Đội trưởng Trần và ông Bạch là chỗ quen cũ, nhưng cũng chẳng có tâm trạng hàn huyên tâm sự. Sau khi chào hỏi, đội trưởng Trần liền dẫn họ đi thẳng đến phòng khám nghiệm tử thi. Các nhân viên cảnh sát trong tổ đều lập tức đi theo, nhưng bọn họ chỉ dám nhỏ giọng bàn tán vì sợ sẽ bị đội trưởng Trần chú ý mà đuổi ra khỏi phòng khám nghiệm. Vụ án này quả thật khó bề tưởng tượng, không ai muốn bỏ qua thời khắc mấu chốt này.
Trong phòng khám nghiệm tử thi sớm đã có nhân viên pháp y phụ trách vụ án này đứng đợi sẵn. Ngoài hai bác sĩ lớn tuổi có thâm niên ra thì còn có thêm bốn trợ lý. Mấy người họ vừa nhìn thấy đám người đội trưởng Trần bước vào, không nói hai lời liền vén tấm vải trắng trên bàn giải phẫu trước mặt lên để lộ ra thi thể nạn nhân.
Đó là một cô gái mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, đang ở độ tuổi trẻ đẹp như hoa, nhưng phải ngừng lại ở thời điểm này vĩnh viễn. Cái xác bị đông lạnh trong thời gian dài nên làn da có màu trắng xanh, hơn nữa đã bị thối rữa ở một mức độ nhất định. Ngoại trừ mấy nhân viên pháp y, hầu như tất cả mọi người đều ít nhiều biểu lộ ra sự không thoải mái, còn Tiểu Tịnh Trần lại mở to hai mắt nhìn. Bé hơi giãy giụa, Bạch Hi Cảnh ngầm hiểu ý liền đặt bé xuống. Bé lon ton chạy tới thì bị một trợ lý pháp y nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.
“Đứng lại đó, cháu bé! Đây không phải chỗ cho cháu chơi, mau ra ngoài đi!” Nhân viên pháp y lớn tuổi nói với vẻ không vui, giọng điệu của ông đối với trẻ con cũng không quá nặng, nhưng ánh mắt ông chuyển về phía Bạch Hi Cảnh lại vô cùng không tốt: “Phòng khám nghiệm tử thi là một nơi thiêng liêng, sao cậu lại đem trẻ con vào đây.”
Bạch Hi Cảnh lạnh lùng liếc ông ta một cái, khẽ nhếch miệng nở một nụ cười châm chọc. Nhân viên pháp y cảm nhận được sự coi thường của đối phương, ông ta tức giận trừng mắt muốn đuổi người đi thì bị một câu nói lạnh lùng của đội trưởng Trần chặn họng: “Để cô bé qua.”
Lời vừa nói ra, không chỉ các nhân viên pháp y và trợ lý, mà ngay cả những cảnh sát khác cũng quá đỗi kinh hãi. Sếp à, đó chỉ là một đứa bé thôi, để cho bé đến gần thi thể người chết... có thật sự ổn không?
Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu nhìn anh trợ lý đang ngăn cản mình, xoay người dễ dàng thoát khỏi sự ngăn cản của anh ta và đi đến bên bàn khám nghiệm tử thi. Bàn khám nghiệm tử thi chỉ cao đến phần eo của người lớn nhưng dường như lại cao quá đỉnh đầu của bé, bé vươn tay bám lấy mép bàn khám nghiệm nhẹ nhàng nhảy một cái, nhảy lên mặt bàn một cách dễ dàng.
Bàn khám nghiệm tử thi dài hai mét, người chết chỉ cao khoảng một mét sáu, cho nên phần dưới chân và trên đầu đều trống một đoạn, vừa đủ chỗ cho Tiểu Tịnh Trần đứng.
Bé ngồi xổm bên cạnh đầu của cô gái, đôi mắt to nghiêm túc chăm chú quan sát thi thể cô gái kĩ lưỡng từ đầu đến chân. Sạch sẽ, chỉnh tề, dường như không có vết thương bên ngoài nào, duy chỉ có phần xương ngực là có một vết lõm to bằng hạt đậu, nếu không nhìn kĩ sẽ không nhìn ra được.
Tiểu Tịnh Trần kinh ngạc ngẩn người, đây là...
Bé vươn tay, Bạch Hi Cảnh nhanh tay lẹ mắt lấy đôi găng tay bên cạnh bàn đeo cho bé. Tiểu Tịnh Trần nhìn cha ngốc cười ngọt ngào, sau đó nhẹ nhàng ấn vào vết lõm trên xương ngực của thi thể, cả phần ngực của cô gái đều lún xuống.
Con ngươi của hai nhân viên pháp y đột nhiên co lại, ánh mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần tràn đầy tìm tòi nghiên cứu. Chỉ nhìn qua một lượt đã phát hiện ra điểm mấu chốt, lẽ nào chỉ là trùng hợp?
Mặc dù mỗi cảnh sát có mặt đều đã nghe kết quả khám nghiệm tử thi không chỉ một lần, người nhân viên pháp y còn trẻ vẫn giải thích với chức trách của mình: “Cách chết của tất cả các nạn nhân trong vụ án 111 này đều rất kì lạ. Họ không hề có vết thương nào bên ngoài, nội tạng cũng còn nguyên vẹn không tổn hại gì, nhưng xương cốt toàn thân lại hoàn toàn vỡ vụn, vậy mà vẫn duy trì được hình dạng nguyên vẹn của xương. Trông qua thì có vẻ như không khác gì so với những thi thể bình thường, nhưng chỉ cần chạm vào thì đặc tính không có xương chống đỡ mới hiện ra rõ ràng.”
Người pháp y lớn tuổi thở dài nói: “Tôi làm pháp y nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên gặp trường hợp như thế này. Hoàn toàn không thể lý giải được rốt cuộc hung thủ đã làm xương toàn thân nạn nhân vỡ vụn như thế nào mà không để lại bất cứ một vết thương gì.”
“Là Tinh Mang.” Giọng trẻ con non nớt ẩn chứa sự nghiêm trọng. Những người khác vẫn chưa kịp phản ứng, đội trưởng Trần khẽ rùng mình, vội nói: “Cháu từng thấy rồi sao?”
Lúc này, tất cả mọi người cuối cùng cũng hiểu ra, cái gọi là nhân chứng cuối cùng căn bản không phải bất kỳ người nào trong năm người lớn kia, mà là đứa bé nhìn e còn chưa đủ tuổi lên tiểu học này. Mặc dù mọi người đều cảm thấy hơi khó tưởng tượng được, nhưng không thể tưởng tượng được hơn nữa thì cũng chẳng bằng vụ hung án này đâu nhỉ.
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, ngón tay mũm mĩm chỉ lên vết lõm nhỏ trên xương ngực của thi thể: “Đây là Tinh Tử, một khi sử dụng Tinh Mang thì sức lực bộc phát trong chớp mắt sẽ như ánh sáng của những vì sao, theo Tinh Tử thâm nhập vào xương cốt, sau đó khuếch tán ra bốn phương tám hướng, làm cả khung xương vỡ vụn.”
Không biết vì sao khi nghe thấy miêu tả của Tiểu Tịnh Trần, tất cả các nhân viên cảnh sát đều bất giác sờ xương ngực, cảm thấy có một luồng khí lạnh phả ra sau gáy.
Hạ Danh Bác không nhịn được hỏi: “Tinh Mang là cái gì, là một loại vũ khí sao?”
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu: “Là một loại công phu, một loại Thốn Kình (một chiêu thức trong Vịnh Xuân Quyển của Trung Quốc).”
Mấy cảnh sát thiếu chút nữa thì phì cười, công phu? Thốn Kình? Đứa trẻ này cho rằng đang quay phim võ hiệp sao, đùa hơi quá rồi.
Đội trưởng Trần lạnh lùng quét mắt nhìn mấy viên cảnh sát, nghiêm túc nhìn Tiểu Tịnh Trần, dịu dàng hỏi: “Vậy cháu biết ai biết loại công phu này không?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, đôi mắt đội trưởng Trần và Hạ Danh Bác cùng lúc sáng lên, nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần vừa nôn nóng vừa mong chờ, lại không ngờ tới Tiểu Tịnh Trần lại chỉ tay vào chính mình nói: “Cháu biết này.”
“Phụt…” Cuối cùng có người không nhịn được phì cười, hơn nữa còn không chỉ một người.
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, bé có thể cảm nhận được rõ rệt sự hoài nghi và cười nhạo của mọi người... Bé méo miệng, người xuất gia không nói dối, những điều bé nói đều là sự thật. Bé ấm ức nhìn Bạch Hi Cảnh. Ngay tại lúc cha ngốc chuẩn bị lên tiếng giúp đỡ con gái bảo bối thì Tiểu Tịnh Trần đột nhiên quỳ một chân xuống bàn khám nghiệm tử thi, lưng hơi cong, các bắp thịt kéo căng, nắm đấm giơ lên ngang tai, khớp xương ngón trỏ hơi lồi lên tạo thành hình mắt phượng. Bé nghiêm túc nhìn viên cảnh sát cười chói mắt nhất nói: “Chú có muốn thử không? Cháu đảm bảo không tổn hại đến tính mạng của chú.”
Nụ cười trên mặt viên cảnh sát trong nháy mắt cứng đờ, anh ta nhìn chằm chằm nắm đấm của Tiểu Tịnh Trần, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy xương cốt toàn thân kêu “răng rắc” đầy đau đớn. Anh ta bị dọa sợ, cuống quýt lắc đầu, rụt cổ lại trốn về phía sau mọi người.
Mặc dù mọi người đều không hiểu sao một cảnh sát đã từng chiến đấu nhiều như anh ta lại bị một đứa trẻ hù dọa, nhưng cũng không dám coi thường Tiểu Tịnh Trần nữa.
Tiểu Tịnh Trần nhảy xuống khỏi bàn khám nghiệm tử thi, tháo găng tay, quay trở về bên cạnh Bạch Hi Cảnh, vươn tay nắm lấy ngón út của anh. Bạch Hi Cảnh đột nhiên cảm thấy xương ngón tay hơi đau. Con gái à, chúng ta có thể rửa tay trước được không?
Tiểu Tịnh Trần lại hoàn toàn không chú ý tới độc thoại nội tâm của cha ngốc, chỉ đứng bên cạnh anh, làm một đứa con ngoan ngoãn đáng yêu.
Chờ cả nửa ngày cũng không thấy bé tiếp tục giải thích, Hạ Danh Bác không nhịn được mở miệng hỏi: “Có thể xác định hung thủ là ai không?”
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu khiến mọi người khó nén khỏi thất vọng. Tiểu Tịnh Trần bỏ thêm một quả bom hạng nặng, nói: “Cháu chỉ biết Tinh Mang của hung thủ luyện chưa tới nơi tới chốn.”
“Sao cháu biết hắn luyện chưa tới nơi tới chốn?” Vị pháp y lớn tuổi tỉnh lại từ trong khiếp sợ, ông hỏi lại theo bản năng: “Ông đã kiểm tra thi thể, xương của nạn nhân hoàn toàn vỡ vụn, mảnh lớn nhất cũng không vượt quá ba centimet, như thế vẫn còn gọi là chưa tới nơi tới chốn sao?”
Tiểu Tịnh Trần im lặng thở dài, tốt bụng giải thích: “Công phu luyện tới nơi tới chốn hay không, không phải xem người đó có thể gây ra tổn thương như thế nào, mà là ở việc người đó lĩnh hội được bao nhiêu tinh hoa vốn có của công phu. Mặc dù người đó đánh vỡ xương cốt nhưng đồng thời người cũng chết rồi, Tinh Mang vốn dĩ không phải dùng để giết người.”
Mọi người tỏ vẻ như bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong vô thức, những thần thám thân chinh bách chiến này hoàn toàn bị Tiểu Tịnh Trần nắm nhịp điệu trong tay, ngay đến cả tư duy cũng bị bé xỏ mũi dắt đi.
Tinh Mang có phải là một loại công phu giết người hay không? Đây là một câu hỏi hay!
Tinh Mang là do sư điệt Minh Nhiên dạy bé, Tiểu Tịnh Trần cảm thấy sư điệt Minh Nhiên là người cõi Phật, người xuất gia sao có thể phạm sát giới? Cho nên Tinh Mang mà anh ta dạy tuyệt đối không có khả năng là dùng để giết người. Song, tiểu sư thúc Tịnh Trần đã hoàn toàn quên mất rằng Tinh Mang thực ra là võ công mà sư điệt Minh Nhiên học được trước khi xuất gia, tiểu sư thúc dưới tình huống vô thức mà đã lừa dối tất cả mọi người ở đây, bao gồm chính bản thân mình…
Những người có mặt ở hiện trường chỉ cần là người có thể hít thở thì đều tin tưởng sâu sắc, không hề nghi ngờ lời nói của Tiểu Tịnh Trần, thậm chí còn để lại ấn tượng ăn sâu bén rễ trong tiềm thức của họ!!!