngoài ra không muốn nghe huynh nói gì hết.”

Đệ Ngũ Hạo im lặng thật lâu, hắn dường như đang khó xử, cũng dường như đang do dự.

Mãi vẫn chưa được nghe câu trả lời của Đệ Ngũ Hạo, Vương Phân cương quyết xoay người lại nói: “Ngân Nhi, tiễn khách.”

Ngân Nhi không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng cũng biết bầu không khí hiện giờ rất kỳ lạ, không giống như trong tưởng tượng của nàng.

“Hạo thiếu...”

Đệ Ngũ Hạo dường như đã hạ quyết tâm, hắn khẽ cắn răng: “Ta đồng ý.”

Vương Phân đau đớn nhắm mắt lại khiến nước mắt chảy dài trên mặt, nàng chỉ cảm thấy tim mình như đang bị dao cắt thành từng mảnh.

“Được, tốt lắm! Ngân Nhi, tiễn khách.”

“Hạo thiếu gia, mời!” Ngân Nhi bước lên nói với Đệ Ngũ Hạo trong sự lo lắng bất an.

Đôi môi Đệ Ngũ Hạo mấp máy nhưng không thành tiếng, lại không biết bày tỏ tâm tình mình như thế nào. Hắn không thể phụ sự phó thác cũng như kỳ vọng của gia gia, nên chỉ có thể đi trên con đường mà gia gia đã sắp đặt sẵn.

Lâm biểu ca muốn hắn tương kế tựu kế nên hắn không thể chối từ. Vì gia gia, hắn chỉ có thể làm theo lời dặn của Lâm biểu ca.

Hắn không muốn làm tổn thương Phân muội muội, nhưng hắn biết, cuối cùng mình vẫn đã làm nàng đau lòng.

Một lần nữa, cánh cửa phòng được đóng sầm lại, Vương Phân si ngốc mà ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh. Sai một bước là sai hết thảy, nàng không thể quay đầu lại được rồi.



Trên Kim Loan Điện trong hoàng cung nước Chu.

“Về chuyện nước Sở hòa thân, chúng khanh có ai đưa ra ý kiến phản đối không?” Chu Đế dõi theo tất cả quan viên đang đứng dưới điện với nét mặt khó lường.

Ai ai cũng im lặng, hoàng thượng đã đồng ý với nước Sở ngay lúc ấy rồi, thần tử bọn họ còn có thể nói gì nữa?

Vả lại lần này, nước Sở quả thực đã thể hiện đầy đủ thành ý khi đưa ra đề nghị hòa thân với nước Chu. Khoan nói đến việc nước Sở hai tay dâng tặng lãnh thổ một trăm dặm kia, chỉ riêng chuyện người hòa thân là Chiến Thần vương Sở Tuyệt của nước Sở, thì cũng sẽ không bôi nhọ Lam công chúa rồi. Hai nước hòa thân có thể đổi lại sự hòa bình nơi biên ải, sao lại không bằng lòng cho được?

“Chúng thần không có ý kiến phản đối!”

Tầm mắt của Chu Đế dừng trên người Chu thái tử: “Thái tử, ý của con thế nào?”

Đối mặt với câu hỏi này của Chu Đế, không hiểu vì sao trong lòng Chu thái tử lại thoáng chần chừ, nhưng hắn vẫn bước ra khỏi hàng để trả lời: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần... không có ý kiến!”

Mọi người đều đang cúi đầu, thế nên không một ai nhìn thấy sự thất vọng chợt hiện lên trong mắt ông ta sau khi nghe Chu thái tử đáp lời.

Chu Đế đứng dậy rời khỏi ngai vàng trên Kim Loan Điện, ông đi được mấy bước mới rũ mắt xuống, sau đó thản nhiên nói: “Nếu đã như vậy, thì cứ thế mà làm đi. Bãi triều!”

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”



“Phụng thiên thừa vận...” Giọng nói lanh lảnh của thái giám vang vọng trong cung điện to lớn. Chu Lam Nhi im lặng quỳ rạp trên mặt đất, nàng lắng nghe những lời biểu dương với vẻ mặt trống rỗng. Cho đến khi nghe đến hai chữ “khâm thử” cuối cùng, nàng mới thẫn thờ mà lên tiếng tạ ơn.

Thấy thái giám đã đọc xong thánh chỉ, Chu thái tử đang đứng ở một bên mới tự mình bước lên đỡ Chu Lam Nhi đứng dậy.

“Lam Nhi...”

Chu Lam Nhi mỉm cười: “Thái tử ca ca, Lam Nhi vậy mà lại được phong làm Chiêu Bình công chúa đấy.”

Trong lòng Chu thái tử vô cùng khó chịu khi nhìn thấy nụ cười này của Chu Lam Nhi. Hắn cứ muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ khẽ thở dài một tiếng.

“Thái tử ca ca à, Lam Nhi muốn yên lặng một mình.”

“Được.” Chu thái tử lo lắng nhìn Chu Lam Nhi. Sau đó, hắn liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Đậu chăm sóc nàng rồi mới rời đi.

Tiểu Đậu bật khóc hu hu bước lên trước: “Công chúa.” Bây giờ, hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, chuyện công chúa hòa thân đã không thể thay đổi được nữa rồi.

Chu Lam Nhi mơ hồ mỉm cười, nước mắt nàng chảy dài trên gương mặt tái nhợt. Tần Hằng, phải chăng bây giờ chàng đang rất vui vẻ? Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi ta rồi.



Tần Hằng đang dẫn Vũ Lâm quân tuần tra trong cung, ánh mắt nghiêm nghị của hắn thoáng ngẩn ngơ khi thấy cây cầu hình vòm cùng đình nghỉ mát giữa hồ ở phía trước. Đó là nơi mà Lam công chúa, à không, là nơi Chiêu Bình công chúa thích nhất.