Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 506: MỘT CÚI ĐẦU MỘT QUAY ĐẦU, BA LIỀN Ở BÊN CẠNH CON

Thiểu Sơn gọi bác sĩ tới kiểm tra cho Bạch Hi Cảnh, sau khi xác định Đại ca đã hoàn toàn thoát khỏi tình

trạng nguy hiểm đến tính mạng, đồng chí Tiểu Sơn mới thở phào một hơi thật lớn, suýt chút nữa cũng không chống đỡ nổi mà ngất đi, có điều may là anh kiên cường hơn Tiểu Tịnh Trần một chút.

Bạch Hi Cảnh ăn chút cháo loãng cho nhuận dạ dày, Tiểu1Sơn thì tận tâm tận trách báo cáo với anh những diễn biến phát triển sau đó của sự việc.

Bạch Hi cảnh yên lặng lắng nghe, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đang ngủ của Tiểu Tịnh Trần, một cái, một cái rồi lại một cái, mãi cho đến khi Tiểu Sơn đã nói hết những lời nên nói thì Bạch Hi Cảnh mới ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ râu8ria tua tủa, dưới mắt thâm đen của Tiểu Sơn, thở dài một hơi, nói: “Cậu cũng đi nghỉ ngơi đi, chốc nữa mời Minh Nhiên qua đây một chút... Tôi muốn nói chuyện Đại Sơn với anh ta.” Đại Sơn bị Tô Phóng đánh thành tàn phế, trước mắt chỉ có Minh Nhiên mới cứu được anh ta, nhưng, em trai của Minh Nhiên - Tô Phỏng lại chết trên tay của Tiểu Tịnh2Trần, sự việc có chút phức tạp, Bạch Hi Cảnh cảm thấy bản thân phải gánh một trọng trách nặng nề. Tiểu Sơn trầm mặc gật đầu, tự mình đi về phía mấy người Phương trường sư phụ nói rõ việc Bạch Hi Cảnh đã tỉnh lại.

Phương trường sư phụ thở phào một hơi thật lớn, bảo Minh Nhiên thay người đi lại không tiện như mình tới thăm Bạch Hi Cảnh một chút.

Minh Nhiên4bước vào phòng bệnh của Bạch Hi Cảnh, Tiểu Sơn thì lại bị nhốt ở ngoài cửa, cũng không biết hai người rốt cuộc đã nói những gì. Hai tiếng sau, cửa phòng bệnh mở ra, Minh Nhiên mang vành mắt hồng hồng bước ra, nhìn Tiểu Sơn trong lòng thấp thỏm không yên nhưng sắc mặt lại bình tĩnh, anh ta cười nói: “Yên tâm, anh trai cậu sẽ không sao đâu.“.

Vành mắt Tiểu Sơn đột nhiên đỏ lên, mấp máy môi, cuối cùng chỉ thốt ra được hai chữ: “Cảm ơn!” Minh Nhiên vỗ vai Tiểu Sơn, quay người rời đi. Tiểu Sơn liền vội vàng đi vào phòng bệnh, lại nhìn thấy Bạch Hi Cảnh đang nằm dựa trên đầu giường, mặt mày đẹp như tranh vẽ, ánh mắt dịu dàng cúi đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần đang vòng lấy eo mình, ngủ đến mức chóp mũi cũng nổi bong bóng. Tiểu Sơn há miệng, chung quy vẫn không nói gì cả, chỉ nghĩ, là người thứ ba duy nhất trong căn phòng này, không biết Đại tiểu thư có nghe thấy cuộc đối thoại giữa Đại ca và Minh Nhiên... Nằm mơ đi! Lần ngủ này Tiểu Tịnh Trần ngủ suốt ba ngày ba đêm, đến mức Bạch Hi Cảnh cũng sốt ruột suýt chút nữa thì bảo bác sĩ truyền nước cho cô bé. May mà, đến sáng ngày thứ tư, Tiểu Tịnh Trần đã tỉnh lại, duỗi cái lưng mỏi một cái thật lớn, dụi đôi mắt ngái ngủ mơ màng, mặt mày cong cong nói với Bạch Hi Cảnh: “Ba ơi, chào buổi sáng!”

Lúc này, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ vừa hay xuyên qua màn cửa sổ chiếu vào trong phòng, tưới lên người cô bé một tầng ánh sáng vàng ấm áp, giống như vô số buổi sáng sớm trước đây. Trái tim của Bạch Hi Cảnh đột nhiên liền yên bình!!! Bạch Hi Cảnh nếu đã tỉnh rồi thì không cần thiết phải tiếp tục ngây ngốc ở trong bệnh viện Washingbia này nữa, thể là, khi chiến đội Kỳ Lân được lệnh trở về tổ quốc, Bạch Hi Cảnh cũng được chuyển lên máy bay tư nhân, đồng hành còn có Tiểu Tịnh Trần, Tiểu Sơn, Phương trường sư phụ, Minh Nhiên, Minh Trừng cùng với... tro cốt của Tô Phóng. Hộp đựng tro cốt luôn được Minh Nhiên ôm, chưa từng rời tay, cả đời Tô Phóng đều đuổi theo bóng anh trai mình, lại mãi đến trước khi chết mới được gặp mặt anh trai lần cuối cùng, nay đã hóa thành tro cuối cùng mới có thể ở bên cạnh làm bạn với anh trai, cũng coi như là tâm nguyện được bù đắp!

Về đến thành phố S, Tiểu Sơn dẫn Minh Nhiên đi gặp Đại Sơn. Dương Tỉnh dẫn Minh Trừng về thăm bà Dương và Dương Ni. Phương trường sư phụ lạc đàn liền kéo Bạch Hi Cảnh đang ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng uống trà và phơi nắng. Phương trường sư phụ nhìn Tiếu Tinh Trần tự mình kéo đám thú cưng to lớn đang cào đất đi tắm rửa, chơi đến mức vô cùng vui vẻ, cảm khái thở dài một hơi, nói với Bạch Hi Cảnh: “Con nuôi dạy con bé rất tốt, năm đó ta đúng là ta không chọn nhầm người.”

Khóe miệng Bạch Hi Cảnh cong lên, hài lòng mỉm cười: “Con bé vốn dĩ rất tốt.” “Sau này con có dự định gì?” Phương trường sư phụ bưng trà lên nhấp một ngụm rồi trầm giọng hỏi. Bạch Hi Cảnh hơi sững người: “Dự định gì? Không có dự định gì cả.”

“... Tình trạng sức khỏe của con con nên tự hiểu rõ, lần trước khi con về núi ta đã cảnh cáo con đừng lấy cơ thể mình ra đùa, kết quả vết thương của con còn chưa khỏi đã vội vội vàng vàng xuống núi, còn tiếp xúc cười gần với thiên thạch, hiện tại lại... Có phải con thật sự coi mình là thần tiên không đấy?”

Bạch Hi cảnh hơi thu mắt lại, trầm mặc. Phương trường sư phụ yên lặng thở dài, nói với ý tứ sâu sắc: “Ta biết con làm tất cả đều là vì muốn bảo vệ con bé, nhưng con không thể bảo vệ con bé cả đời được.” “Tại sao không thể?” Bạch Hi cảnh đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt phượng đen như một lỗ đen vô tận nuốt hết tất cả ánh sáng, anh cứ lẳng lặng như vậy nhìn Phương trường sư phụ, giống như một đứa trẻ tràn đầy tò mò đợi chờ lời giải đáp của chân lý.

Phương trường sư phụ nghẹn lời, suýt chút nữa thì lạc nhịp thở. Ông há miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy đôi mắt đen đến cực điểm của Bạch Hi cảnh, ông đột nhiên lại không nói gì nữa. Người trước mặt này, đôi mắt này ấy vậy mà lại giống hệt ánh mắt khi Tiểu Tịnh Trần tức giận, ông có phải nên khen một tiếng “cha nào con nấy” không? Phương trường sư phụ thức thời nuốt cả một bụng lời nói đã được chuẩn bị của mình trở về, đổi thành câu: “Con cần phải tĩnh dưỡng.” “Con biết, đến nơi để tĩnh dưỡng con cũng đã tìm xong rồi. Đợi mọi người đi, bọn con sẽ lập tức chuyển nhà.” Bạch Hi cảnh nheo mắt lại mỉm cười. Phương trường sư phụ: “...” Cho nên con đây là đang ghét bỏ bần tăng là người thừa thãi sao!!

Thế là, Phương trường sư phụ bị ghét bỏ, sau khi Minh Nhiên chữa khỏi cho Đại Sơn liền vung áo cà sa dẫn hai đồ tôn vui vẻ trở về sơn môn. Tro cốt của Tô Phóng có thể phá lệ mà được chôn ở hậu sơn của chùa Bồ Đề, cũng coi như là sớm chiều được làm bạn với anh trai.

Phương trường sư phụ vừa đi, Bạch Hi Cảnh liền lập tức khăn gói đưa con gái đi mất tăm.

***

Cách cảng biển thành phố S Hoa Hạ sáu mươi tám hải lý có một hòn đảo tư nhân, trên đảo chim hót hoa nở, cây cối rậm rạp thành rừng, tuyệt đối xanh tươi thuần tự nhiên, không hề ô nhiễm, ánh mặt trời chiều tà đỏ như máu chiếu xuống, phủ lên bãi cát mịn một tầng ánh sáng mê người như kim sa. Ở xa xa, theo những con sóng biển yên tĩnh, tiếng cười khẽ vang lên từng hồi, hai bóng dáng một cao một thấp đang kéo dài dưới ánh nắng chiều khi mặt trời lặn.

Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên chiếc xe lăn được chế tác rất tinh xảo, trông có vẻ chưa quá ba mươi tuổi, nhưng lại có một mái tóc trắng tinh còn tinh khiết hơn cả tuyết mùa đông, trên sống mũi anh mang

một cặp kính không gọng, gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười, dịu dàng và tinh tế. Sau lưng anh là một cô gái đang đẩy xe lăn, trông không quá hai mươi tuổi, mái tóc ngắn đen nhánh bị gió biển thổi dính vào gương mặt trắng nõn mịn màng, sự chênh lệch màu sắc cực độ khiến cho cả người cô bé đều xinh đẹp như một con búp bê sứ tráng men. Cô gái cười ngọt ngào, giọng nói mềm mại: “Sáng nay chị Thất gọi điện thoại cho con, nói là chị Lâm Lang muốn quay một bộ phim mới, hỏi con có hứng thú hay không.”

Lông mày thon dài của người đàn ông nhíu lại, nheo mắt nguy hiểm nói: “Con đồng ý rồi?”

Cô gái lắc đầu: “Không ạ, con vẫn thích ở đây cùng ba phơi nắng hơn.” Người đàn ông hài lòng híp mắt lại, hơi ngả người về sau, dựa vào lưng xe lăn: “Ngoan lắm.” “Tống Siêu nói cậu ta chuẩn bị giải ngũ rồi, hỏi xem trên đảo có cần bảo vệ hay không?” Cô gái tiếp tục tán chuyện. “Không-cần.” Cắn răng nghiến lợi. “Vâng.” Bình tĩnh ngốc nghếch, “Vậy Vệ Thủ...” “Không-cần.” Điên cuồng nghiến răng nghiến lợi. “Vâng.” Tiếp tục bình tĩnh ngốc nghếch, “Vậy còn Triển Đế..” “Bảo hắn chết đi, càng xa càng tốt cho ông.” Bực bội nóng nảy. “Vâng.” Liên tục cố gắng bình tĩnh, ngốc nghếch, đề tài câu chuyện lại chuyển một cách khó hiểu, “Có phải chú Đại Sơn lại khiến chú Tiểu Sơn không vui không?” “Tại sao lại hỏi như vậy?” Tư duy của người đàn ông cũng chuyển theo. “Chú Tiểu Sơn đã sống trên đảo một tháng rồi mà vẫn không chịu đi, chắc chắn là không muốn về nhìn cái gương mặt đần độn kia của chú Đại Sơn rồi.”

“...” Bạch Hi Cảnh cảm thấy đạo hạnh của con gái cưng nhà mình không hiểu sao lại thâm sâu hơn rất nhiều. “Phải rồi, bà nội hai ngày trước đã hỏi con thời tiết trên đảo như thế nào, con nói rất tốt, bà bảo muốn đến đảo ở vài ngày.”

“... Con đồng ý rồi?”

“Vâng” Cô nhóc nghiêng đầu lấy làm kỳ quái, “Tại sao lại không đồng ý?”

“...” Bạch Hi cảnh cảm thấy những ngày tháng tốt đẹp của mình cuối cùng cũng phải kết thúc. Bà Bạch mà tới, ông Bạch chắc chắn sẽ đi theo, sau đó lấy cớ thăm cha mẹ, Bạch Nghị Cảnh, Bạch Lạc Cảnh, Bạch Ấu Cảnh chắc chắn sẽ đóng gói hành lý đưa bà xã cùng đến nghỉ mát. Sau đó nữa lấy cớ là đến thăm ông bà, cha mẹ, bảy tên nhóc thối nhà họ Bạch kia chắc chắn cũng sẽ hấp ta hấp tấp chạy tới đây... Bạch Hi Cảnh đột nhiên có chút xúc động muốn trực tiếp nhảy xuống biển luôn cho rồi. “Ba ơi, đẩy xe lăn không vui nữa rồi, lần sau ba ngồi xe ba gác, con kéo ba chạy nhé!”

“... Được.”

“Ba là tốt nhất.”

“Ngoan!”

Hai hình bóng một cao một thấp dưới ánh hoàng hôn dần dần tan biến, chậm rãi đi về phía tòa biệt thự xa hoa đứng sừng sững bên bờ biển. “Gào gào cào” mấy tiếng thú gầm vang lên, con sư tử uy mãnh, con hổ cường tráng, con sói sắc bén, con mãng xà khổng lồ hung tàn, con Husky ngốc nghếch... chen lấn xô đẩy chạy về phía hai cha con. “Két” trên bầu trời, còn có một con chim ưng to lớn giang đôi cánh che khuất bầu trời của nó, phóng xuống từ trong tầng mây.

Hòn đảo nhỏ ngăn cách với đời lại bừng lên sức sống mạnh mẽ.

Thật ra, hạnh phúc chưa chắc đã là oanh oanh liệt liệt, chưa chắc đã là tương cứu nhau trong lúc hoạn nạn, chưa chắc đã là đến đầu bạc răng long, chỉ là khi cúi đầu, quay đầu, người kia vẫn đang đứng ở nơi mà bạn có thể nhìn thấy được, yên lặng đợi chờ, chăm sóc cho bạn!

Cho dù tận thế sắp tới, hòn đảo cô độc mà người ngoài không thể xông vào này cũng sẽ là chốn thiên đường duy nhất. Ba tháng sau, ngoại ô Washingbia nước Mỹ, một đội quân chủng đặc chiến vũ trang đầy đủ lẻn vào cái hố lớn gặp phải đất sụp, toàn thể mất tích. Ba ngày sau, một đội quân chủng đặc chiến vũ trang đầy đủ cũng lẻn vào trong cái hố lớn do đất sụp đó, tiếp tục toàn thể biến mất.

Lại ba ngày, đội quân chủng đặc chiến thứ ba được vũ trang đầy đủ cũng lẻn vào, không những toàn bộ còn sống trở về, còn cứu được các đội viên đặc chiến của hai đội trước đó đã mất tích, hôn mê.

Trong vòng mười ngày, Washingbia xuất hiện một dịch cúm đáng sợ, trong thời gian một tuần ngắn ngủi, con số người chết vượt ngưỡng vạn người. Không một ai chú ý tới, những người mắc bệnh cúm đầu tiên vừa hay lại chính là người nhà đã chăm sóc những người hôn mê được cứu sống từ dưới lòng đất kia.

Một buổi sáng sớm sau một tuần, những người bệnh vì cảm cúm mà hôn mê đột nhiên tỉnh táo trở lại. Đáng tiếc, không đợi nhân viên y tế kịp vui mừng, những người bệnh đột nhiên mở mắt nhưng lại không có chút sức sống nào kia liền trực tiếp túm lấy người ở gần mình nhất mà cắn, giống như là dã thú mà cắn người ta

máu thịt be bét, khắp nơi là tiếng kêu thảm thiết, đau đớn. Người bị cắn bất luận có trọng thương hay không thì sau năm phút cũng sẽ tắt thở, sau đó đến khi lại mở mắt ra, liền cũng biến thành quái vật ăn thịt người.

Sau đó, những thi thể vì bị cảm cúm mà chết hàng loạt kia cũng không hiểu sao lại mở mắt ra, biến thành zombie ăn thịt người hoạt động chậm chạp, ánh mắt đờ đẫn.

Trong vòng thời gian không đến nửa ngày, cả Washingbia rơi vào hỗn loạn, bản năng muốn sống khiến cho vô số người sống sót chạy trốn. Khi các cơ quan chính phủ còn chưa có phản ứng thì một vài người mang trên người nguy cơ tiềm ẩn đã xông ra khỏi Washingbia. Thế là, lấy Washingbia làm xuất phát điểm, virus bị phơi nhiễm phóng xạ đã lan ra, đầu tiên là lan ra cả nước Mỹ, sau đó là châu Mỹ, châu u, châu Á,... Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến một năm, zombie hoành hành, xác sống chiếm lĩnh cả thế giới, nhân loại chỉ có thể cầu được sống sót trong kẽ hở của sự tuyệt vọng và khủng hoảng. Ngày tận thế đã giá lâm!