Cho dù bà Bạch tức giận như thế nào, cho dù Bạch Hi Cảnh không bằng lòng ra sao thì ông Bạch vẫn kiên quyết yêu cầu lấy việc xin viện trợ của trung đoàn cảnh sát hình sự là nội dung chủ yếu để tiến hành buổi nghiên cứ thảo luận chuyên sâu lần thứ nhất. Những người tham dự buổi thảo luận được phân chia thành ba đảng phái: hết sức tán thành chỉ có một mình ông Bạch, kịch liệt phản đối chỉ có một mình bà Bạch, bản thân Bạch Hi Cảnh im lặng không nói câu nào, nhưng ánh mắt lạnh lẽo kia cũng đã biểu lộ rõ thái độ.
Phái thứ ba còn lại chính là Bạch Lạc Cảnh, Bạch Nghi Cảnh, Bạch Ấu Cảnh đứng đầu “đảng vô can” và đám thiếu niên đứng đầu đảng “đứng nhìn”, cùng ba người con dâu đứng đầu đảng “bình hoa di động”. Không phải bọn họ không muốn chịu trách nhiệm, thật ra cũng vì không một ai dám cả gan chống lại một trong hai người là ông Bạch và bà Bạch cả. Tục ngữ nói: Một núi không thể có hai hổ, trừ phi là một hổ cái và một hổ đực.
Đối với kết quả của hội nghị, ông Bạch biểu thị không hài lòng, nét mặt ông hung dữ nói: “Kiều Lam, con nói thử xem, con tán thành hay là phản đối?”
Con dâu cả Kiều Lam nằm cũng trúng đạn, bị ba chồng ép phải tỏ rõ thái độ, trong lòng cô thật sự rất khổ tâm.
Bà Bạch không vui, trừng mắt nhìn ông Bạch, “Ông câm mồm cho tôi! Kiều Lam làm về pháp luật, theo lý mà nói nó nên thuận theo ông, nhưng nó vẫn không hề thốt ra một tiếng nào. Thái độ thế này đã rất rõ ràng rồi, lão già mục nát như ông đừng gây sức ép khiến cho vợ chồng con trai lớn bất hòa nữa.” Bà Bạch ngoảnh đầu, sư tử Hà Đông trong nháy mắt biến thành một người mẹ chồng vô cùng dịu dàng, điềm đạm, “Tiểu Lam à, không nói cũng không sao, mẹ hiểu con.”
Khóe miệng khô khốc của Kiều Lam méo mó, cúi đầu cố gắng thu nhỏ lại sự tồn tại của bản thân.
Trán của ông Bạch nổi gân xanh, người có thể ủng hộ ông đã bị đối phương nói vài ba câu liền chịu thu phục. Ông Bạch tỏ vẻ bực dọc khó chịu, tiếp tục rống lên. “Trác Mai, con nói đi, con phản đối hay là tán thành?”
“Trác Mai là học trò của ông, con bé theo lí mà nói là nên ủng hộ ông. Nhưng con bé cũng không nói một tiếng nào, thái độ còn chưa đủ rõ ràng sao?”
“Linh Chi!!!”
“Linh Chi là pháp y, sự quyết đoán của con bé theo lý mà nói là nên cùng một đội với ông. Nhưng con bé cũng không hề lên tiếng...”
“Thái độ rất rõ ràng phải không!” Ông Bạch cuối cùng cũng không kiềm chế được cơn tức giận, lập tức cắt ngang lời nói của bà vợ. Bà Bạch không hề yếu thế một chút nào, trừng mắt nhìn ông Bạch. “Không sai, ông già chết tiệt. Tôi tuyệt đối không để đứa cháu gái mới có năm tuổi đi đối mặt với xác chết đông cứng kia đâu, tuyệt đối không để cho con bé biến thành người mắc chứng ám ảnh tâm lý thứ hai của nhà họ Bạch đâu!”
Câu nói cuối cùng đã dập lửa trên đầu ông Bạch. Đầu ông rủ xuống, khuôn mặt tràn ngập sự tang thương, khoảnh khắc đó ông dường như già thêm hai mươi tuổi.
Chứng ám ảnh tâm lý của Bạch Hi Cảnh luôn là nỗi đau trong lòng ông. Chính do ông mà thiếu chút nữa khiến cho đứa con trai út biến thành một kẻ máu lạnh không có thất tình lục dục. Đối với Bạch Hi Cảnh, ông luôn có một loại cảm giác có tội, áy náy và hổ thẹn, cho nên ông luôn khoan dung, nhường nhịn đứa con trai út này nhiều hơn một chút. Thế cho nên, giờ đây, Bạch Hi Cảnh mới trở thành bá chủ độc lập đặc biệt trong giới thương mại của thành phố S này.
Nhìn bộ dạng của ông Bạch đột nhiên trùng xuống, bà Bạch không khỏi cảm thấy hơi hối hận. Bà khẽ cắn môi, dường như muốn nói ra lời xin lỗi. Nhưng khi ánh mắt đảo qua đứa bé ngồi trong lòng Bạch Hi Cảnh, nhìn nét mặt ngây thơ đơn thuần của Tiểu Tịnh Trần lại khiến bà kìm nén, bà tuyệt đối không thể để cho Tịnh Trần biến thành một Bạch Hi Cảnh thứ hai. Bà đã sai một lần, tuyệt đối không thể sai thêm lần nữa!
Tình trạng của Bạch Hi Cảnh cả nhà đều biết. Đây cũng chính là nguyên nhân mà ba người anh trai và ba người chị dâu vẫn luôn giữ thái độ im lặng. Đứng ở lập trường của nghề nghiệp, thật ra bọn họ đều nên ủng hộ ông Bạch, trừ bạo an dân là trách nhiệm của những người ở đây. Nhưng đứng trên lập trường của những người thân trong nhà, bọn họ cũng không muốn để cho một đứa trẻ còn chưa đi học mẫu giáo đối mặt với xác chết đông cứng. Trừ pháp y Hạ Linh Chi, những người lớn khi khác nhìn thấy xác chết đều phát hoảng trong lòng. Một đứa trẻ vừa mới bước sang tuổi thứ sáu như Tiểu Tịnh Trần thì lại càng không cần phải nói.
Không khí trong phòng khách bỗng chốc trở nên vô cùng ngột ngạt, những đứa cháu nhát gan rụt cổ lại, cố gắng làm mờ đi sự tồn tại của mình, mấy người lớn thì cúi thấp mặt xuống nhất có thể, đến cả thở cũng không dám thở ra tiếng, chỉ sợ sẽ kéo bão về phía mình.
Trầm mặc một lúc lâu, ông Bạch đành uể oải phất tay, bất đắc dĩ nói, “Thôi bỏ đi, tôi không nói lại bà. Bà lúc nào cũng đúng, không đi thì không đi. Tôi không tin đường đường là trung đoàn cảnh sát hình sự chỉ thiếu đi một đứa trẻ sáu tuổi thì không phá được án!”
Tất cả mọi người đồng thời âm thầm thở dài một cái, sắc mặt của bà Bạch đã dễ nhìn hơn một chút. Bà nghe theo ông suốt bao năm qua, nếu như không phải là sự việc quá mức nghiêm trọng thì bà cũng không cãi nhau gay gắt với ông như vậy.
Bão táp một hồi trong gia đình dường như kết thúc tại đây, lấy sự thất bại thảm hại của ông Bạch mà tuyên bố chấm dứt. Đây là lần đầu tiên, ông thân là người đứng đầu uy quyền nhất trong nhà mà bị khiêu khích, nhưng trong lòng ông lại chỉ cảm thấy bất lực và hổ thẹn chứ không có nhiều oán hận hay căm phẫn gì. Vì công việc, vì niềm chính nghĩa mà thiếu chút nữa ông đã đánh mất tính mạng của chính đứa con út của mình. Lần này, để cho ông ích kỉ một lần đi... Trong lòng mặc dù đang tự an ủi bản thân, nhưng khi nghĩ đến tính mạng của mười hai cô gái trẻ chết thảm kia, ông Bạch vẫn cảm thấy lương tâm đang lên án, như con giòi gặm nhấm sống lưng kiên cường vững chắc của ông.
Ông Bạch đứng dậy đi về hướng phòng làm việc. Nhìn mái tóc hoa râm cùng với bóng lưng lom khom của ông, mỗi người ở đây đều cảm thấy vô cùng khó chịu. Cảm thấy sự tức giận của bà Bạch đã giảm bớt đi, cuối cùng Tiểu Tịnh Trần không nhịn được nữa mở miệng. “Ba, tại sao bà nội lại cãi nhau với ông nội? Là vì con sao?”
Bạch Hi Cảnh sửng sốt, “Đương nhiên là không rồi...”
Lời nói của Bạch Hi Cảnh đột nhiên dừng lại, anh nhìn đôi mắt trong suốt giống như nhìn thấy đáy của Tiểu Tịnh Trần, đầu óc đột nhiên thấy hơi ngỡ ngàng. Một đứa trẻ sáu tuổi... hoặc là nói một đứa trẻ năm tuổi rưỡi bình thường, chẳng lẽ khi nghe người lớn cãi vã suốt một tiếng đồng hồ mà vẫn không hiểu họ đang cãi nhau chuyện gì sao?
Trong khoảnh khắc đó, Bạch Hi Cảnh chẳng khác gì người dắt lừa thuê, mây mù tan đi thì mới nhìn thấy được mặt trăng. Đúng vậy, một đứa trẻ năm tuổi rưỡi chỉ cần đầu óc không có vấn đề thì cả một tiếng đồng hồ nghe cãi nhau mà không thể nào không biết bọn họ đang cãi cái gì được. Hơn nữa, Tiểu Tịnh Trần có thính giác nhạy cảm đến mức ông trời cũng phải sợ, chỉ cần dùng khả năng nghe thiên phú của mình là bé liền có thể học thuộc lòng cả cuốn kinh văn, cho nên Tiểu Tịnh Trần không thể nào không nghe rõ lời của ông nội và bà nội. Chẳng qua, Tịnh Trần phản ứng hơi chậm chạp mà thôi, chứ không phải gặp vấn đề về trí thông minh.
Nguyên nhân dù phức tạp đi nữa thì nghe nhiều lần cũng nên hiểu được, ông Bạch và bà Bạch không chỉ một lần nhắc đến hàng loạt các từ ngữ “xác chết”, “cảnh sát”, “Tịnh Trần”, “đứa trẻ”, “giúp đỡ“. Tiểu Tịnh Trần sở dĩ không rõ là bởi vì bé không để ý. Bé vốn dĩ không hề để ý đến nguyên nhân thật sự mà ông bà nội cãi nhau, chỉ theo bản năng tự đổ lỗi lên chính bản thân mình mà thôi.
Đúng vậy, là bé không hề để tâm!
Bạch Hi Cảnh cảm thấy bản thân anh đã bước vào hố sai. Nếu như bước ra khỏi cái hố sai lầm đấy thì anh lập tức nắm được mấu chốt của vấn đề. Ông bà Bạch rối rắm cãi nhau lâu như vậy, bản thân anh gần như cũng bị sự ngọn lửa tức giận đốt cháy thành tro. Nhưng, bọn họ dường như đều quên việc phải hỏi ý kiến của Tiểu Tịnh Trần. Đừng nói một đứa trẻ sáu tuổi chẳng hiểu gì, Tiểu Tịnh Trần mặc dù thiếu thốn kiến thức thông thường, nhưng lại là một người vô cùng thông minh, là người thông minh được hun đúc từ trong Phật giới mà ra.