Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 484: PHIỀN PHỨC CỦA BẠCH HI CẢNH

Cuối cùng Tiểu Tịnh Trần cũng không thể đạt được ước nguyện giúp cha tắm rửa của mình. Cô con gái cưng bắt đầu tự tắm rửa một mình từ hồi còn sáu tuổi đến giờ tỏ vẻ bản thân cảm thấy có chút thất vọng nho nhỏ.

Bên ngoài cái tay trông như móng giò heo được bọc bởi một lớp màng bọc thực phẩm, bên ngoài lớp1màng bọc thực phẩm là một cái túi bằng nhựa tổng hợp, bên ngoài cái túi bằng nhựa được đeo một cái găng tay cao su chắc chắn, phần phía đầu ống tay của chiếc găng tay cao su được buộc chặt. Bạch Hi Cảnh tắm rửa trong trạng thái không vui vẻ gì. Đợi đến lúc sau khi tắm xong, bóc bao bì của cái tay có8hình móng giò heo đó ra, tay của anh đã có chút thiếu máu do bị găng tay quấn quá chặt.

Tiểu Tịnh Trần ngồi trên giường giúp Bạch Hi cảnh lau khô chút nước còn đọng trên mái tóc, điện thoại của Bạch Hi Cảnh đúng lúc vang lên. Anh cầm lên nhìn một cái, là Đại Sơn gọi đến. Anh đổi tư thế ngồi để cho Tiểu2Tịnh Trần lau nốt một bên còn lại của mái tóc ngắn rồi nhận điện thoại: “A lô.”

“Đại ca, xảy ra chuyện rồi!” Sắc mặt của Bạch Hi Cảnh không thay đổi, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Hòn đá kỳ lạ ở trong viện nghiên cứu đã bị người khác đánh tráo, hòn đá thật biến mất rồi.” Giọng nói của Đại Sơn có chút yếu ớt, nghe như là4không đủ khí huyết.

Bạch Hi Cảnh nhăn mày lại hỏi: “Cậu bị thương?”.

“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.” Đại Sơn tỏ vẻ thờ ơ mà bỏ qua vấn đề này. Anh ta nói tiếp: “Trước đó chúng ta đều đi Thượng Kinh, viện nghiên cứu đã bị người khác nhân cơ hội lẻn vào. Hòn đá kỳ lạ đó đã bị đánh tráo, đến ngày hôm nay người của viện nghiên cứu mới phát hiện ra... Đại ca, xin lỗi anh, đây là lỗi của em.”

Bạch Hi Cảnh lẳng lặng nghe anh ta nói, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đầu gối của mình, biểu cảm trên mặt không có sự thay đổi nào, nhưng ánh sáng tăm tối dưới đáy mắt lại càng ngày càng trở nên lạnh lẽo. Rất lâu sau, anh mới lên tiếng: “Chuyện ở Thượng Kinh, tôi không hề điều động người canh gác từ viện nghiên cứu. Dù cho cậu có rời khỏi thì cũng không có khả năng bị người khác lẻn vào được Trừ phi... Là người mà chỉ trong tình huống cậu và Tiểu Sơn đều rời khỏi đó mới có tư cách tiến vào viện nghiên cứu. Là ai làm?”

Đại Sơn hơi nghẹn lời, mới nói: “Tô Phóng.”

Bạch Hi Cảnh liên hiểu, hỏi: “Cậu bị cậu ta làm bị thương?”

“... Vâng.” Đại Sơn rất xấu hổ, tiếp tục nói: “Cậu ta đánh tráo hòn đá nhưng không hề rời khỏi đây, lại còn tiếp tục đi làm ở Trác Việt Thành như không có chuyện gì xảy ra. Mãi đến hôm nay khi sự việc đã bại lộ, cậu ta mới đột nhiên ra tay, nhất thời em không phòng bị nên... Đại ca, xin lỗi.”

“Cậu dưỡng thương cho tốt đi, gọi Tiểu Sơn đến trong nhà. Việc này tôi sẽ xử lý.” Giọng nói của Bạch Hi Cảnh rất bình thản, khiến cho sự nôn nóng trong lòng Đại Sơn cũng được an ủi mà bình tâm lại. Anh ta suy sụp nói: “Vâng, Đại ca... em xin lỗi.” Đây đã là câu “em xin lỗi” lần thứ ba của anh ta rồi.

Bạch Hi Cảnh khẽ thở dài một hơi, nói: “Việc này không thể trách cậu được, hổ dữ còn có lúc ngủ gật, cậu cũng đừng tự trách nữa. Việc quan trọng lúc này của cậu là dưỡng thương cho khỏi hẳn, sau đó nghĩ cách khiến cho tổn thất của sự việc được giảm thiểu đến mức thấp nhất.”

“Vâng, em biết rồi, Đại ca.” Đại Sơn tất nhiên biết rằng hòn đá đó quan trọng nhường nào, anh ta cảm thấy

mình không còn mặt mũi nào mà nhìn Đại ca và Đại tiểu thư nữa. Nhưng cho dù như vậy, anh ta vẫn từ chối lời đề nghị thay mình gọi điện để thoại thông báo của Tiểu Sơn. Đã là lỗi lầm do anh ta phạm phải thì bản thân anh ta phải tự gánh chịu hậu quả.

Bất ngờ là phản ứng của Bạch Hi Cảnh lại ngoài tầm dự liệu của anh ta. Anh vậy mà lại có thể bình thản như thể. Chẳng lẽ anh không sợ hòn đá đó rơi vào tay của kẻ xấu rồi sẽ gây tổn hại cho Đại tiểu thư hay sao. Dù sao thì hòn đá đó cũng coi như là khắc tinh của Tiểu Tịnh Trần.

Trên thực tế, cảm xúc của Bạch Hi Cảnh không hề bình thản như những gì anh thể hiện. Nhưng ban ngày Tiểu Tịnh Trần đã bị hoảng sợ một lần rồi. Bất kể như thế nào anh cũng sẽ không thể mất khống chế trước mặt con gái mình, tránh cho cô bé bị dọa sợ. Cho nên, anh liền cứng rắn nhẫn nhịn lửa giận nơi đáy lòng.

Bạch Hi Cảnh giúp Tiểu Tịnh Trần lau khô mái tóc, sau đó dỗ cô bé đi ngủ. Xong xuôi, anh mới mang khuôn mặt lạnh như băng của mình ra ngoài. Mark bị trói gô hai tay ra phía sau, ngồi cố định trên một chiếc ghế điện. Trên thân thể gã dường như không có một vết thương nào, nhưng sự khủng hoảng và tuyệt vọng trên khuôn mặt của gã lại không thể che giấu nổi. Giây phút này, gã đang suy sụp mà kêu gào khóc lóc: “Xin ngài, ngài phải tin tôi, xin ngài nhất định phải tin tôi. Tôi thực sự không có âm mưu gì cả. Tôi chỉ nghe nói là hai người Hoa Hạ đó có võ công, nên mới sử dụng vũ khí thật. Ngài cũng biết đấy, tôi vẫn luôn si mê võ công của Hoa Hạ. Tôi xin thề, tôi thật sự chỉ muốn thử một chút võ công của Hoa Hạ nên mới thay đổi đạo cụ. Xin ngài, ngài nhất định phải tin tôi.”

Bên trong căn phòng nhỏ, ngoại trừ Mark ra thì còn có hai người nữa. Ông đạo diễn Spielberg Roth mặc một bộ quần áo rộng dành cho người già, ngồi trên một chiếc ghế. Ông lão mặt mũi hiền lành vốn dĩ gặp ai cũng cười ha ha, thế nhưng hiện giờ, tầng sát khí tỏa ra quanh người ông lại khiến cho Mark sợ đến mức phải tiểu ra quần. Những người tính tình càng cởi mở khi nổi giận thì càng trở nên đáng sợ hơn. Ông Spielberg Roth nghe nhưng không hề nói một lời nào, chỉ giơ tay lên, hơi lắc lư ngón tay của mình.

Người đàn ông thứ ba ở trong căn phòng mặc một cái áo khoác phòng thí nghiệm. Anh ta trầm mặc cầm lấy một ống tiêm từ trên cái bàn nhỏ bên cạnh lên, bơm đẩy một ống không biết bên trong được chứa dung dịch gì, sau đó đi đến cạnh Mark. Anh ta không thèm để tâm đến sự giãy giụa của Mark. Dưới ánh mắt run sợ hãi hùng của Mark, người đàn ông đó đã tiêm tất cả dung dịch trong ống tiêm vào cơ thể của Mark. Sau đó, trong cả căn phòng chỉ còn lại có tiếng hét thảm thiết của Mark. Spielberg Roth khép mí mắt lại, chầm chậm cất lời: “Không vội, lão phu còn đầy thời gian để lãng phí với cậu.”

Bởi vì muốn cho những cảnh quay trong phim càng thêm hoàn hảo và thêm chân thực hơn, Spielberg Roth không phải là chưa làm những việc như dùng những vũ khí sát thương đã từng được gia công cho sắc bén. Thế nhưng trước khi sử dụng, ông nhất định sẽ thông báo cho diễn viên biết, để người đó tự mình phải cần thận hơn. Vì dù sao đao kiểm cũng không có mắt, Spielberg Roth mặc dù muốn quay được những cảnh quay chất lượng hơn, nhưng ông cũng sẽ không đem tính mạng của những diễn viên trong đoàn làm phim ra đùa bỡn. Trước đây, những diễn viên ông từng hợp tác tuy biết võ thuật thì cũng chỉ là công phu hoa chân múa tay, chỉ được cái mã ngoài. Cho dù có xảy ra sự cố, thì với thân thủ của họ vẫn có thể cứu chữa được. Nhưng hai cha con Bạch Hi cảnh thì không như vậy.

Chưa nói đến việc thật sự động tay động chân thì bản thân ông còn không phải là đối thủ của Bạch Hi cảnh, chỉ tính riêng mình Bạch Tịnh Trần thôi cũng đã khiến ông ăn đủ rồi.

Sự hiểu biết của ông đạo diễn Spielberg Roth về Tiểu Tịnh Trần không hề ít. Bộ não của cô nhóc mặc dù thường xuyên không đủ dung lượng để sử dụng, nhưng trực giác và năm giác quan của cô bé lại mẫn cảm đến mức nghịch thiên. Ông Spielberg Roth căn bản không dám đưa cho cô bé những vũ khí thật đã được mài sắc, càng không có khả năng chuẩn bị cho cô bé một hung khí đã từng dính máu người. Nếu không, nhỡ may cô gái này luẩn quẩn trong lòng một cái, ai biết được cô bé sẽ làm ra cơ sự ngốc nghếch hố người gì chứ.

Trước khi tiến hành quay phim, ông đã đặc biệt dặn dò tổ quản lý đạo cụ rằng tất cả những vũ khí sử dụng đều phải là hàng giả. Đao kiếm đạo cụ mặc dù cũng được chế tạo bằng kim loại giống y hệt đồ thật, nhưng những thứ đó đều chưa được gia công mài sắc lưỡi dao, giết không chết được người nào. Vũ khí đã được chế tạo khéo léo đến mức ngay cả khả năng sát thương cũng không có, không thể nào làm người khác bị thương được. Vì vậy, Mark nói cái gì mà chỉ là vì muốn thử một chút võ công của Hoa Hạ, điều này căn bản không xuôi chút nào. Coi Spielberg Roth ông là tên đần độn hay sao!

Thuốc dùng để tra tấn không ngừng được tăng nồng độ lên, thế nhưng Mark vẫn ngậm chặt miệng không chịu hé răng. Đợi đến lúc gã sắp hấp hối, Spielberg Roth cũng lười tốn thời gian với gã nữa. Ông đứng dậy rồi nói: “Mark à, cậu cũng là một trong những người đã làm việc lâu năm trong đoàn làm phim rồi. Đi theo tôi đã bao nhiêu năm như vậy, tôi tự hỏi mình đối đãi với cậu không bạc. Không ngờ cậu lại làm như thế này. Bất kể người phía sau sai khiến cậu là ai, nhưng cậu có bao giờ nghĩ rằng một khi cậu thành công thì sẽ đem đến tại vạ lớn chừng nào cho tôi hay không?”

Mark đang trong trạng thái hấp hối, tay hơi động đậy, nhưng không thể thốt ra được một từ nào.

Spielberg Roth thất vọng nói: “Cậu chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, có phải không? Thôi bỏ đi, không nói thì không nói, tôi luôn sẽ có cách để tra được. Cha mẹ cậu, anh em của cậu, vợ của cậu, con trai con gái của cậu, luôn sẽ có cách để tra ra được. Cậu nói xem, có phải hay không?”

Mark đang nhũn ra như bãi bùn nhão đột nhiên trở nên kích động. Nhưng sức lực và tinh thần của gã sớm đã bị giày vò đến không còn một chút xíu nào rồi, gã chỉ có thể tuyệt vọng mà hướng ánh mắt cầu xin về phía Spielberg Roth. Spielberg Roth hoàn toàn không chút động lòng, nói: “Cậu muốn cầu xin tôi không động đến người nhà của cậu?”

Mark gật đầu một cách gian nan, Spielberg Roth lại nở nụ cười, nói tiếp: “Nhưng mà cậu lại làm tổn thương đến người nhà của tôi.”

Spielberg Roth một thân một mình, không cha, không mẹ, không vợ, không con, chỉ có tình thân duy nhất là nhóm sư huynh sư đệ đã từng sát cánh bên nhau. Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần đều là đệ tử của sư huynh phương trượng, đó đều là cháu trai, cháu gái của ông. Cháu trai và cháu gái bị người ta ám hại, chẳng lẽ lại coi người làm chú như ông chết rồi hay sao! Spielberg Roth không đếm xỉa đến Mark nữa mà xoay người rời khỏi, cũng để mặc những tiếng kêu rên thảm thiết của Mark bị đóng chặt trong căn phòng nhỏ đó.

Dù sao thì tuổi tác cũng đã cao rồi, bận rộn cả một buổi chiều, Spielberg Roth cũng có chút mệt mỏi. Nhìn thời gian đã là lúc nửa đêm, phỏng chừng hai cha con Bạch Hi Cảnh cũng đã đi ngủ rồi. Spielberg Roth nghĩ rằng hay là để ngày mai rồi nói cho bọn họ biết về tiến triển của chuyện này, ông ăn một chút đồ để lót dạ rồi cũng đi ngủ.

Tuy nhiên, lúc quay trở về phòng ngủ, đèn còn chưa được bật lên, Spielberg Roth liền nhíu mày, trong phòng có người? Spielberg Roth âm thầm đề phòng, cẩn thận bật đèn lên. Ánh đèn vừa mới sáng rọi, bóng người trong phòng khách đã hiện ra rõ mồn một trước mắt. Spielberg Roth thở phào nhẹ nhõm, cười mắng nói: “Tên nhóc thối kia, dọa chết tôi rồi, không biết bật đèn lên sao... Cậu làm sao thế?”

Spielberg Roth vẫn dùng giọng điệu đùa cợt như trước. Thế nhưng, đối phương lại không hề đáp lại lời nói đùa của ông. Anh chỉ dùng đôi mắt phượng sâu thẳm chăm chú nhìn vào ông. Lông tơ phía sau gáy của Spielberg Roth không khỏi dựng đứng cả lên, ông thấy mình giống như một con mồi bị thú dữ coi làm mục tiêu mà dán mắt vào vậy.

Bạch Hi Cảnh ngồi trên ghế sô pha, đôi chân thon dài gác lên nhau, mười nhóm tay đan chặt đặt trên đùi, trông dáng vẻ thì rất nhàn nhã, tùy ý. Nhưng cả người anh lại tỏa ra một khí thế hung ác như đang chực để bổ bộc phát. Khuôn mặt anh không chút cảm xúc, ánh mắt nhìn ông Spielberg Roth đang ngồi đối diện mình, nói: “Hòn đá bị mất rồi!”

“Hòn đá gì...” Spielberg Roth hỏi theo bản năng, nhưng sau đó mới kịp phản ứng. Ông kinh ngạc mà trợn mắt há mồm. Sắc mặt Bạch Hi Cảnh vẫn lạnh tanh, đón lấy ánh nhìn khó tin của ông, nói: “Chính là hòn đá mà ông bảo tôi đi giành lấy, mang về từ bến tàu Thâm Song.”

Spielberg Roth dường như nhảy dựng lên, tức giận mắng: “Không phải là tôi đã bảo cậu hủy hòn đá đó đi rồi sao. Sao cậu lại có thể đánh mất nó được chứ?”

Bạch Hi Cảnh trầm mặc không nói gì, chỉ cứ nhìn chằm chằm vào ông. Đầu óc của Spielberg Roth liền hoạt động một chút, nghi ngờ hỏi: “Không đúng, cậu đến tìm tôi hẳn là không đơn thuần là chỉ để nói cho tôi biết rằng hòn đá đã biến mất như vậy... Không phải cậu hoài nghi tôi đã trộm nó đấy chứ!”

“Ông cho rằng thế nào?” Bạch Hi Cảnh rướn người về phía trước, nhìn chăm chú vào Spielberg Roth, giống như một con rắn độc đang tìm một nơi thích hợp để gặm một miếng. Giọng nói âm trầm lạnh lẽo của anh vang lên khiến cho tâm trạng người ta hoảng loạn: “Ông có biết người lấy trộm hòn đá là ai không?”

Đối diện với ánh mắt hung tàn của Bạch Hi Cảnh, trong lòng Spielberg Roth bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không mấy tốt đẹp.

“Tô Phóng.”

Quả nhiên...