Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 496: TỊNH TRẦN, BA LÀ BA CỦA CON ĐÂY

Nghe lời nói thật có chút khoe khoang của Giới Đắc, Phương trường sư phụ hơi nhắm mắt lại, thân hình dường như lại càng thêm mấy phần, cả người lộ ra vẻ mệt mỏi và rầu rĩ: “Giới Đắc, ta đã1nghĩ

đến rất nhiều loại khả năng, nhưng không ngờ cuối cùng, người đã lạc lối lại là người thật thà nhất như đệ.” “Lạc lối gì, lạc lối ở đâu? Chẳng lẽ tất cả những con đường không dựa theo tâm nguyện8của huynh đều là lạc lối hết hay sao? Giới Không, đệ đã sớm không còn là Fores chỉ biết lặng lẽ làm nền của năm đó nữa rồi. Yên tâm, để cảm ơn sự chăm sóc nhiều năm của huynh, đệ2sẽ đích thân tiễn huynh đi thảo luận với Phật tổ về vấn đề lạc lối và chính đạo!”

Giới Đắc còn chưa dứt lời, cả người liền như mũi tên rời cung xông về phía Giới Không. Giới Không một chân đột4nhiên giẫm mạnh một cái tại chỗ, lực mạnh mẽ đến nỗi giẫm nứt gạch men sứ trên nền nhà. Vết nứt mạng nhện lấy lòng bàn chân của ông làm trung tâm, lan rộng ra từng vòng. Giới Không giống như một ngọn núi cao đứng im tại chỗ, hai tay đột nhiên mở ra, chiếc áo cà sa vừa dày vừa nặng do chân khí xung kích mà phồng lên, giống như một con đại bàng giương cánh bay lên không trung nghênh đón mũi tên nhọn.

“Bịch!” một tiếng, chân khí tùy ý đụng vào vách tường kim loại xuất hiện một vết bóp méo không theo quy tắc, biến thành một vệt lồi lõm.

Giới Đắc và Giới Không chiến đấu với nhau, hai người đều sử dụng đủ các loại sát chiêu, thì phải đưa đối phương vào chỗ chết. Giới Đắc và Giới Không đều biết, sự việc đã đi đến mức như ngày hôm nay, hai người bọn họ đã là không chết không thôi. Cuối cùng, một là chỉ có một người có thể sống sót rời khỏi, hoặc là đồng quy vu tận! Giới Không chuyên tâm tu luyện gần một thế kỷ ở chùa Bồ Đề, có thể tưởng tượng công lực của ông thầm hậu đến cỡ nào, cũng không khoa trương chút nào nếu nói ông là đệ nhất cao thủ trong trăm năm qua. Trên nguyên tắc mà nói, Giới Đắc đã bị hồng trần gặm nhấm mười mấy năm chắc chắn không phải đối thủ của ông. Nhưng hiện tại Giới Đắc đã hoàn thành nghịch chuyển hồi sinh, chẳng những trạng thái cơ thể đạt đến mức độ đỉnh cao nhất, mà hơn nữa công lực còn đại tăng, không hề yếu hơn Giới Không chút nào. Do đó ngay từ đầu, hai người đã ngang sức ngang tài. Về phần đến cuối cùng là cao thủ tuyệt thể ngưng kết khả năng trong trăm năm qua sẽ thắng, hay là chiến sĩ nghịch thiên cải mệnh giành thắng lợi, thì cũng chỉ có thể giao cho thời gian chứng minh.

Bên kia, Bạch Hi Cảnh chạy một mạch, vòng tới vòng lui trong hành lang phức tạp dưới lòng đất. Rõ ràng mỗi một hành lang đều gần như giống nhau, rõ ràng không nhìn thấy cột chỉ đường, rõ ràng đây là lần đầu tiên đến viện nghiên cứu dưới lòng đất này, nhưng Bạch Hi Cảnh lại giống như đã từng đến đây rất nhiều lần, nơi này quen thuộc đến nỗi anh chỉ cần nhắm mắt lại cũng tìm thấy được đích đến. Trong đáy mắt của Tiểu Sơn, Tô Phóng và Minh Nhiên, Minh Trừng đều lộ ra vẻ nghi hoặc, thế nhưng bọn họ không nói gì, cũng không chút do dự đi theo Bạch Hi cảnh, hoàn toàn tín nhiệm anh. Ngược lại thì Bạch Hi cảnh càng chạy càng kinh hãi, mặc dù trên mặt từ đầu đến cuối vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng anh, sóng to gió lớn đã nổi lên. Nơi này... anh đã từng tới, rất nhiều lần... đường đi giống vậy, cảnh vật giống vậy... trong giấc mơ...

Cuối cùng, Bạch Hi Cảnh cũng đến trước phòng thí nghiệm, cửa phòng không khóa, chỉ khép hờ. Tiếng “tích tích tích” nhàm chán lạnh như băng từ trong khe cửa truyền ra. Mọi thứ trước mắt không giới hạn trùng lặp với cảnh tượng trong giấc mơ, Bạch Hi Cảnh chợt cảm thấy trái tim đau đớn đến nghẹt thở, anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đang khép hờ, nhìn chăm chú đến nỗi mắt ứ máu đau nhói. Anh run rẩy đưa tay ra, nhẹ nhàng đè lên cánh cửa đang khép hờ. Nhưng, ngón tay của anh lại mềm nhũn không có sức lực và cũng không có dũng khí để đẩy nó ra.

Nếu như... Nếu như thật sự giống như trong giấc mơ... Huyết dịch đỏ thắm tuôn ra... Lỗ máu dữ tợn... Đôi mắt mất đi ánh sáng...

Bạch Hi Cảnh cắn chặt môi dưới, hàm răng trắng như tuyết cắn chặt vào mỗi khiến cho làn môi mỏng bật máu. Tiểu Sơn, Tô Phóng, Minh Nhiên và Minh Trừng đứng im sau lưng anh, rõ ràng thấy tay của đại Boss Bạch đã đè lên cửa rồi, nhưng vẫn không thấy anh đẩy ra. Hơn nữa, sự run rẩy của ngón tay và sự hoang mang trong đáy mắt lại còn rất rõ ràng, thậm chí bọn họ còn có thể cảm giác được rõ rệt sự tuyệt vọng lạnh như băng đang tỏa ra từ trên người Bạch Hi Cảnh

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, khó hiểu chớp chớp mắt, Tô Phóng có tính cách linh hoạt nhất đã trực tiếp tiến lên đẩy cửa: “Lão đại, anh làm gì vậy? Cửa có khóa đầu, cứ trực tiếp đấy ra là được rồi... Tịnh Trần?” Hai chữ cuối cùng được kêu lên khi cửa phòng đã mở ra, sự kinh hoàng lập tức chiếm hết hốc mắt của anh ta.

Bạch Hi Cảnh chợt giật mình, anh đẩy Tô Phóng ra, sải bước bước vào trong cửa. Khi nhìn thấy rõ tình hình trong phòng, trái tim anh giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, tay chân trong nháy mắt trở nên lạnh giá, huyết sắc trên mặt đã rút khỏi hoàn toàn, anh bước nhanh tiến lên, nhưng đầu gối lại mềm nhũn đến nỗi lảo đảo, Tiểu Sơn vội vàng đỡ lấy anh: “Đại ca.” Khi nhìn thấy rõ tình hình trong phòng, ngay cả Tiểu Sơn cũng biến sắc, không nói ra nổi một chữ. Cảnh tượng trước mắt gần như trùng lặp với cơn ác mộng của Bạch Hi Cảnh - Tiểu Tịnh Trần lẳng lặng nằm trên bàn thí nghiệm, hai tay hai chân và cổ đều bị trói bằng loại dây đặc biệt, đôi mắt to ngây thơ trong suốt lúc này đang nhắm chặt, cô bé giống như một con búp bê đang yên giấc, không có sinh mạng mà chỉ còn lại thế xác. Điều duy nhất không giống như trong giấc mộng, đó là trên bàn thí nghiệm không có máu tràn ra! Bạch Hi cảnh không biết sức lực từ đầu bộc phát, anh hất Tiểu Sơn ra, lảo đảo chạy tới, nhào đến bên bàn thí nghiệm, tỉ mỉ quan sát dáng vẻ yên tĩnh lúc ngủ của Tiểu Tịnh Trần. Bạch Hi Cảnh giơ tay lên run rẩy sờ vào động mạch cổ của cô bé, nhịp đập chậm rãi mà có lực xuyên qua lớp da đập vào ngón tay thon dài của anh. Trái tim gần như đã quên mất phải đập của anh trong nháy mắt đã trở về vị trí cũ, anh thở phào nhẹ nhõm, phân phối truyền đến một cơn đau như bị xé rách, nhưng anh vừa mới lấy lại được sự hít thở, cho nên ngay cả sự đau đớn nghẹt thở này cũng không cảm giác được. Trên mặt Bạch Hi Cảnh đã hiện lên một nụ cười ngây ngô giống như đã sống sót sau tai nạn, nhưng giọng nói thì thào vẫn còn sự yếu đuối chưa tản đi hết: “Tịnh Trần!”. Nhìn thấy biểu cảm của Bạch Hi cảnh là biết nhất định Tiểu Tinh Trần vẫn còn sống, bốn người còn lại đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn nhau, mỉm cười, Tổ Phóng còn khoa trương lau mồ hôi lạnh vốn không hề tồn tại trên trán.

Bốn người tiến lên giúp cởi dây trói trên tay chân Tiểu Tịnh Trần ra, Bạch Hi Cảnh cũng vội vàng cởi dây buộc trên cổ cô bé, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve gò má gầy gò của cô bé, cảm thấy đau lòng cho cô con gái mà anh khó khăn lắm mới nuôi béo mập được. Giới Đắc ngươi cho dù có chết một trăm lần cũng khó giải được mối hận trong lòng ông đây! Bạch Hi Cảnh hung ác khẽ nguyền rủa.

Cũng không biết là do đã cảm nhận được sự vuốt ve của Bạch Hi Cảnh, hay là nghe thấy giọng nói của anh mà Tiểu Tịnh Trần vốn đang say giấc đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt to đen nhánh lấp lánh, hoàn toàn không có sự mơ màng như vừa mới tỉnh lại.

Thấy cô bé tỉnh lại, mắt của Bạch Hi cảnh lập tức sáng lên, tựa như tất cả các vì sao đã được ngưng kết trong đêm, tình cảm và sự vui mừng tràn ngập trong lời nói: “Tịnh Trần!”

Tiểu Tịnh Trần trở mình ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt long lanh, nhìn mấy người ở trước mặt.

“Đại tiểu thư!” Tiếu Sơn khẽ gật đầu, trên mặt không biểu lộ tình cảm gì, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng. “Tiểu sư thúc!” Minh Trừng giơ tay chuột lên, thong thả vẫy vẫy, cả người lộ ra vẻ thô tục lười biếng. “Tiểu sư thúc!” Minh Nhiên nở nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, cái đầu trọc do phản chiếu ánh đèn mà sáng bóng lên, trông không khác nào một mặt trời nhỏ.

“Tịnh Trần yêu quý!” Tô Phỏng cảm động đến nỗi nước mắt rưng rưng, có trời mới biết khi Tiểu Tịnh Trần toàn thân run rẩy ngăn cản Giới Đắc kêu anh ta rời đi, anh ta đã căm hận sự bất lực của mình đến nhường nào. Giờ đây nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần bình an vô sự, đáy lòng anh ta mới coi như là có thể buông lỏng được.

Vừa mới buông lỏng, Tô Phóng liền cảm thấy váng đầu hoa mắt, lảo đảo muốn ngã, nhưng vẫn kiên quyết nhào tới phía Tiểu Tinh Trần, em gái mềm mại gì đó, cầu an ủi, cầu vỗ về, cầu vuốt lông, cầu ôm!

Tô Phóng biết thuộc tính phản ứng chậm chạp của Tiểu Tịnh Trần, cũng biết có Bạch Hi Cảnh ở đây, anh ta tuyệt đối sẽ không để mình có cơ hội bám lên người con gái bảo bối của anh ta để ăn đậu hũ. Chủ ý của Tô Phóng chỉ là muốn biểu đạt một chút sự quan tâm và hưng phấn của mình, chờ huynh trưởng đại nhân kéo mình về là được rồi.

Thế nhưng, sự phát triển của sự việc lại nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, thấy Tô Phóng nhào tới, Bạch Hi cảnh còn chưa kịp đánh bay, Minh Nhiên còn chưa kịp kéo lại, đã có người tốc độ còn nhanh hơn một bước, giơ chân như gió trực tiếp đá lên ngực của Tô Phóng, hung hăng đá anh bay ra ngoài. Tô Phóng không hề có sức chống cự nặng nề ngã xuống đất, hộc máu ngay tại chỗ, anh ta ôm phần ngực đã bị gãy mất mấy cái xương sườn nằm trên mặt đất, trên mặt lộ ra một tầng tử khí vàng nhạt lượn lờ. Đừng nói đến việc đứng lên, thậm chí ngay cả động đậy cũng không động đậy nỗi, trực tiếp rơi vào hôn mê.

Diễn biến dị thường xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, Tô Phóng cũng đã bị trọng thương. Minh Nhiên há mồm, khó tin nhìn Tiểu Tịnh Trần đang ngồi trên bàn thí nghiệm, một chân cô bé buông thõng xuống dưới bàn thí nghiệm đung đưa, chân còn lại giữ thăng ra, duy trì động tác đá người. Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, nhìn Tô Phóng thở ra nhiều hít vào ít chỉ còn cách cái chết không xa, đôi mắt to đen nhánh không một gợn sóng, lẳng lặng chuyển hướng sang Minh Nhiên. Vừa rồi Tô Phóng bị đá, người đầu tiên cảm thấy chấn động chính là Minh Nhiên.

Thấy Tiểu Tịnh Trần đã chuyển sự chú ý về phía mình, Minh Nhiên đang chuẩn bị chạy về phía Tô Phóng kiểm tra vết thương liền dừng bước, theo bản năng cau mày: “Tiểu sư thúc...?”

Minh Nhiên vừa mở miệng, Tiểu Tịnh Trần đã chống một tay xuống bàn thí nghiệm rồi nhảy lên, quét đường chân đá về phía mặt tiền của Minh Nhiên. Tốc độ của cô bé rất nhanh, vừa mới giơ chân lên, mũi chân đã mang theo gió mạnh cạo lên da đầu trơn bóng của Minh Nhiên. Minh Nhiên theo bản năng lùi về phía sau tránh, một cước của Tiểu Tịnh Trần bị hụt, dứt khoát trở mình rơi xuống đất, ngón tay cong lại, đầu ngón chân xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, móng tay cao về phía Minh Nhiên.

Động tác của cô bé nhanh đến nỗi đã vượt ra khỏi giới hạn vốn có, Minh Nhiên có thể trốn thoát được một lần, nhưng căn bản không tránh được lần thứ hai, bị móng tay của cô bé quét qua lồng ngực, Minh Nhiên lảo đảo ngã về phía sau, may mà được Minh Trừng kịp thời đỡ lấy.

Minh Nhiên cúi đầu xuống, chỉ thấy ngực mình như bị móng thú vật cào thành bốn vết máu, huyết dịch đỏ thẫm nhuộm đỏ chỗ rách trên áo. Minh Nhiên hít sâu một hơi, đau đến nỗi nhe cả răng ra, anh ta ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tay phải của Tiểu Tịnh Trần thong thả buông xuống bên người, ngón tay xinh xắn cong lại một cách tự nhiên, trên móng tay dài và óng ánh trong suốt, máu vẫn không ngừng nhỏ giọt. Lúc này, cuối cùng mọi người cũng nhận ra sự bất thường của cô bé!

Ánh mắt của cô bé vẫn thuần khiết trong veo như trước, nhưng không hề có tia sáng giống như những vì sao, mà chỉ còn lại màu đen của bóng đêm. Bạch Hi Cảnh lách mình ngăn trước mặt Tiểu Tịnh Trần, giọng nói cố gắng dịu dàng nhẹ nhàng hết mức, giống như sợ sẽ đánh thức một con mãnh thú đang ngủ say: “Tịnh Trần, con hãy nhìn ba đi, nhìn vào mắt ba đi, ba là ba của con, ba con, con nhớ chứ?” Khi Tiểu Tịnh Trần mở mắt nhưng không lập tức gọi mình là “ba”, Bạch Hi Cảnh đã cảm thấy có chút không đúng lắm, nhưng anh đã bị sự “bình yên vô sự” của Tiểu Tịnh Trần làm cho vui mừng đến nỗi đầu óc mê muội, cho nên anh đã theo bản năng xem nhẹ sự bất thường này, nhưng không ngờ rằng Tiểu Tịnh Trần lại không nói tiếng nào mà đã ra tay độc ác như vậy.

Tiểu Tịnh Trần trước khi động thủ trước giờ không hề có sát khí cũng không hề dự báo trước vào lúc này đã lừa gạt tất cả mọi người, bao gồm cả Bạch Hi Cảnh!