Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 487: BÍ MẬT CỦA MẶT DÂY CHUYỀN

Cho dù bất cứ ai xảy ra chuyện gì thì trái đất vẫn cứ quay, mặt trời vẫn mọc và vẫn lặn mỗi ngày như cũ. Và, bước chân thong thả của năm mới đã tới gần.

Mặc dù do ảnh hưởng của toàn cầu, cuộc sống của người dân Hoa Hạ ngày càng được Tây hóa, nhưng những ngày lễ có giá trị truyền thống và ý nghĩa nhất như ngày Tết m lịch vẫn có một vị trí rất đặc biệt1trong lòng mỗi người Hoa Hạ. Và nó cũng sẽ không vì cuộc sống ngày càng bận rộn và mối quan hệ xóm giềng ngày càng hờ hững mà biến mất.

Tết Dương lịch, Tết m lịch luôn là ngày cả nhà đoàn viên, bất kể công việc không vừa ý đến đâu, cuộc sống có khốn khổ thế nào thì chúng ta vẫn phải trải qua ngày này! Sáng sớm ba mươi Tết, Bạch Hi Cảnh đưa Tiểu Tịnh Trần về nhà8họ Bạch. Mấy tháng không gặp, bà nội nhớ cháu gái nhỏ muốn chết rồi

Bà nội Bạch vừa cầm dép giúp hai cha con, vừa lải nhải không ngừng: “Bảo mấy đứa về sớm hai ngày thì không nghe, cứ phải kéo dài tới ngày cuối cùng. Các con sống ở trong thành phố, cách nhà có xa lắm đâu, trong khi các anh, các cháu của con làm việc ở bên ngoài đều biết về sớm thăm bà già này. Coi2như ta đã nhìn ra, cả nhà chỉ có con là khiến cho người khác phải lo lắng... Tịnh Trần, mau lại đây, để bà nội ngắm con nào. Ừ, hình như lại cao hơn một chút rồi, hôn một cái nào, moa!”

Tiểu Tịnh Trần hé miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, cô bé ngoan ngoãn đứng đó, mặc kệ bà nội lắc lư mình. Mặt Bạch Hi Cảnh đen lại, thấy Tiểu Tịnh Trần đã bị hôn4đến nỗi đỏ cả mặt, cuối cùng Cha Ngốc cũng không nhịn được nữa. Anh sượt qua người bà nội đi vào trong phòng khách, nhân tiện túm cổ áo phía sau của Tiểu Tịnh Trần lôi đi, hai chân của Tiểu Tịnh Trần thoải mái trượt trên nền nhà, bàn tay nhỏ giơ lên vẫy vẫy bà nội.

Bà nội không nhịn được phá lên cười: “Đứa nhỏ này, càng ngày càng nghịch ngợm”

Trong phòng khách đã có một đám đông người đang ngồi, toàn bộ bảy thiếu gia nhà họ Bạch đều đã tập trung đông đủ. Các thiếu niên đều đã trưởng thành, Tiểu Thất nhỏ nhất cũng đã là nghiên cứu sinh, hai anh em sinh đôi cũng đã hai mươi tám, hai mươi chín tuổi rồi. Các thiếu niên một thời ngây ngô giờ đây đã trở thành những người đàn ông xuất sắc. Bất luận hiện tại bọn họ đang làm công việc gì, có thân phận ra sao thì Bạch Hi Cảnh biết, bọn họ đều đang làm việc cho Đặc khu quốc gia. Đó là việc mà Bạch Hi Cảnh đã ngầm đồng ý.

Năng lực của các thiếu gia nhà họ Bạch là điều không thể nghi ngờ, ở Đặc khu quốc gia, bọn họ đều đảm nhiệm những chức vụ quan trọng. Cục trưởng của SHIELD là người được Bạch Hi Cảnh cất nhắc, đội đặc vụ năm đó sau khi Tống Siêu tách khỏi đã bị Bạch Hi Cảnh chơi cho một vố, cho nên không dám đụng vào anh nữa. Còn khu nghiên cứu đặc biệt - nơi duy nhất khiến Bạch Hi Cảnh gặp trở ngại cũng bởi sự biến mất của Đẳng Thập mà nản lòng nhụt chí. Hiện tại, Đặc khu quốc gia gần như đã biến thành thế giới của các thiếu gia nhà họ Bạch. Nhờ sự đoàn kết của bọn họ mà thế giới này bền chắc như thép, nhưng thật ra vẫn bắt được không ít gián điệp của nước khác. Và, điều này lại càng làm củng cố thêm vị trí của bọn họ trong đó.

Hiếm có được cơ hội cả bảy thiếu gia có thể đồng thời nghỉ phép quay về đón năm mới như vậy. Từ sau khi bọn họ lần lượt trưởng thành, mọi người càng ngày càng ít gặp mặt nhau hơn.

Thấy Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần đi vào, các thiếu gia đang ồn ào đùa bỡn lập tức đứng lên, giống như con chuột nhìn thấy mèo con, xếp thành một hàng, hành lễ rất có nề nếp: “Chú út! Tịnh Trần!” Bạch Hi Cảnh gật đầu một cái, ánh mắt lướt qua cửa phòng sách đang khép kín, suy đoán ba ông anh nhà mình đang bị ông Bạch bắt đi làm báo cáo rồi.

Bạch Hi Cảnh xua xua tay, sải bước về phía phòng sách, nhưng đột nhiên dừng lại, ánh mắt chuyển dời, nhìn về phía một cô gái nào đó mà do có quá nhiều đàn ông nên đã bị anh bỏ quên một cách vô thức. Ngay khi đối diện với ánh mắt của Bạch Hi Cảnh, cô gái này có chút căng thẳng, anh cả Bạch Húc Thần kéo cô gái nói: “Chú út, đây là bạn gái của cháu, Lưu Y San, lần đầu tiên về nhà cùng cháu. San San, đây là chú út của anh.” “Cháu chào chú.” Lưu Y San rất lễ phép chào hỏi. Cô mặc một chiếc áo len, váy ngắn, đi quần tất, mái tóc dài được bện thành bím rủ xuống bên người, nhìn rất nho nhã, có một vẻ đẹp trí tuệ và dịu dàng. Bạch Hi Cảnh gật đầu, xoay người đi về phía phòng sách, mở cửa phòng ra, đi vào bên trong. Sau khi cửa phòng được đóng lại, các thiếu gia mới bất giác thở phào nhẹ nhõm, khoa trương lau đi những giọt mồ hôi căn bản không hề tồn tại ở trên trán, yếu ớt quay lại ghế sô pha. Lưu Y San cũng thở phào nhẹ nhõm, cô nhỏ giọng nói với Bạch Húc Thần: “Khi thể của chú út nhà anh mạnh mẽ quá!”

Bạch Húc Thần cười, không nói gì. Trên thế giới này, người duy nhất có thể miễn dịch với khí thế của chú út, có lẽ cũng chỉ có em gái bảo bối nhà cậu mà thôi.

Tiểu Lục và Tiểu Thất mỗi bên một người nhào tới cạnh Tiểu Tịnh Trần. Hai người cao một mét tám phủ lên thân hình nhỏ nhắn một mét sáu đáng thương của Tiểu Tịnh Trần. Kết quả là, dù hai chân của Tiểu Lục và Tiểu Thất đã rời khỏi mặt đất, Tiểu Tịnh Trần vẫn đứng im bất động, vững vàng đầm chặt lấy nền nhà như một gò núi sừng sững. Tiểu Lục và Tiểu Thất nhịn không chịu được mà ôm lấy đầu Tiểu Tịnh Trần giày vò đủ kiểu cho đến khi khuôn mặt bánh bao trắng nõn của cô bé đã bị giày vò thành xíu mại. Các thiếu gia còn lại đã sớm quen với bản chất kim cương biến hình của Tiểu Tịnh Trần, Tiểu Tịnh Trần hé cái miệng nhỏ nhắn làm lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, cất tiếng gọi một loạt các ông anh họ.

“Anh cả, anh hai, anh ba, anh tự, anh năm, anh sáu, anh bảy!” Một mạch gọi xong các anh, một tiếng xé gió truyền tới, Tiểu Tịnh Trần theo bản năng giơ tay lên, “bịch” một tiếng va chạm cơ thể. Tiểu Lục và Tiểu Thất vội vàng nhảy ra, làm lộ ra Tiểu Ngũ đã đánh lén. Bạch Lạc Thần trừng đôi mắt phượng mang tính tượng trưng cho nhà họ Bạch, khóe miệng hơi nhếch lên, hất đầu một cái, thái độ kiêu ngạo nói: “Em gái, đánh hai chiêu với anh không?” Câu trả lời của Tiểu Tịnh Trần chính là trực tiếp phản công bằng cách nắm lấy mắt cá chân của cậu, sau đó giống như phầy nước mũi mà ném cậu ngã văng ra ngoài.

“A!” Bạch Lạc Thần nhất thời không cảnh giác, cả người ngã vào trong ghế sô pha, các thiếu gia còn lại rất ăn ý đồng loạt tránh ra. Không có các anh em đỡ, Bạch Lạc Thần và vào lưng ghế sô pha, mất thăng bằng nên người bị lật lại, sau đó cả người nằm trên mặt đất lầm bầm. Hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch, các thiếu gia nhà họ Bạch: “...” Một thời gian không gặp, chỉ số bạo lực của em gái lại tăng lên rồi! Trong phòng bếp truyền tới giọng nói mạnh mẽ của bác gái Trác Mai: “Tiểu Ngũ, con lại bắt nạt em gái rồi, con là con lươn ném không chết hả?” Bạch Lạc Thần xoa phần ngực bị đau do ngã rồi bò dậy, lặng lẽ rơi lệ đầy mặt: “Mẹ, rốt cuộc thì mẹ là mẹ ruột của ai vậy, rốt cuộc là ai bắt nạt ai chứ!” Anh ba Bạch Uy Thần cười híp mắt đưa tay về phía Tiểu Thất. Tiểu Thất mặt đen lại đưa cho Bạch Uy Thần một tờ tiền màu đỏ. Sau đó vừa quay đầu, lại có một bàn tay hơi xanh xao đưa tới trước mặt cậu, Tiểu Thất ngước mắt nhìn, đối diện là khuôn mặt lạnh lùng không đổi của anh tư Bạch Trạch Thần. Tiểu Thất xụ miệng, tiếp tục rút một tờ tiền màu đỏ ra. Rồi cậu lại quay đầu, đối mặt với khuôn mặt tươi cười như hồ ly của Tiểu Lục, Tiểu Thất rưng rưng tiếp tục lấy ra một tờ tiền màu đỏ. Sau đó ngay lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêm túc của anh hai Bạch Tịch Thần, khóc: “Anh hai, em hết tiền rồi!”

Động tác chìa bàn tay của Bạch Tịch Thần hơi chậm lại, đổi thành dùng sức xoa đầu Tiểu Thất, thản nhiên thốt ra một câu: “Em nghèo thật.” Tiểu Thất: “...” Bị phẫn rưng rưng, trợn mắt giận dữ nhìn Tiểu Ngũ Bạch Lạc Thần: “Anh năm, sao anh lại vô dụng như vậy hả! Em còn tưởng rằng anh có tiến bộ, có thể đỡ nổi ba chiêu của em gái cơ đấy! Cả nhà chỉ có em là cược anh có thể tiếp nổi ba chiều. Anh không thấy có lỗi với em sao?”

Bạch Lạc Thần: “...” Cắn răng nhịn đau, “Có bản lĩnh thì em tiếp ba chiều đi.”

Tiểu Thất: “...” Gạt đi nước mắt lao về phía em gái tìm chốn xoa dịu tâm hồn. Nhìn các thiếu gia và tiểu thư nhà họ Bạch ồn ào như vậy, Lưu Y San cảm thấy rất hâm mộ. Cô đã từng tưởng tượng mình có một gia đình bình thường sung túc, sống cuộc sống của một cô gái bình thường, lúc nhỏ đi học, sau khi trưởng thành thì đi làm, rồi gả cho một người đàn ông thích hợp, sau đó sinh con đẻ cái, sống một đời bình thản, êm ả. Nhưng đáng tiếc là...

Nhìn thấy sự ước ao và ngẩn ngơ trong mắt Lưu Y San, Bạch Húc Thần đưa tay ôm vai cô vỗ về. Lưu Y San lập tức khôi phục tinh thần, nghiêng đầu nhìn góc nghiêng tuấn tú của Bạch Húc Thần, nở một nụ cười từ tận đáy lòng, cuộc sống hiện giờ kỳ thực cũng không tệ.

Bạch Húc Thần vẫy tay với Tiểu Tịnh Trần: “Em gái, đến đây! Đây là chị dâu cả tương lai của em đó. Nào, em gọi một tiếng chị dâu đi.” Tiểu Tịnh Trần kéo Tiểu Thất đang bám trên người mình tìm sự an ủi ra, kiên quyết đi tới trước mặt hai người, gọi Lưu Y San: “Chị dâu.” “Chào em.” Lưu Y San mỉm cười gật đầu, cô bất giác đưa tay ra xoa đầu Tiểu Tịnh Trần. Thời gian trôi qua thật nhanh, tiểu hòa thượng đầu trọc năm đó chỉ trong nháy mắt đã lớn như vậy rồi. Chỉ là... nghĩ đến Tiểu Ngũ vừa mới bị đánh ngã, sắc mặt Lưu Y San hơi méo... vẫn bạo lực như trước!

Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc nghiêng đầu, cô bé không được hiểu sự hoài niệm trong mắt Lưu Y San. Thể nhưng cô bé có thể cảm nhận được mùi hương trên người cô. Tiểu Tinh Trần hít mũi, ngửi thấy mùi hương trên người Lưu Y San, cô bé gãi gãi đầu, mùi hương này... hình như có chút quen thuộc!

“Tịnh Trần, sao vậy em?” Bởi vì không nhớ nổi đã ngửi thấy mùi hương giống vậy ở đâu, Tiểu Tịnh Trần liền nhìn chằm chằm vào Lưu Y San. Điều này đã dẫn tới sự cảnh giác của các thiếu gia nhà họ Bạch, ánh mắt nhìn Lưu Ý San của bọn họ đã mang thêm mấy phần hoài nghi. Bạch Húc Thần rất tin tưởng cô, suy cho cùng đó là bạn gái của mình, sự hiểu rõ về nhau là căn bản.

Cảm nhận được sự hoài nghi của các thiếu gia, Lưu Ý San mệt mỏi ôm trán. Quả nhiên, các thiếu gia nhà họ Bạch đều là một nhóm khác người luôn bao che cho người nhà của mình!

Lưu Y San không thấy tức giận nhiều, ngược lại còn cảm thấy rất hâm mộ Tiểu Tịnh Trần, có các anh trai tin tưởng và yêu quý cô bé như vậy, cô bé thật sự rất hạnh phúc. Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí, cô bé chỉ ngờ vực gãi đầu: “Em nhớ là đã gặp chị ở đầu rồi.” Lưu Y San cười tít mắt: “Em quên rồi sao? Năm ấy bắt Tô Phóng, chị cũng có mặt ở đó.” Tiểu Tịnh Trần ngẩn người, Tô Phóng? Tô Phóng là yêu nghiệt phương nào?... Ồ, đúng rồi, Tô Phóng, em trai của sư điệt Minh Nhiên. Năm đó khi bắt anh ta...

Mắt Tiểu Tịnh Trần chợt sáng lên, ngón tay nhỏ siết chặt trong lòng bàn tay, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Nhớ ra rồi, chị gái tóc đuôi sam.” Nụ cười của Lưu Y San lập tức càng trở nên chân thành hơn: “Đúng vậy, chúng ta lại gặp mặt rồi!” Năm đó thành phố S xảy ra vụ án giết người hàng loạt, Tiểu Tịnh Trần hiểu được thủ pháp “Tinh Mang” giết người của hung thủ, sau đó bị hung thủ là Tô Phóng bắt cóc. Cùng bị bắt cóc giống như Tiểu Tịnh Trần còn có một cô gái bện tóc đuôi sam. Sau đó mới biết thì ra cô gái tóc bên đó là người của SHIELD, hơn nữa Tô Phóng còn bị cô và đồng nghiệp của mình đưa đi.

Không ngờ người quen cũ từ mười bốn năm trước còn có ngày gặp lại. Nói như vậy, hắn là cô phải lớn hơn Bạch Húc Thần hai, ba tuổi mới đúng, thật đúng là không nhìn ra.

Các thiếu gia nhà họ Bạch đồng thời thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra hai người đã biết nhau từ trước rồi à.”

“Đúng vậy.” Lưu Ý San cười nói: “Nói ra thì SHIELD có thể có ngày hôm nay là nhờ vào em gái của mọi người đó. Nếu không phải trời xui đất khiến, con gái của cục trưởng tiền nhiệm là Diêu Tương Phi đắc tội với cha của em gái nhỏ, khiến cho cục trưởng tiền nhiệm bị ép phải về vườn thì Cục trưởng Trần căn bản không có cơ hội lên làm cục trưởng được. Như vậy hiện tại, dám chắc SHIELD vẫn là các phe phái đánh nhau túi bụi.”

Tiểu Tịnh Trần nghe không hiểu rốt cuộc Lưu Y San đang nói cái gì, chỉ liên tục gật đầu. Ngược lại anh ba Bạch Húc Thần hơi cau mày, nhìn vẻ mặt tràn đầy ngốc nghếch của Tiểu Tịnh Trần, lặng im suy nghĩ. Mặc dù em gái gặp trở ngại trong học tập, trí nhớ thị giác gần như là con số không, thế nhưng trí nhớ khứu giác của cô bé lại bén nhạy đến nghịch thiên, cô bé dựa vào mũi để nhận người cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Vậy tại sao hôm nay rõ ràng đã ngửi ra mùi hương quen thuộc trên người Lưu Ý San, nhưng vẫn không nhớ ra cô là ai? Đừng nói cái gì mà thời gian mười bốn năm quá dài, ký ức bị phai nhạt đi, thiết luật này căn bản không thể thực hiện được trên người em gái... Chỗ nào xảy ra vấn đề nhỉ? Nếu như đã thông qua uy tín của Tiểu Tịnh Trần chứng thực Lưu Y San là người mình, các thiếu gia cũng đã thoải mái hơn với cô. Nếu nói lúc đầu bọn họ chỉ coi cô là bạn gái của anh cả, thì ít nhất hiện tại, cô đã được đưa vào hàng ngũ người trong nhà dự bị, các thiếu gia lập tức nhiệt tình hơn rất nhiều với cô.

Bạch Húc Thần thật tình không biết nên tức giận hay là nên cười nữa, cái đám nhóc này, căn bản là thích ăn đòn. Mặc cho mấy đứa chưa trưởng thành Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, Tiểu Thất như con khỉ vây quanh Lưu Y San hỏi về sự tích nữ anh hùng dũng cảm bắt Tô Phóng năm đó, Bạch Húc Thần liếc mắt một cái liền nhìn thấy vẻ mặt như có điều suy nghĩ của Bạch Uy Thần. Cậu theo thói quen nghiêng đầu nhìn Bạch Tịch Thần, hai người một trái một phải ngồi xuống bên cạnh Bạch Uy Thần, cười nhìn các em trai em gái ồn ào ầm ĩ. Bạch Húc Thần nhỏ giọng nói: “Nghĩ cái gì thế, chân mày có thể kẹp chết muỗi rồi kìa.”

Bạch Tịch Thần nghiêm túc gật đầu, biểu thị sự ủng hộ anh cả bằng hành động.

Bạch Uy Thần: “...”

Suy nghĩ một chút, Bạch Uy Thần hạ thấp giọng nói: “Mọi người không cảm thấy kỳ quái sao? Chúng ta đều đã chứng kiến trí nhớ bằng khứu giác của Tịnh Trần rồi, hôm nay con bé đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người của Lưu Y San, nhưng lại không nhớ ra cô ấy là ai, việc này có gì đó không đúng!”

Bạch Húc Thần hơi ngẩn người, biểu cảm trên mặt cũng dần dần trở nên nghiêm túc, rơi vào trầm tư. Bạch Tịch Thần cũng nhíu mày. Tiểu Tịnh Trần là động vật được bảo vệ trọng điểm trong nhà, chỉ số vũ lực vượt quá giới hạn, nhưng không kết hợp với thiện ác đúng sai. Hơn nữa, tâm tư của cô bé thuần khiết, hình thức tư duy rất kỳ lạ, không cẩn thận là sẽ làm ra một số chuyện khiến cho người ta khóc không ra nước mắt.

Bạch Húc Thần suy nghĩ một hồi, nói: “Phải nói chuyện này với chú út.” Bạch Tịch Thần suy nghĩ một chút: “Anh cho rằng đến chúng ta cũng phát hiện ra vấn đề mà chú út lại không phát hiện ra sao?”

Bạch Húc Thần và Bạch Uy Thần: “Khụ...” Không đâu!

Ba anh trai ưu sầu cau có, bốn em trai thì kéo em gái và chị dâu tương lai chơi rất vui vẻ. Cái tên bại hoại Bạch Lạc Thần này thậm chí còn lôi bài ra chơi. Tiểu Lục cười nghiêng ngả: “Anh năm, chơi bài với Tiểu Tịnh Trần á, anh đang chê mặt mình sạch quá hay sao?”

Bạch Lạc Thần: “...” Ai bị dán giấy đầy mặt còn chưa chắc nha.

Bốn vị thiếu gia bất giác nhìn về phía Lưu Y San, trong ánh mắt lộ ra vẻ gian trá của hồ ly một cách trần trụi.

Lưu Y San: “...” Đóng cửa, thả Bạch Húc Thần ra!

Tiểu Thất vừa mới thua mấy tờ màu đỏ, cắn răng quyết định nhất định phải thắng lại, cậu bò đến ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, muốn dính chặt lấy thần bài. Cậu hung hăng, khí thế bừng bừng nới lỏng thắt lưng, ngón tay không tự chủ đụng vào mặt dây chuyền trên người Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Thất tò mò cầm mặt dây chuyền hình xúc xắc đỏ như ngọn lửa lên: “Đây là cái gì vậy?” “Nút không gian.” Tiểu Tịnh Trần vô cùng nghiêm túc nói. Tiểu Thất trợn tròn mắt: “Cái gì?” “Đồ ngốc.” Tiểu Lục cho một cái bạt tay lên gáy Tiểu Thất: “Đây là dây chuyền khi em gái quay phim dùng để cos nút không gian đó! Không phải em đã xem giới thiệu tóm tắt về nội dung của Đế quốc tiền truyện rồi hay sao? Trên bức tranh tuyên truyền lớn như vậy, em lại không nhìn thấy dây chuyền trên eo của nữ chính à?”

Tiểu Thất ngẩn người ra, mặt dây chuyền trên tay chưa nắm vững, trực tiếp rơi xuống nền nhà gạch men sứ “bộp” một tiếng. Cũng không biết là do chế tác quá bã đậu, hay là do Tiểu Tịnh Trần chơi nhão ra mà xúc xắc đó liền vỡ, bên trong rỗng không, rơi ra mấy hạt cát nhỏ vụn. Hạt cát có màu giống như mực, đen bóng mê hoặc người ta. Nghe thấy tiếng mặt dây chuyền rơi xuống đất, tất cả mọi người đều theo bản năng nhìn sang, cả phòng khách đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Ánh mắt của bảy thiếu gia nhà họ Bạch cộng thêm Lưu Y San đều có vẻ rã rời trong nháy mắt, hòn đá nhỏ đen bóng đó khiến cho tinh thần mọi người đều ngẩn ngơ.

Tiểu Tịnh Trần ngây người nhìn mặt dây chuyền đã bị vỡ cùng mấy hạt cát vụn rơi ra có cộng lại cũng không lớn bằng nửa hạt gạo, tròng mắt đen nhánh sáng ngời dần dần trở nên sâu xa u ám, không một ánh sáng nào xuyên vào được...

Bạch Hi Cảnh đang nói chuyện phiếm với cha và ba anh trai ở trong phòng sách đột nhiên cảm thấy trái tim

mình thắt lại, huyết dịch lập tức men theo huyết quản phun ra toàn thân, trong não do nhồi máu mà nhất thời cảm thấy choáng váng, trái tim thiếu máu đập mạnh dữ dội, hoảng hốt, lo sợ. Bạch Hi Cảnh đột nhiên đứng lên, không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cha và ba anh trai, anh gần như lảo đảo nghiêng ngả chạy ra khỏi phòng sách, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần ngồi ngẩn người dưới đất. Nhìn theo ánh mắt của cô bé, anh nhìn thấy mấy hạt cát vụn màu đen.

Bạch Hi Cảnh xông lên phía trước cầm lấy cánh tay của Tiểu Tịnh Trần, gần như là thô bạo lôi cô bé từ dưới sàn nhà lên, sau đó quay đầu quét nhìn những người còn lại trong phòng khách, chỉ vào những hạt cát nhỏ trên nền nhà, lạnh lùng nói: “Là ai mang thứ chết tiệt này vào đây?” Các thiếu gia lập tức tỉnh táo trở lại bởi tiếng quát của Bạch Hi cảnh. Nhìn Bạch Hi Cảnh đang vô cùng tức giận, rồi lại nhìn mấy hạt cát nhỏ trên nền nhà, các thiếu gia đưa mắt nhìn nhau. Cuối cùng, anh cả Bạch Húc Thần trung thực nói: “Không phải bọn cháu mang vào, nó được rơi ra từ mặt dây chuyền trên người em gái.”

Bạch Hi Cảnh nheo mắt lại, lúc này mới phát hiện ra mặt dây chuyền đã vỡ thành hai mảnh bên cạnh mấy hạt cát vụn.

Từ sau lễ Giáng Sinh, Tiểu Tịnh Trần vẫn luôn mang mặt dây chuyền này bên người. Trong thâm tâm Bạch Hi Cảnh dấy lên nỗi kinh hãi, anh sợ đến nỗi gần như đánh mất đi năng lực suy nghĩ. Nếu như nói trong mặt dây chuyền này luôn cất giấu những vụn đá này, đây chẳng phải nói Tiếu Tinh Trần cũng đã bị nhiễm phóng xạ từ hơn một tháng trước...

Không khí trong phòng khách ngột ngạt đến nỗi dọa người. Nhìn thấy sắc mặt u ám của Bạch Hi Cảnh, các thiếu gia đến thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần. Nhưng tiếc là, Tiểu Tịnh Trần cúi đầu, căn bản không chú ý đến bọn họ.

Ông Bạch, Bạch Lạc Cảnh, Bạch Nghi Cảnh và Bạch Ấu Cảnh đều từ trong phòng sách đi ra bên ngoài. Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của các thiếu gia và khí lạnh tỏa khắp người Bạch Hi Cảnh, ông Bạch cau mày nói: “Sao vậy? Đón năm mới mà cũng không được yên tĩnh à!”

Bạch Hi Cảnh hít sâu một hơi, cổ đèn nén sự cáu kỉnh trong lòng xuống, rồi tự lôi Tiểu Tịnh Trần vào trong phòng sách, khóa trái cửa lại, cách ly với toàn bộ thế giới bên ngoài.

Đứng bên cửa sổ, được ánh mặt trời ấm áp mùa đông tắm gội, Bạch Hi Cảnh tháo mắt kính của mình xuống vứt qua một bên, sau đó nâng mặt Tiểu Tịnh Trần, ép buộc cô bé ngẩng đầu, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào mắt cô bé: “Nói cho ba biết, con là ai?”

Tiểu Tịnh Trần ngây người nhìn trong mắt đen thâm thúy của Bạch Hi Cảnh, giống như đã bị mê hoặc, thì thào nói: “Con là Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần!” Bạch Hi Cảnh hít sâu một hơi, giọng nói đã nhẹ nhõm hơn mấy phần: “Ba là ai?” “Người là..” Tiểu Tịnh Trần ngẩn người ra trong hai giây, ấp úng không biết nên nói cái gì. Tròng mắt của Bạch Hi Cảnh dần trở nên sâu xa hơn, còn trong mắt của Tiểu Tịnh Trần lại dần dần trở nên trong veo, giống như bong bóng xà phòng đã bị đâm thủng, ký ức của cô bé trong nháy mắt đã chảy trở về: “Người là ba, ba, Bạch Hi Cảnh.”

“Tốt lắm.” Bạch Hi Cảnh thầm thở phào nhẹ nhõm, tình hình không gay go như anh tưởng tượng. Spielberg Roth đã từng nói Bạch Hi Cảnh bị nhiễm phóng xạ, cho nên anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của hòn đá đó trong vòng trăm mét. Thế nhưng mấy hạt cát vụn đó thật sự quá nhỏ, phóng xạ yếu đến đáng thương, hơn nữa còn có vỏ ngoài của xúc xắc ngăn cản, độ bén nhạy về cảm nhận của Bạch Hi Cảnh căn bản không bắt được tia phóng xạ yếu như vậy. Nhưng mà, độ bén nhạy về cảm nhận của Tiểu Tịnh Trần luôn cao hơn Bạch Hi cảnh rất nhiều. Cho nên, cô bé cảm nhận được, hơn nữa còn bị ảnh hưởng ở một mức độ nhất định. Trí nhớ dần dần trở nên kém hơn, thỉnh thoảng tinh thần ngẩn ngơ, mơ hồ không cách nào khống chế được sự nóng nảy, và... sự hoạt động của các tế bào não cũng ngày càng kém hơn. Nằm mơ chính là một phản ứng sống động của tế bào não. Từ trước đến nay, giấc mơ của Tiểu Tịnh Trần toàn là về đánh nhau, nhưng gần đây, thời gian đánh nhau của cô bé ngày càng ít, ngủ ngày càng nhiều. Cũng không phải chất lượng giấc ngủ của cô bé đã tốt hơn, mà là các tế bào não của cô bé đang dần dần đánh mất đi sức sống.

Bởi vì sợ Bạch Hi Cảnh phát hiện ra, mấy hạt phóng xạ vụn nhỏ đến đáng thương góp nhặt từng ngày ảnh hưởng đến Tiểu Tịnh Trần, cho nên dù đã hơn một tháng trôi qua, cô bé vẫn duy trì lý trí vốn có, bị ảnh hưởng chỉ có ký ức mà thôi. Bạch Hi cảnh dặn Tiểu Tịnh Trần ngồi trong phòng đọc sách không được chạy lung tung, còn mình thì đi thu thập mặt dây chuyền và cát vụn đưa tới phòng nghiên cứu. Sau đó yêu cầu tất cả mọi người trong nhà họ Bạch nhất định phải làm một buổi kiểm tra đặc biệt. Đá nguyên khối có thể khiến người bình thường phát điên, phóng xạ của mấy hạt cát vụn đó không biết có làm tổn thương đến mọi người trong nhà họ Bạch hay không. Kết quả kiểm tra rất nhanh đã có, vẫn may. Thứ nhất, bởi vì thời gian tiếp xúc ngắn, hai là, người nhà họ Bạch ai ai cũng hơn người. Mặc dù tinh thần ngẩn ngơ trong nháy mắt, thế nhưng bản thân không bị thương tổn, người nào người nấy khỏe mạnh đến độ có thể đánh chết một con bò, bao gồm cả các nàng dâu nhà họ Bạch và Lưu Y San lần đầu tiên đến nhà.

Về đến nhà, bà Bạch tiếp tục cùng các con dâu chuẩn bị bữa cơm tất niên thịnh soạn. Bọn họ gả vào nhà họ Bạch nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ chuyện gì mình nên quản, chuyện gì mình không nên hỏi, đặc biệt là việc con cháu liên tiếp bước vào khu vực tuyệt mật, tâm thái của các mẹ vẫn rất rộng rãi. Trong phòng khách, Bạch Hi Cảnh nói sơ lược về chuyện hòn đá, anh chưa bao giờ cố ý giấu giếm người nhà của mình chuyện gì, chỉ cần bọn họ hỏi, anh sẽ nói. Chỉ là người nhà họ Bạch đều biết chừng mực, chuyện công việc của Bạch Hi Cảnh, bọn họ rất ít khi can dự vào. Lần này nếu như không phải Bạch Hi Cảnh phản ứng quá dữ dội, ông Bạch cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của con trai.