“Cháu có biết em trai anh ta trông như thế nào không?” Hạ Danh Bác kích động tiến lại gần: “Bọn chú có thể vẽ chân dung mô phỏng hắn.”
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu: “Không biết.”
“Vậy hắn tên là gì?”
Lại tiếp tục lắc đầu: “Không biết.”
Hạ Danh Bác lập tức xìu xuống như quả bóng bị xì hơi, tại sao cứ mỗi lần có một chút hi vọng thì lại ném bọn họ vào vực sâu tuyệt vọng một lần nữa như vậy chứ, thật là hố người ta quá mà, kèm thêm ánh mắt nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần cũng mang theo sự u oán nhè nhẹ.
Tiểu Tịnh Trần vung vẩy chân không yên, méo miệng nói với Bạch Hi Cảnh: “Ba ơi, con muốn đi tiểu.”
“Khụ…Khụ…” Tiếng ho khan liên tiếp vang lên không ngừng, bầu không khí căng thẳng vô tình cũng thả lỏng đôi chút. Ánh mắt những người trưởng thành nhìn Tiểu Tịnh Trần có hơi kì quái, đi tiểu cái gì chứ, thật là có ý cảnh quá đấy!
Bạch Hi Cảnh gật đầu với đội trưởng Trần rồi ôm Tiểu Tịnh Trần rời khỏi. Mặc dù lúc này nhà vệ sinh nữ chắc chắn không có ai nhưng Bạch Hi Cảnh vẫn ngại không muốn theo vào nên chỉ có thể đứng chờ ở ngoài cửa. Tuy Tiểu Tịnh Trần nhỏ tuổi nhưng năng lực tự chăm sóc cuộc sống lại rất mạnh, ít nhất tự cởi quần cũng không thành vấn đề.
Trong nhà vệ sinh có năm gian, các gian đều có bậc thang, hơn nữa cửa cũng rất cao. Tiểu Tịnh Trần tùy ý chọn một gian đi vào, mở nắp bồn cầu rồi nhẹ nhàng nhảy lên, hai chân dẫm lên mép bồn cầu. Sau khi giải quyết xong vấn đề cá nhân, bé liền nhảy xuống đất, xả nước rồi đi ra ngoài.
Sau khi đi vệ sinh xong phải rửa tay, đây là kiến thức thông thường, hơn nữa kiến thức thông thường này cũng được sử dụng ở chùa. Tiểu Tịnh Trần kiễng mũi chân, vịn vào mép bồn rửa tay, cũng may mắn vòi nước là vòi cảm ứng, nếu không thì e rằng bé còn phải nhảy lên bồn rửa để mở vòi nước nữa.
Sau khi rửa tay xong, bé vẩy nước, chuẩn bị ra ngoài tìm cha thì đột nhiên có một trận gió nhẹ thổi qua, hình như cửa sổ nhỏ ở nhà vệ sinh đã bị mở ra. Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc quay đầu lại thì thấy tấm rèm cửa trang nhã hơi lay động, bóng dáng một chú chó Husky như ẩn như hiện. Đôi mắt Tiểu Tịnh Trần lóe sáng, ngay lập tức chạy qua vén bức màn lên. Quả nhiên có một con chó bông Husky đang nằm trên bệ cửa sổ, đôi mắt đen nháy nhìn bé chằm chằm.
“Màn Thầu ~~~”
Tiểu Tịnh Trần đã từng đưa một con sói con về nuôi dưỡng như chó con mới sinh, lấy tên là Màn Thầu. Nhưng đáng tiếc là sau khi sói trưởng thành, sợ sự ham ăn máu tanh của nó sẽ làm ô nhiễm sự thanh tịnh của chùa Bồ Đề nên các sư thầy đã lén thả nó đi. Vì thế mà Tiểu Tịnh Trần đã buồn bã rất lâu.
Điều quan trọng trước mắt chính là con Husky này nhìn rất giống sói con kia.
Thế là Tiểu Tịnh Trần lập tức hưng phấn, bé nhón chân định với con thú bông nhưng lại không xem xét phía dưới bệ cửa sổ đột nhiên phun ra một làn hơi nước, Tiểu Tịnh Trần vừa hít một hơi, phần lớn hơi nước đã thâm nhập vào phổi bé khiến bé lảo đảo, đầu óc choáng váng, mấy giây sau liền mất đi ý thức ngã xuống đất.
Một bàn tay to thò ra từ phía sau con Husky, túm lấy vạt áo trước của Tiểu Tịnh Trần, ngăn không cho bé ngã xuống đất phát ra tiếng động. Bàn tay to hơi dùng sức đã xách được bé ra khỏi nhà vệ sinh, đến con chó bông trên cửa sổ cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Tiểu Tịnh Trần biến mất khỏi nhà vệ sinh không một tiếng động như vậy, không để lại chút dấu vết nào.
Bạch Hi Cảnh đợi ở cửa một lúc, anh nghe thấy tiếng Tiểu Tịnh Trần xả nước, cũng nghe thấy tiếng nước chảy khi Tiểu Tịnh Trần rửa tay liền nghĩ rằng chắc bé sắp ra rồi nên không quá để ý. Nhưng lại đợi thêm hai, ba phút mà vẫn không thấy bóng người đi ra, Bạch Hi Cảnh cảm thấy có gì đó không đúng liền không thèm để ý đây có phải là nhà vệ sinh nữ hay không nữa, đẩy cửa xông thẳng vào.
Nhà vệ sinh trống rỗng không một bóng người!
Bạch Hi Cảnh vô cùng bối rối, một người sống sờ sờ làm thế nào lại biến mất một cách không giải thích được như thế?
Cơn gió mùa đông lạnh lẽo thổi vào khiến anh bị lạnh đến giật mình, đầu óc mơ màng cuối cùng mới tỉnh táo trở lại một chút. Nhìn bức rèm cửa không ngừng lay động vì gió thổi, anh mới giật mình, lập tức chạy qua. Trên bệ cửa sổ còn trải một tầng tuyết trắng còn chưa tan hết, mép bên trong cửa sổ còn có thể nhìn thấy những dấu tay nhỏ, chắc là của Tiểu Tịnh Trần để lại. Phần tuyết ở giữa bệ cửa sổ bị đè xuống một phần nhỏ, đó chính là nơi đặt con Husky bằng bông.
Sự việc dường như rất rõ ràng, con gái nhà anh mất tích rồi, là lén lút chuồn đi? Hay là…
Bắt cóc!!!
Trong đầu Bạch Hi Cảnh “ầm” một tiếng rồi trống rỗng, thân thể mềm nhũn, thậm chí còn không thể đứng vững. Anh vô lực dựa vào tường, muốn lợi dụng sự kích thích từ gạch men lạnh như băng khiến cho bản thân bình tĩnh lại.
Những nhân viên cảnh sát trong văn phòng không thể không lật tung tất cả những tin tức liên quan đến vụ án lên một lần, lại chỉnh lý thêm một lần nữa, tìm kiếm bất cứ manh mối nào có khả năng. Bạch Khải Thụy cùng ba cô con dâu ngồi một bên chờ đợi, dần dần, bác cả Kiều Lam bỗng thấy bất an nhíu mày nói: “Ba, có gì đó không đúng lắm. Tiểu Cảnh và Tiểu Tịnh Trần đi lâu như vậy rồi mà sao vẫn chưa thấy quay về?”
Hạ Linh Chi suy nghĩ một chút, liền đứng dậy nói, “Để con đi xem sao!”
Đang nói thì cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy vào một cách thô lỗ: “Rầm!!” một tiếng vang dội, dọa cho mọi người giật mình. Đám nhân viên cảnh sát đang nghiêm túc nghiên cứu manh mối đều không khỏi nhíu mày, là ai vậy, thật lỗ mãng, lỡ như dọa cho ánh sáng hiếm có chợt lóe lên trong đầu họ biến mất thì làm thế nào?
Vừa quay đầu, tất cả mọi người đều kinh sợ đến nỗi thiếu chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống đất.
Bạch Hi Cảnh đứng trước cửa, sát khí trên người dường như đã được thực thể hóa, giống như ác ma từ địa ngục đang lăng trì thần kinh của tất cả mọi người nơi đây. Sắc mặt anh lạnh như băng, trong đôi mắt phượng như có cuồng phong bão táp đang xoay vần, mang theo một loại áp lực như muốn hủy thiên diệt địa: “Tịnh Trần mất tích rồi.”
Cả căn phòng im lặng mất mười giây, những từ anh nói tách ra thì tất cả mọi người đều hiểu, nhưng hợp lại thì họ hoàn toàn không hiểu được.
Bạch Khải Thụy bỗng nhiên đứng dậy, quát lên: “Con vừa nói cái gì?”
Bạch Hi Cảnh lạnh lùng liếc ông một cái, nhìn đội trưởng Trần, nói từng chữ một: “Con gái tôi mất tích rồi.”
Những ngón tay đặt trên nắm đấm khung cửa không tự chủ được siết chặt, trên khung cửa inox lõm vào thật sâu, lưu lại một loạt dấu tay rất rõ ràng.
Tim Bạch Khải Thụy đập thình thịch, âm thầm kêu không tốt, cháu gái mất tích, đương nhiên ông cũng sốt ruột. Nhưng nhìn phản ứng của Bạch Hi Cảnh, ông lại càng lo lắng hơn: “Tiểu Cảnh, con hãy bình tĩnh lại chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, từ từ nói!”
Bạch Hi Cảnh nhìn Bạch Khải Thụy với vẻ mặt không hề có một chút cảm xúc gì, ánh mắt lạnh lùng không có độ ấm giống như một người máy không có bất kì tình cảm gì của con người. Dừng lại một chút, anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đến lúc anh mở mắt lại, rốt cuộc cũng có một chút khí người. Giọng anh trầm thấp, nhẹ nhàng thuật lại chuyện xảy ra một lần, bàn tay xuôi bên người nắm chặt, các đốt ngón tay trắng bệch, giữa các khe hở mơ hồ có màu máu thẩm thấu nhỏ giọt.
Đội trưởng Trần dứt khoát kêu mọi người tạm thời bỏ tài liệu trên tay xuống, tìm người quan trọng hơn. Sớm không mất tích, muộn không mất tích, lại cứ mất tích vào thời điểm này, khiến cho người ta không thể không để ý đến dự đoán cuối cùng của bé – người dạy bé sử dụng Tinh Mang còn có một người em trai.
Sau khi nghiêm túc khám nghiệm hiện trường một lượt, các nhân viên pháp chính kiểm tra đo lường đã phát hiện ra trong lớp tuyết đọng trên bệ cửa số có chứa một lượng nhỏ thuốc mê. Nói cách khác, Tiểu Tịnh Trần quả nhiên là bị người chuốc thuốc mê bắt đi mất. Đã bắt cóc lại còn dám ngang nhiên đến sở cảnh sát để bắt người, thật sỉ nhục, đây quả thực là sự nhục nhã lớn nhất của đội cảnh sát bọn họ từ trước tới giờ.
Đội trưởng Trần lập tức xin lệnh phong tỏa tất cả các đường quốc lộ và cao tốc xung quanh thành phố S, đồng thời thiết lập trạm kiểm soát trên các con đường giao thông quan trọng, thề phải tìm ra người cho bằng được. Ngoài ra còn để ý điện thoại của Bạch Hi Cảnh và Bạch Khải Thụy, ngộ nhỡ bọn bắt cóc gọi điện đòi tiền chuộc còn có thể kịp thời lần theo dấu vết. Mặc dù tất cả mọi người đều cảm thấy không có khả năng, một tên sát nhân biến thái đã giết chết mười hai cô gái thì làm sao lại thích tiền chuộc… Tính mạng của bé con khó giữ được rồi!