Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 494: THIÊN LA ĐỊA VÕNG

Có Tô Phóng dẫn đường, biệt đội thú cưng không cần phải đi theo nữa, hơn nữa có dùng đầu gối để nghĩ cũng biết Giới Đắc nhất định bố trí thiên la địa võng chờ bọn họ. Biệt đội thú cưng tuy lợi hại

nhưng chung quy cũng chỉ là động vật, vẫn kém xa con người. Mà mục tiêu bọn chúng nhắm tới có tầm1vóc quá lớn, đi theo chỉ có nước trở thành mục tiêu sống của kẻ địch. Bạch Hi Cảnh hiểu Tiểu Tịnh Trần rất coi trọng đám thú cưng, không nỡ nhìn chúng bị thương. Thể là năm con thú cưng đành theo Dương Tỉnh về biệt thự dưới cái nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống của Đại quái thú, nước mắt lưng8tròng bước một bước lại ngoảnh đầu lại ba lần.

Võ công của Dương Tỉnh quá kém, bắn súng cũng chẳng ra làm sao, ngay cả thứ mà cậu ta tự hào nhất là khinh công cũng bị Minh Trừng bỏ xa cả tám con phố, thực sự không cần thiết phải đi theo. Bản lĩnh nhớ đường của Tô Phóng khá hơn Tiểu Tịnh Trần rất2nhiều, sau năm lần bảy lượt quẹo trái quẹo phải, vòng vo hồi lâu rốt cuộc cũng vào được khu vực viện nghiên cứu dưới lòng đất, nhưng trên đó vẫn chỉ là một công xưởng bỏ hoang đìu hiu.

Triển Đế vung tay lên, toàn bộ chiến sĩ Kỳ Lân liền phân tán ra, chiếm cứ điểm cao khống chế và những địa thể có lợi,4sẵn sàng khai chiến.

Bạch Hi Cảnh mặt không cảm xúc quét mắt một lượt, thu vào tầm mắt toàn bộ mặt chính của khu xưởng, nhìn có vẻ tĩnh mịch, yên ắng nhưng tiềm ẩn vô vàn nguy hiểm.

Phương trường sư phụ mặc dù đứng ở phía sau những giọng vang lên to rõ giống như đang nói bên tai từng người: “Trong xưởng có mai phục, bảy trăm hai mươi chín người, bọn chúng đều có vũ khí nóng, trong đó có hai mươi ba người có võ công, cấp bậc không cao, có thể dễ dàng giải quyết.“.

Tống Siêu há hốc miệng, tỏ ra vô cùng bái phục, mẹ ơi đây quả thực là cao nhân mà. Phương trượng sư phụ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía máy theo dõi dưới mái hiên phía trước căn nhà xưởng, ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng nhưng lại khiến những người nhìn vào đôi mắt ấy cảm thấy như bị ma quỷ mê hoặc, chỉ muốn lấy cái chết để cảm tạ thần ân. Bạch Hi cảnh xoa cằm, ngoảnh đầu nhìn Triển Đế, Triển Để nhếch miệng: “Bảy trăm linh sáu tên kia giao cho chúng tôi đi.” Bạch Hi Cảnh gật đầu, khởi động cổ tay, tiếp đó liền biết mất, Tiểu Sơn cũng biến mất.

Tống Siêu và Vệ Thủ biết công phu của họ chẳng là gì trước mặt Bạch Hi cảnh nên không đi góp vui, toàn tâm toàn ý ở lại hợp lực với các chiến hữu cùng nhau đối phó với hơn bảy trăm phần tử vũ trang kia.

Phương trường sư phụ chắp tay, thành kính niệm “A Di Đà Phật“. Lời còn chưa dứt, bóng dáng đã hoàn toàn mất dạng, ngay cả Minh Trừng và Minh Nhiên cũng biến mất, Tô Phóng vốn cũng muốn đi theo nhưng lại bị Minh Nhiên trước khi biến mất tặng cho một ánh nhìn cảnh cáo nên đành phải ở nguyên vị trí. Tô Phóng cũng biết nếu anh ta ngoan cố đuổi theo, chưa cần Giới Đắc ra tay, huynh trưởng đại nhân sẽ dứt khoát vặn anh ta ra bã. Cần cổ Tô Phóng run rẩy, lẳng lặng rơi nước mắt, ngồi xổm phía sau đám người Triển Để mà vẽ vòng tròn trên mặt đất.

Triển Để huýt sáo một tiếng: “Các anh em, đừng khiến người ta chê cười đội viên đội đặc nhiệm chúng ta ngay cả người thường cũng không bằng nha!” Các chiến sĩ Kỳ Lân âm thầm đổ mồ hôi, mẹ kiếp các đại thần chớp mắt liền biến mất kia mà là “người thường” sao!

Tiếng súng chợt vang lên, sau đó là một trang đọ sức giữa rừng súng mưa đạn cứ như chiến trường thực sự, đạn bay tán loạn, bom nổ đùng đoàng, ngay cả tên lửa đạn đạo chống xe tăng cũng xuất hiện rồi. Mẹ nó, đây là cuộc đọ sức máu thịt giữa người với người, hoàn toàn không cần sự tham gia của con thú khổng lồ sắt thép đâu! Fuck!

Hơn một trăm chiến sĩ Kỳ Lân và hơn bảy trăm phần tử khủng bố vũ trang đầy đủ đánh nhau vô cùng kịch liệt. Đám người Bạch Hi Cảnh tìm thấy hai mươi ba người có võ công đang ẩn nấp kia, y như lời Phương trượng sư phụ nói, võ công không cao, đồng chí Tiểu Sơn một chọi mười cũng không thành vấn đề.

Phương trường sư phụ thậm chí còn không có cơ hội ra tay, chưa tới mười phút, hai mươi ba tên đã bị đánh gục không chừa một tên nào. Hai mươi hai tên bị hạ gục, một tên cuối cùng bị Tiểu Sơn xách cổ lên, tra hỏi mật mã của căn cứ nghiên cứu dưới lòng đất. Sau khi Tô Phỏng bỏ trốn, toàn bộ hệ thống mật mã của căn cứ đều bị đối sạch, những mật mã mà Tô Phóng biết bây giờ đều không dùng được nữa.

Những tù binh ban đầu còn thà chết không chịu khuất phục rốt cuộc bị Minh Nhiên đâm hai ngón tay vào huyệt đạo, lập tức nước mắt nước mũi giàn giụa ngay cả quần nhỏ của mẹ mình màu gì cũng khai ra sạch. Mọi người nhìn nhau, không chỉ Giới Đắc không có nhân phẩm mà ngay cả thuộc hạ của ông ta cũng chẳng ra làm sao cả, lại còn những người học môn võ công cố kia nữa, chút tài mọn... Đây có được tính là “thượng bất chính, hạ tắc loạn” không?

Lấy được mật mã, nhưng lại phát sinh một vấn đề. Lối vào ở sâu trong nhà xưởng không những có lực lượng canh gác hùng hậu mà còn phải có xác nhận dấu vân tay và đồng tử, mà mật mã vân tay và đồng tử này lần lượt phải là của hai người được chỉ định sẵn, của những người khác cũng vô dụng. Hay nói cách khác, nếu hai người này chết rồi thì hơn bảy trăm con người cũng đừng mong vào được căn cứ, trừ khi được người trong căn cứ mở cửa cho.

Tù binh mặc dù đã khai ra mật mã nhưng còn mật mã vân tay và đồng tử không biết là của người nào. Bọn họ im lặng một hồi, chẳng lẽ lại bắt hơn bảy trăm phần tử vũ trang thẩm tra đối chiếu từng người một?? Như vậy không khoa học chút nào!

“Hay là trực tiếp cho nổ tung đi!” Minh Trừng chuyển động đôi mắt chuột cười nham hiểm, anh ta là tay chơi lựu đạn lão luyện.

Tiểu Sơn lạnh lùng lườm anh ta một cái, nói: “Căn cứ này được xây dựng từ những vật liệu có đặc tính chống vũ khí hạt nhân, vũ khí sinh học và vũ khí hoá học. Anh cho rằng lựu đạn của anh có thể nổ tung nó sao? Hơn nữa ngộ nhỡ nó nố, ngược lại nổ tung phòng thí nghiệm dưới lòng đất thì sao? Anh muốn chôn sống Đại tiểu thư nhà chúng tôi à?”

Minh Trừng: “...” Được rồi, thời đại tiến bộ quá nhanh, bần tăng lạc hậu rồi, A Di Đà Phật! Bạch Hi Cảnh ngoảnh đầu nhìn về phía lối vào, nơi đó mưa bom bão đạn định tại nhức óc, bọn họ ban đầu định dựa vào thân thủ của từng người, vượt qua đám người trang bị vũ trang trực tiếp lẻn vào căn cứ, chuyện này với bọn họ không hề khó nhưng thật không ngờ cuối cùng vẫn phải ra tay với đám người này.

Lúc này tiếng súng ở tầng ngoài thưa dần, chiến sĩ Kỳ Lân phân thành mười mấy tiểu đội, mỗi đội phòng bị vượt qua tầng ngoài lọt vào bên trong. Phương trường sư phụ nhắm mắt, chắp tay lại niệm “A Di Đà Phật, một trăm ba mươi bảy mạng người cứ như vậy mà trở về vòng tay của Phật tổ rồi!” Nhìn hai mươi ba thi thể không cầm súng nằm trên đất, đám người Tổng Siêu liền sững sờ, lập tức rẽ người chạy vào: “Chú Bạch?”

Triển Để xốc súng, đánh giá một lượt tình hình hiện trường, cười nói: “Gặp phải rắc rối rồi?”

Minh Trừng nhắm mắt, khoanh tay, gật gù đắc ý: “Nghe nói mật mã lối vào có ba loại, mật mã kiểu số chúng ta đã tra ra rồi nhưng mật mã vân tay và mật mã đồng tử không biết là phải lấy của người nào, thật là làm khó người ta mà!”

Triển Để nheo mắt nghĩ ngợi, gõ vào máy liên lạc: “Mọi người nghe đây, bắt sống toàn bộ những người phía sau.”

“Rõ.”

Cách đơn giản như thế thực ra mọi người cũng nghĩ ra được nhưng nói cho cùng người bến Bạch Hi Cảnh cũng ít, Phương trượng, Tiểu Sơn, Minh Nhiên, Minh Trừng. Tính thêm cả Vệ Thủ và Tống Siêu cũng mới có bảy người, quân địch mới chết hơn một trăm tên, vẫn còn lại hơn năm trăm tên, bắt từng tên bọn họ chắc chắn sẽ kiệt sức mà chết. Chiến sĩ Kỳ Lân tuy người đồng nhưng đội trưởng là Triển Đế, nhất thiết phải là anh ta ra lệnh mới có thể khiến những chiến sĩ này chấp hành nhiệm vụ vô điều kiện.

Hơn nữa Triển Đế tự giác làm như vậy và Bạch Hi Cảnh yêu cầu anh ta làm như vậy, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

May là Triển Đế rất dễ nói chuyện, bằng không thì Vệ Thủ và Tống Siêu sẽ rất gian nan. Đối diện với ánh mắt cảm kích của Vệ Thủ và Tống Siêu, Triển Để cười cười nói không hề gì, híp mắt cười, lộ ra hàm răng trắng sáng giống như một con sói đuôi to nhe nanh trắng muốt. Mọi người trong đại đội Kỳ Lân đều cho là anh ta vì tín nhiệm của Đại đội trưởng và tình chiến hữu với Về Thủ và Tống Siêu nên mới hết lòng giúp đỡ như vậy, nhưng thực tế là anh ta làm như vậy là vì sự rung động đầu đời mà nàng tiên cá ấy lưu lại trong tim anh ta. Phải nói rằng sự “dũng mãnh” của nàng tiên cá đã làm nên một Triển Đế của ngày hôm nay. Nếu không có sự cố vũ của nàng tiên cá và bầy cá sấu, anh ta hiện tại vẫn chỉ là một “đứa con trời” sống một cuộc đời thuận buồm xuôi gió, vĩnh viễn không bao giờ trở thành một chiến sĩ thực thụ.

của Phi đội trưởng và tình chiến hữu với Lệ Thủ và Tổng Siêu nên mới

Mặc dù biết rõ mối tình đơn phương ngây ngô giữ trong lòng hơn tám năm sẽ không bao giờ có kết quả nhưng anh ta vẫn tình nguyện âm thầm cất giấu nó như một vật báu nơi góc nhỏ dịu dàng sâu thẳm nhất trong tim, hết lòng vun trồng tưới tiêu, chờ nó đâm chồi nảy lộc. Đời người mấy chục năm ngắn ngủi, sao có thể chuyện nào cũng được như ý chứ.

Vượt qua tầng đầu tiên của tuyến phong tỏa, tầng thứ hai có hơn ba trăm tên mang vũ trang, đạn giăng chằng chịt, đan dệt thành lưới, thật là tiến nửa bước cũng khó. Trước tình cảnh này, sức mạnh của một cá nhân vô cùng nhỏ bé, cho dù là Bạch Hi Cảnh cũng không thể một người chống lại ba trăm tên địch đang ẩn nấp, anh sẽ chết vì kiệt sức thôi. Vậy là bọn họ liền thanh thản mà giao lại chiến trường cho các chiến sĩ Kỳ Lân, lúc cần thiết thì phóng ra mấy ám khí giúp các chiến hữu phá huỷ hai viên đạn, tránh thương vong cho các chiến sĩ Kỳ Lân.

Các chiến sĩ Kỳ Lân không có bản lĩnh siêu việt như đám người Bạch Hi Cảnh, nhưng lại có sự ăn ý và trực giác trên chiến trường vô cùng phi thường. Bọn họ luôn tránh được đạn của quân địch vào thời khắc then chốt, nhắm trúng kẽ hở cho dù chỉ là 0,01 giây, một phát bắn trúng kẻ địch, một tiếng đồng hồ chiến đấu ngắn ngủi khiến Bạch Hi Cảnh đã phải nhìn với con mắt hoàn toàn khác. Nếu đấu tay đôi, bọn họ không ai có thể là đối thủ của Tiểu Sơn nhưng nếu cả đội hợp sức tấn công, ngay cả Bạch Hi Cảnh cũng phải gặp phiền phức.

Cuộc chiến gần đến hồi kết thúc, gần ba trăm kẻ địch tứ chi toàn bộ trúng đạn, ngã xuống đất không thể động đậy nhưng không có lấy một tên bị chết. Gần ba trăm tên bị các chiến sĩ Kỳ Lân kéo tới nằm trong nhà xưởng rộng lớn. Bạch Hi cảnh đứng ở nơi cao, nói: “Tôi chỉ hỏi các người một câu...”

Anh vừa lên tiếng, mọi người đều theo phản xạ nhìn về phía anh. Bạch Hi Cảnh không đeo kính, tròng mắt đen sâu thẳm thâm thúy dường như khiến cả bầu trời đêm ngưng tụ, hố đen mênh mông xoay tròn như muốn hút trọn linh hồn người ta, ánh mắt của đám tù binh dần trở nên mơ màng, tan rã, mất đi ánh sáng.

Bạch Hi Cảnh nhắm mắt lại, mệt mỏi day day ấn đường, đeo kính lên, cùng một lúc thôi miên hơn ba trăm người quả thực là hao tốn không ít tinh thần.

Đáng tiếc là kết quả không như mong đợi, không một ai biết mật mã vân tay và mật mã đồng tử là của kẻ nào. Bạch Hi Cảnh tức giận tới mức nghiến răng, các chiến sĩ Kỳ Lân mỗi người một súng kết thúc công việc. Về công hay về tư, bất luận là Bạch Hi Cảnh hay là Triển Đế đều không thể để cho những tên này sống sót rời khỏi nơi này. Tuyến phong tỏa cuối cùng là ở xung quanh lối vào, hơn hai trăm người này mang vũ khí tối tân nhất, thân thủ cũng giỏi nhất. Các chiến sĩ Kỳ Lân tiếp tục sống mái với bọn chúng, Phương trường sư phụ, Bạch Hi Cảnh, Minh Nhiên, Minh Trừng và Tiểu Sơn thì ngồi một bên nhắm mắt nghỉ ngơi. Tai Phương trường sự phụ chợt giật giật, người lên tiếng: “Bắt lấy hai tên trên cổ có đeo chìa khóa, mật mã ở trên người bọn chúng.” Tiểu Sơn, Vệ Thủ, Tống Siêu và Triển Đế: “...”

Thì ra thính giác nghịch thiên trời phú của Tiểu Tịnh Trần là từ đây mà ra.