Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 482: TUYỆT VỌNG. SỤP ĐỔ

Sự xuất hiện của binh đoàn hải tặc vũ trụ Cá Voi Trắng trên tinh vực của hành tinh mang số hiệu S23 đã vượt ra ngoài tầm dự đoán của tất cả mọi người. Khẩu súng laser của mấy mươi chiến1hạm chiến

đấu hướng công kích của mình vào một điểm duy nhất. Những tiếng đùng đoàng của đạn pháo vang lên, xuyên qua lớp trùng tộc dày như sáp nến. Những tiếng pháo ầm ầm vang lên không ngừng bên tai, Cá8Voi Trắng mặc dù là hải tặc vũ trụ, không có tiền bạc dư dả như các chiến hạm của Đế quốc, nhưng lưu manh cũng có đặc sắc của lưu manh. Đủ các thể loại vũ khí kỳ cục ồ ạt2ném thẳng về hướng của trùng tộc trên đỉnh đầu như ném tiền qua cửa sổ. Hơn nữa, không biết có phải là não của lũ trùng tộc đã bị nhúng nước, chập

mạch hay không mà rõ ràng trên đầu bọn chúng4có một kẻ địch đáng sợ hơn, thế nhưng chúng lại không thèm ngó ngàng gì, mà chỉ quyết chí muốn thôn tính tinh cầu S23.

Cuối cùng, đến lúc Cá Voi Trắng dường như đã ngốn hết nửa số vũ khí trong kho của mình, đại quân trùng tộc mới lùi lại bước tiến đầu tiên.

Trùng tộc lũ lượt rời khỏi, nhưng lại không hề đi quá xa. Chúng chỉ đi vượt qua khỏi gian chiến hạm của đoàn đội hải tặc vũ trụ Cá Voi Trắng để kéo dãn vòng bao vây ra, nhưng cũng không tiếp tục công kích nữa.

Các chiến sĩ của hành tinh S23 tìm được đường sống trong cõi chết. Bọn họ liền vì quá vui mừng mà trực tiếp khóc to. Dù cho đối mặt với bọn họ lúc này là nhóm hải tặc vũ trụ trước nay đều chiến đấu sống còn với mình, bọn họ cũng hưng phấn giống như nhìn thấy người thân cùng quê mà thân thiết, ôm chặt lấy rồi khóc đến tan nát cõi lòng.

Trong thời khắc nguy nan, Đế quốc mà bọn họ một lòng trung thành lại thờ ơ không mảy may để tâm, còn nhóm hải tặc vũ trụ mà mọi người đều xem là kẻ thù lại là người cứu mạng bọn họ!

Trong lúc cả trạm canh gác tiền tuyến của hành tinh S23 đều vui mừng đến mức nhảy nhót tung tăng, Lolita Royal lại lặng lẽ đứng cạnh người máy chiến đấu của mình. Cô lẳng lặng nhìn về phía người đàn ông đang bước xuống từ chiến hạm Cá Voi Trắng, lẳng lặng nhìn hắn bước từng bước vững chãi hướng về phía cô, lẳng lặng để cho đối phương ôm lấy mình. Thời khắc này, những giọt nước mắt long lanh tràn ra khỏi vành mắt của cô, Lolita Royal vươn tay ôm chặt lấy cổ của người đàn ông.

Sau khi Lolita Royal rời khỏi Đông Phương, nhóm quân cấp cao của Cá Voi Trắng bắt đầu nhận thấy sự bất bình thường của Đông Phương. Chỉ là một nhóm lưu manh thổ phỉ căn bản không có ai hiểu được căn bệnh có tên là “triệu chứng tổng hợp của bệnh tương tự” là thứ quái quỷ gì, bọn họ chỉ có thể rối rắm đoán già đoán non. Sau khi tin tức S23 gặp phải sự bao vây và công kích của trùng tộc truyền ra ngoài, phản ứng đầu tiên của Đông Phương là đi cứu Lolita Royal. Chỉ dựa vào bản tính của trùng tốc từ trước đến nay, có lẽ lần đi này hắn không thể trở về được nữa. Hơn nữa đây cũng là hành động nhân danh cá nhân hắn, hắn không muốn liên lụy đến những người anh em khác của mình. Cho nên, hắn vốn dĩ muốn một mình lặng lẽ rời đi.

Nhưng Cá Voi Trắng là do một tay Đông Phương gây dựng nên, mỗi một người trong này đều là người hết lòng trung thành với hắn. Làm thổ phỉ cường đạo, bọn họ có thể cướp, đốt, giết hại loài người. Nhưng đã là một con người thì bọn họ lại không thể thờ ơ trước sự xâm lăng của trùng tộc.

Bọn họ thà rằng theo chân Đông Phương chết ở trên chiến trường còn hơn là phải trơ mắt nhìn Đông Phương lao đầu vào chỗ chết, mà bản thân lại ở hậu phương tiếp tục bắt nạt những người dân Đế quốc cũng là loài người như mình. Vậy là, toàn thể các chiến hạm của Cá Voi Trắng liền tiến thành từng đoàn, mênh mông cuồn cuộn phi đến tinh vực của tinh cầu S23. Bởi vì ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào chiến trường ở S23, cho nên sẽ không có ai chú ý đến hoàn hải tặc vũ trụ Cá Voi Trắng khét tiếng này, do đó bọn họ có thể có cơ hội lướt qua ngay trước mí mắt của mọi người đến viện trợ. Đợi đến lúc bọn họ phát hiện ra thì thủ vệ tinh vực cũng chỉ có thể bóp cổ tay mà than thở.

Cá Voi Trắng xuất hiện cứu trợ S23 sắp bị tiêu diệt, khiến chiến quân của trùng tộc phải lui binh. Loài người lúc này cũng không dám lãng phí thời gian của mình, bọn họ mượn sự giúp đỡ của Cá Voi Trắng rồi lấy tốc độ nhanh nhất mà đào bới ra một thành trì dưới lòng đất, thành lập căn cứ ngầm trong lòng đất.

Không giống với những hành động giết chóc xâm lăng trước đây, lần này điều mà trùng tộc muốn làm là thôn tính, bất cứ ai trên S23 đều biết điều này. Bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi, không phải là trùng tộc chết thì có nghĩa là bọn họ mất mạng. Đến nay lại có sự gia nhập của Cá Voi Trắng, binh lực của bọn họ ngược lại được tăng lên không ít.

Thiếu tá Monecis bị thương nghiêm trọng, băng gạc băng bó trên người đang không ngừng thấm máu. Trước hết, anh ta cảm ơn sự giúp đỡ của Đông Phương và binh đoàn hải tặc vũ trụ. Sau đó, anh ta đem quyền chỉ huy của mình giao cho Lolita Royal. Cái mệnh lệnh này khiến cho Lolita Royal kinh ngạc đến nỗi nhảy dựng lên, những những chiến sĩ khác dường như lại không hề thấy bất ngờ chút nào. Thời điểm Lolita Royal vừa mới bước chân đến S23 thì đã thu phục được nhóm người phía Edward. Hiện nay năng lực chiến đấu của cô cũng là thứ bày ra trước mắt mọi người rồi. Một người có dũng khí có mưu lược như thế này, dù cho có là phái nữ đi chăng nữa thì cũng có thể trở thành trụ cột của tinh cầu S23 đang chìm trong tuyệt vọng.

Nhìn thấy sắc mặt đang dần dần sạm lại như mất đi ánh sáng của Monecis, Lolita Royal trầm mặc tiếp nhận trọng trách này. Tiếp đó, cô liền cùng với Đông Phương thương lượng xem nên làm thế nào để đối phó với đợt tấn công tiếp theo của trùng tộc. Đáng tiếc, cho dù lãnh đạo cấp cao của Cá Voi Trắng và nhóm quan chức quân đội của S23 có tụ tập lại cùng nhau bàn luận thì cả gian phòng hội nghị vẫn cứ lặng im không tiếng động, không có một ai lên tiếng. Số lượng của trùng tộc quả thật là rất khổng lồ. Không có tiền phương, không có cả hậu phương viện trợ, thậm chí hiện giờ đến cả vũ khí cũng không đủ; đối mặt với kẻ địch hung tàn đến mức có thể san phẳng cả một tinh cầu, bọn họ ngoại trừ liều chết ra thì làm gì còn biện pháp nào khác nữa??

Lolita Royal hít vào một hơi thật sâu, nụ cười cũng trở nên tái nhợt nói: “Được rồi, mọi người đều nghỉ ngơi sớm một chút đi, dù cho chết chúng ta cũng phải chết ở trên chiến trường.” Mọi người trầm mặc gật đầu rồi rời khỏi. Cuối cùng, phòng hội nghị chỉ còn lại có hai người là Lolita Royal và Đông Phương, bọn họ im lặng nhìn nhau. Từ đầu đến cuối Đông Phương đều cong khóe miệng lên, mang theo sự lười biếng của con mèo Ba Tư mà nở nụ cười. Rất lâu sau, Lolita Royal mới mở miệng ra nói: “Anh có gì phải đến đấy nộp mạng chứ!”

Đông Phương nhún vai, đi đến bên cạnh Lolita Royal rồi ngồi xuống. Lòng bàn tay ấm áp của hắn áp lên phía sau gáy của cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa lấy vành tai mập mạp của cô. Cái trán của hắn áp lên trán của cô, nhẹ giọng đáp: “Muốn đến thì đến thôi.”

Lolita Royal: “...” Lolita Royal chầm chậm nghiêng đầu quay sang, đem đầu mình ghé trên bờ vai của Đông Phương, Đông Phương nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên đỉnh đầu của cô. Lolita Royal từ từ nhắm hai mắt mình lại, căn phòng trở nên rất yên tĩnh, nhưng ngay sau đó không khí yên tĩnh này lại bị một tiếng “bốp” vang giòn rã làm cho đảo lộn.

Đông Phương hơi nhe răng, nhìn mu bàn tay bị đánh đến đỏ ửng lên của mình mà trầm mặc không lên tiếng. Lolita Royal ngước đầu lên, chầm chậm kéo vạt áo không biết đã bị lôi lên cao từ khi nào của mình, đôi mắt xanh thẫm nhìn hắn chằm chằm không chớp. Đông Phương híp hai mắt của mình lại, khóe miệng nhếch lên hướng về phía Lolita Royal nở một nụ cười xấu xa. Sau đó, nhân lúc Lolita Royal vẫn còn chưa kịp phản ứng, hắn trực tiếp cúi người xuống đem Lolita Royal vác lên trên vai của mình, đứng thẳng người lên rồi sải bước về phía phòng ngủ tạm ở phía sau.

“Đồ lưu manh, thổ phỉ kia, anh muốn làm cái gì!” Lolita Royal treo người trên đôi vai của hắn không ngừng dùng sức giãy giụa nói. Đông Phương trực tiếp đem Lolita Royal ném lên trên giường, cởi từng cúc áo của mình ra, cười nói: “Em đã nói anh là lưu manh, thổ phỉ rồi. Hiện nay đến tính mạng đều phải đền cho em, còn không bằng đòi một chút phúc lợi từ em trước khi chết.”

Có lẽ là câu nói “đến tính mạng cũng phải đến cho em” của hắn đã đâm trúng nơi mềm mại nhất trong trái tim của Lolita Royal nên cô không hề giằng co thêm nữa. Cô chỉ yên tĩnh nằm trên giường, đôi mắt xanh thẳm sâu thẳm nhìn về phía Đông Phương. Nụ cười xấu xa trên mặt Đông Phương ngay lập tức liền được thu hồi. Hắn cởi áo của mình ra, cúi mình đè lên trên người của Lolita Royal, cẩn thận mà trịnh trọng đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi mắt của cô. Còn Lolita Royal cũng ôm chặt lấy bả vai của hắn...

Bởi vì chướng ngại về mặt tâm lý và sự hốt hoảng về tinh thần của hai diễn viên, vị đồng chí đạo diễn không cam tâm tình nguyện ở đây cũng bị chỉnh đốn vào hàng ngũ chuyên cắt xén cảnh H. Có điều, bất kể là người phương Tây phóng khoáng hay người Đông Phương dè dặt thì nhóm quần chúng đều không khó tưởng tượng đến cảnh trong đêm trước khi lao đầu vào cái chết, hai con người vừa mới bắt đầu tình yêu nồng cháy này đã toàn tâm toàn ý tập chuyên tâm lấy nhau đến đến nhường nào. Chỉ cần động não thêm một chút mà những người xem đã máu mũi chảy thành hàng rồi. Trong vài ngày liên tiếp sau đó, trùng tộc đều không có một chút động tĩnh nào cả, không tấn công cũng không rời đi. Dần dần, những tướng sĩ của hành tinh S23 lại một lần nữa bắt đầu trở nên hỗn loạn. Bọn họ không hề sợ chết, hoặc là nói đã đi đến bước đường như ngày hôm nay, bọn họ đều đã làm chuẩn bị thật tốt để đón chờ cái chết. Nhưng chết thì rất dễ mà đợi đến chết mới là một loại hành hạ, nó giống như quá trình người đao phủ nhìn chằm chằm vào bạn nhưng lại không chịu dứt khoát bổ thẳng một đao vậy.

Ngay trong lúc các các cấp cứ điểm quân sự quan trọng của Đế quốc đều đang phỏng đoán dụng ý của trùng tộc thì trùng tộc lại phát động công kích một lần nữa. Đội quân đồng nghìn nghịt từ trên trời giáng xuống bao vây lấy tinh cầu S23 chặt chẽ như sáp nến. Những quan chức quân đội trong các cứ điểm quân sự trong yếu của các cấp thông qua các thiết bị theo dõi để quan sát chiến trường còn chưa cảm nhận được, nhưng các chiến sĩ trên chiến trường S23 đều rõ ràng phát hiện. Lần tấn công này của trùng tộc còn hung tàn hơn, dũng mãnh hơn, hơn nữa lại càng đông đảo hơn lần trước đó!

“Hóa ra bọn chúng đang đợi viện binh đến.” Đông Phương nhẹ giọng nói. Giọng nói của hắn được truyền qua người máy chiến đấu mà đi thẳng đến lỗ tai của Lolita Royal. Lolita Royal vẫn chưa hiểu lắm, Đông Phương liền giải thích cho cô: “Hiện giờ là thời điểm sinh sản của trùng tộc, ngày đầu tiên tiến đến đều là giống đực. Đợi vài ngày sau, khi giống cái của trùng tộc sau khi hoàn thành việc đẻ trứng mới gia nhập vào đội ngũ tiến công, khiến cho số lượng của đội quân trùng tộc tăng lên gấp bội.”

“Nhưng trùng tộc giống cái vừa mới đẻ trứng xong hắn là sẽ rất yếu ớt, không có sức chiến đấu.” Điều thường thức căn bản này Lolita Royal vẫn luôn biết đến.

“Ha, chính vì giống cái của trùng tộc suy yếu, nên giống đực mới càng trở nên hung tàn và càng liều mạng như thế này. Hơn nữa, không phải tất cả giống cái của trùng tộc sau khi sinh sản xong đều suy yếu, ví dụ như nữ chúa... Nữ chúa của trùng tộc xem ra là đã quyết tâm muốn tiêu diệt S23, đến cả giống cái trong vương tộc cũng được điều lên chiến trường. Tầm quý giá của trùng tộc thuộc vương tộc và sự hung tàn của chúng nó chính là tỉ lệ thuận cho sự thành công.” Hắn vừa dứt lời, Lolita Royal liền mở to mắt nhìn một cỗ máy chiến đấu bị một con trùng vương dùng cánh tay như đao sắc của nó chém thành hai nửa. Người máy đổ xuống, rơi khỏi cỗ máy không chỉ có dòng máu đỏ thẫm mà còn là người chiến sĩ bị thương đã hấp hối. Anh ta cố gắng hết sức để trèo ra khỏi khoang điều khiển. Thế nhưng, hai chân của anh ta lại vĩnh viễn lưu lại trên chiếc ghế điều khiển, ngay sau đó anh ta liền bị một con trùng tộc đi ngang qua nuốt trọn...

Vành mắt Lolita Royal đỏ bừng lên, không chút do dự mà điều khiển người máy chiến đấu vung thanh kiếm của mình lên chém đứt cái đầu của con trùng tộc đó. Còn con trùng vương thì lại bị Đông Phương chặn đường đi. Đông Phương điều khiển người máy chỉ thuần một màu trắng của hắn, di chuyển qua lại nhanh như con thoi giữa những đám trùng tộc. Động tác của hắn liền mạch dứt khoát và điêu luyện. Lolita Royal tin rằng, nếu bản thân mình rơi vào trong tay hắn thì cũng không thể chống cự được đến mười chiều, có thể đứng ngang hàng với hắn e rằng chỉ có thể là...

Lolita Royal vô thức nghĩ đến cỗ máy màu đen tuyền đã cứu mình nằm đó - Kurt Will!

Trùng tộc giống như đã phát điên mà từng bước, từng bước nghiền ép mỗi một tấc đất trên tinh cầu S23. Không phải mỗi một người đều có ý chí kiên định không thể phá vỡ như Lolita Royal, cũng không phải mỗi một người đều có được kỹ năng chiến đấu không gì sánh được giống như Đông Phương. Những chiến sĩ khác đều lần lượt ngã xuống dưới cánh tay như đạo sắc của lũ trùng tộc và trở thành thức ăn cho chúng. Nhóm hải tặc vũ trụ Cá Voi Trắng điều khiển chiến hạm của mình và nã pháo vào đám trùng tộc đang ùn ùn kéo đến. Khi nguồn năng lượng tiêu hao hết sạch, nhóm hải tặc vũ trụ liền lao ra khỏi chiến hạm, lấy thân mình và máu thịt để liều mạng với lũ trùng tộc. Mà người cầm lái lại điều khiển chiến hạm đã bị phá hủy của mình lao thẳng vào đám trùng tộc, dẫn nổ nguồn năng lượng cuối cùng còn sót lại, hy sinh thân mình.

Vào giờ phút đó, dù cho có là hải tặc vũ trụ thì bọn họ đều đã trở thành những vị anh hùng khiến cho cả loài người phải kính ngưỡng. Bọn họ từng vì tội danh tàn sát nhân loại mà đã bị lãng quên, nhưng cuối cùng bọn họ lại lưu lại cho nhân loại một bóng hình vì ngăn cản bước chân xâm lăng của trùng tộc mà anh dũng hy sinh.

Cùng với sự sống càng ngày càng trở nên ít ỏi của loài người, áp lực của Đông Phương và Lolita Roya cũng tăng lên gấp bội. Cuối cùng, Hỏa Diễm và Thuần Tuyết cũng cạn kiệt năng lượng mà rơi xuống. Trong thời khắc rơi xuống đó, hai người điều khiển người máy đều nhảy ra ngoài, mượn sự linh hoạt của cơ thể loài người mà giẫm đạp lên khối thân thể to lớn của trùng tộc rồi nhanh chóng chạy thật xa. Sau đó bọn họ quay người lại bắt đầu nổ súng bắn vào cỗ máy mà chính họ đã từng coi trọng như sinh mạng. Đoàng, đoàng, hai ánh lửa bốc đến cao ngút trời hiện lên, Hỏa Diễm và Thuần Tuyết đã hoàn thành sứ mệnh của chúng, kéo theo khoảng chừng mười con trùng tộc cùng nhau xuống địa ngục. Mà trận chiến của chủ nhân chúng lúc này mới chính thức bắt đầu. Khả năng chiến đấu bằng vũ lực của Đông Phương và Lolita Royal đều rất tốt. Bọn họ đạp lên khối thân thể to lớn của trùng tộc để thoát khỏi cánh tay như lưỡi đao của chúng. Trên tay của hai người đều cầm theo khẩu súng năng lượng cuối cùng của mình, mỗi một phát súng bắn ra đều trúng vào chỗ hiểm như điểm tiếp nối giữa cổ và đầu của trùng tộc. Trên cơ thể của trùng tộc chỉ có ở nơi đó mới không được bao phủ bởi bộ giáp cứng rắn, cũng chỉ có chỗ đó mới là nhược điểm duy nhất. Nhưng trùng tộc có thể trạng to lớn lại có tốc độ nhanh nhẹn đến lạ, muốn ngắm bắn chính xác thật sự không dễ dàng chút nào.

Suốt cả quãng đường, Đông Phương và Lolita Royal vẫn luôn nổ súng vào trùng tộc. Cuối cùng, bọn họ đã tập trung ở một vùng đất trống tạm thời. Đồng thời nhóm người Edward, Rossel, Harol chỉ còn lại có sức chiến đấu cũng đến hội họp với bọn họ. Chỉ còn lại có mấy mươi người, Lolita Royal lại là người mang giới tính nữ duy nhất. Đối diện với trùng tộc như vô cùng vô tận, bọn họ đã không còn đường.lui rồi nhưng, trên mặt mỗi một người bọn họ đều không phải là tuyệt vọng, mà là sự hào sảng và kiên quyết chiến đấu đến cùng.

Những người còn sống sót tập hợp lại với nhau, đám trùng tộc thi nhau chen chúc đã lũ lượt bao vậy bọn họ lại nhưng không lập tức phát động công kích. Từng lớp từng lớp trùng tộc dày đặc như sáp nến lại chầm chậm tách ra, mở ra một con đường. Sau đó, một con trùng tộc giống cái to lớn, lộng lẫy liền xuất hiện trước tầm mắt của mọi người. Dù cho có căm thù trùng tộc như Lolita Royal cũng không thể không thừa nhận rằng, con trùng tộc giống cái này đẹp đến mức giống như một tác phẩm nghệ thuật.

“Lolita Royal, xử lý qua vết thương của em trước đi.” Nhân lúc trùng tộc tạm thời chưa tấn công, Đông Phương xé một miếng vải trên vạt áo của mình rồi giúp Lolita Royal băng vết thương của cô lại. Lúc này, Lolita Royal mới phát hiện cánh tay của mình không biết từ lúc nào đã bị thương, dòng máu đỏ thẫm đã thấm vào quân trang trên người cô rồi. Chỉ là màu sắc tối thẫm của quân trang khiến cho người ta không nhìn rõ lắm mà thôi.

Miệng vết thương không sâu, chỉ cần xử lý qua một chút là được. Có điều khi nhìn vào vết thương máu chảy đầm đìa đó, ánh mắt của Đông Phương có chút tối lại.

Nữ chúa của trùng tộc rít lên một tiếng chói tai, tất nhiên là con người nghe không hiểu, nhưng những con trùng tộc đang yên lặng đứng bao vây xung quanh lại bắt đầu trở nên nhộn nhạo. Những con trùng tộc thông thường lùi lại về phía sau, trùng vương tiến lên phía trước bao vây lấy những người còn sống sót.

Những con người có thể không sợ sống chết, kiên cường chống cự đến hiện giờ đã đạt được sự tán thưởng hiếm hoi của nữ chúa trùng tộc. Nó quyết định giành cho bọn họ một sự vinh quang mà chỉ có trùng tộc của nó mới có - chết dưới cánh tay cao quý của vương tộc!

Thế nhưng nhân loại nào có thể cảm kích, trùng tộc bình thường bọn họ có thể chém giết tùy ý. Vương trùng cái thứ quái quỷ gì chứ, đây quả thực chính là ngay cả đặc quyền tự tìm thứ làm đệm lưng cũng không có!

Nữ vương của trùng tộc lại một lần nữa rít lên, âm thanh chói tai, những con trùng vương đang thủ thế chờ thời cơ liền lập tức bổ nhào về phía những người còn sống sót của loài người. Loài người không có lựa chọn nào khác, không có đường lui, chỉ có thể nắm chặt lấy vũ khí ở trong tay mình mà nghênh đón kẻ địch. Dù cho có nhất định phải chết, cũng phải chết cho giống một con người! Chân của Lolita Royal dùng sức giẫm một cái mạnh sau đó nhảy lên trên cao, xoay người trên không trung, bắn một phát súng vào vùng thịt mềm trên cổ họng của một con trùng vương. Tuy nhiên ngoài tầm dự kiến của cô, vùng thịt mềm đó mặc dù có bị bắn một lỗ nhỏ, nhưng trùng vương vẫn không chết. Ngược lại còn có thể vung cánh tay đạo sắc của nó lên để chém về phía cô. Lolita Royal hơi bất ngờ, chật vật tránh thoát, nhưng cũng suýt chút nữa bị một con trùng vương gọt đi cái đầu.

“Vô dụng thôi, loại súng năng lượng này căn bản không thể phá nổi lớp da thịt của trùng vương.” Đông Phương cao giọng nói. Hắn tháo một chiếc dao găm trông như đồ trang sức từ trên eo của mình xuống, tiếp tục nói: “Vào lúc này, vũ khí lạnh còn có tác dụng hơn súng năng lượng.”

Chỉ cần sức lực đủ khỏe, tư chất đủ cứng cỏi, vũ khí lạnh cũng có thể cắt bỏ được đầu lâu của bất cứ kẻ địch nào.

Lolita Royal tiếp được dao găm từ hắn xong liền xoay người lại, đâm một nhát vào giữa con mắt của trùng vương. Trùng vương phát ra một tiếng kêu thảm thiết rồi dầu của nó không ngừng lắc như phát điên. Lolita Royal thừa cơ bay vòng qua sau lưng của trùng vương, đâm một dao vào cái lỗ vừa rồi đã bị bắn ra ở trên người nó, sau đó dùng toàn sức lực của cơ thể để ấn mạnh lưỡi dao vào trong...

Trùng vương vẫn cố sức giãy giụa hòng đem kẻ địch đang bám trên lưng mình vụng xuống dưới. Lolita Royal bị hoa mắt, đầu óc choáng váng, nhưng cô giữ chắc lấy dao găm. Trùng vương ngước đầu lên kêu một tiếng thảm thiết. Cuối cùng, nó đổ gục xuống đất, co giật rồi không động đậy nữa. Mà Lolita Royal sức cùng lực kiệt lại phải đón nhận sự công kích của một con trùng vương tiếp theo... Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, những nhân loại còn sống sót đã từng người từng người một ngã xuống và trở thành thức ăn cho lũ trùng tộc.

Lại một lần nữa giết chết một con trùng vương, Lolita Royal cũng ngã nhào trên mặt đất, tầm mắt mơ hồ nhìn về những con trùng vương đang bao vây xung quanh mình. Cô đã không còn nhìn thấy bất kỳ một chiến hữu nào nữa, không gian giữa đất trời lúc này dường như chỉ còn lại một nhân loại là cô và cả đám kẻ thù vô cùng vô tận. Một con trùng vương ở phía sau lưng cô giơ cái tay của nó lên rồi ra sức chém xuống, lưỡi đao sắc nhọn lại cách đỉnh đầu cô ở vị trí khoảng mười centimet thì dừng lại. Một tiếng “bụi” vang lên, cánh tay của con trùng vương đã bị chém đứt và rơi xuống, Đông Phương đạp lên trên cánh tay đã đứt của con trùng vương rồi tiếp đất, một tay kéo Lolita Royal dậy, nói: “Đừng có ngây ngốc ở đấy!!”

Giọng nói của Đông Phương đã đem Lolita Royal còn đang đầu váng mắt hoa hồi tỉnh trở lại. Lolita Royal theo bản năng mà níu chặt lấy tay của hắn, mười ngón tay đan vào nhau, nhiệt độ giữa hai lòng bàn tay họ cũng được truyền cho nhau. Đông Phương lẳng lặng nhìn cô, cười nói: “Anh đột nhiên nghĩ đến một cách có thể tìm được đường sống trong cõi chết, em có muốn thử hay không?” Ánh mắt của Lolita Royal sáng lên, đôi mắt màu xanh thẫm toát ra sắc màu mê hoặc lòng người, cô dùng sức gật đầu thật mạnh. Đông Phương lại để lấy đôi vai của cô rồi di chuyển đem cả người cô dựa lưng vào người hắn. Lolita Royal nghe lời mà làm theo, cô đang muốn hỏi cho rõ ràng xem cách của Đông Phương là gì, nhưng một cơ thể ấm áp đã dán lên sau lưng của cô. Nhịp tim đập trầm ổn của hắn vang lên bên tai cô, khiến cho cô quên cả khả năng ngôn ngữ của mình.

Ngay sau đó Lolita Royal lại nghe thấy một tiếng vút lên trong không khí, “phập”, có thứ gì đó đã bị đâm xuyên rồi. Theo sau đó là tiếng kêu bén nhọn chói tại của nữ chúa. Trái tim của Lolita Royal ngay tức khắc trở nên hoảng loạn, cô theo bản năng mà muốn xoay người lại, nhưng Đông Phương đã ôm thật chặt lấy người cô và nói: “Đừng lo lắng, rất nhanh sẽ ổn thôi, rất nhanh sẽ ổn thôi!”

Cả người Lolita Royal cứng ngắc không thể động đậy được, “phập” lại một thứ gì đó bị đâm trúng, “phập”, “phập” những tiếng đâm xuyên thân thể vang lên không dứt bên tại. Lolita Royal cảm thấy cánh tay đang ôm chặt lấy phần eo của mình càng lúc càng siết chặt, càng ngày càng dùng sức, dường như muốn đem cô vò nát nhét vào trong thân thể của hắn vậy. Lolita Royal cuối cùng cũng cảm nhận được có điều gì đó không ổn. Cô bắt đầu giãy giụa kịch liệt, nói: “Thả em ra, anh thả em ra đi!”

Tuy nhiên, Đông Phương vẫn đem cơ thể cô giam thật chặt trong lồng ngực của mình. Sự cách biệt về chiều cao và giới tính khiến cho cô hoàn toàn không thể tránh thoát khỏi sự khống chế của Đông Phương. Đông Phương đem cằm của mình gác lên bờ vai của cô, đôi môi mỏng nhẹ nhàng dựa sát bên tai cô, nói: “Đừng ồn ào, em sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu.” Có dung dịch sền sệt ấm áp gì đó đã thuận theo khóe miệng anh mà nhỏ xuống bả vai của cô, nóng nóng, dinh dính, một giọt, một giọt lại một giọt. Rất nhanh nó đã lan ra thành một mảng, làm bỏng da thịt cô, cũng đốt cháy trái tim cô.

Lolita Royal dùng hết sức lực muốn thoát khỏi sự trói buộc của Đông Phương, cô muốn quay đầu lại nhìn hắn, muốn xoay người lại cùng hắn đối mặt với hết thảy. Thế nhưng, sau lưng cô lại càng ngày càng nặng khiến cô ngã sụp xuống đất, sức lực của Đông Phương cũng dần dần trở nên yếu đi. Hắn tựa vào sau lưng của Lolita Royal, đầu gục xuống bả vai cô, cái trán áp lên huyệt Thái Dương của cô, nhẹ giọng nói: “Em sẽ không sao đâu! Nhất định sẽ không sao đâu!”

“Em thà rằng cùng chết với anh.” Lolita Royal gào lên một tiếng, cuối cùng cũng quay được người lại, cô ôm chặt Đông Phương vào lòng mình, cảm nhận nơi tay là một mảng máu thịt trông rất dữ tợn hòa lẫn vào nhau. Sau lưng hắn đã bị chém đến mức không còn một chỗ nào lành lặn, có những chỗ còn thấy được cả xương trắng bên trong. Lolita Royal ngẩng đầu lên, đối diện với cô lại là đầu lâu của vị nữ chúa mỹ lệ cao cao tại thượng và cánh tay thấm đẫm máu đỏ. Phía hàm dưới của nó có cắm một thanh trường kiểm, dòng dung dịch màu xanh biếc từ từ nhỏ xuống, hòa cùng với máu của Đông Phương, nhỏ xuống làm ướt đẫm cơ thể cô.

Đông Phương trong miệng còn ngậm cả máu, cười nói: “Trên người em đã nhiễm đầy vết máu của nữ chúa. Ngoại trừ nữ chúa, những con trùng tộc khác sẽ không dám giết em. Chỉ cần giết được nữ chúa, em có thể sống đến lúc chờ viện binh đến cứu trợ. Nhớ kỹ, nhất định phải sống sót...”

Đông Phương là đàn ông, dù cho có tưới đầy máu của nữ chúa lên người cũng không có tác dụng gì. Nhưng Lolita Royal là nữ giới, là giống cái, chỉ có cô mới có tư cách cướp đoạt vị trí của nữ chúa, chỉ có cô mới có thể mượn lấy máu của nữ chúa để uy hiếp những con trùng tộc khác. Có lẽ là nghe hiểu được ý nghĩ của Đông Phương, nữ chúa của trùng tộc ngước đầu lên rít một tiếng. Những con trùng tộc xung quanh rục rịch muốn hành động, nhưng từ đầu đến cuối lại không có lấy một con nào dám vượt qua ranh giới mà tiến đến. Nữ chúa trùng tộc phẫn nộ nhìn về bốn phía, thanh trường kiểm ở dưới cằm của nó đã rơi ra, cắm thẳng trên mặt đất. Thanh kiếm này vừa vặn chặn đường đi của nó, khiến cho nó không dám vượt qua để giết chết giống cái đang nhiễm đầy máu của nó ở đằng trước.

Lolita Royal hoàn toàn nghe không lọt tại những lời của Đông Phương nói, cô chỉ ôm lấy hắn, thật chặt, thật chặt, đem đầu của mình vùi vào trong bờ vai của hắn.

Đông Phương hưởng thụ thời khắc âu yếm đẹp đẽ cuối cùng, hắn ngước đầu lên trời, nhưng lại chỉ nhìn thấy đám trùng tộc đông nghìn nghịt phủ kín mọi nơi. Nhìn không thấy trời xanh mây trắng đâu, thật là đáng tiếc!

Khóe miệng của Đông Phương nhẹ nhàng cong lên, mang theo nụ cười xấu xa như mèo Ba Tư đã nổi danh của mình, hai tay gắng sức giơ lên, từ từ vòng lấy vòng eo tinh tế của Lolita Royal. Đáng tiếc đôi mắt xinh đẹp như đá hắc diệu của hắn lại từ từ mất đi ánh sáng vốn có!

Rất lâu sau, Lolita Royal chầm chậm đứng thẳng người dậy, màu sắc xanh thẳm trong đôi mắt cô biến thành xanh thẫm, không buồn, không vui, không hờn, không giận. Thế nhưng màu sắc đen tối đến vô cùng giống hệt như hố đen đó dường như muốn đem tất cả những sinh mạng mà mình nhìn thấy đồng loạt nuốt chửng.

Bên ngoài ống kính, bất kể là những nhân viên công tác trong đoàn làm phim hay là diễn viên đang đợi đến phân cảnh của mình, dù cho chỉ bị cô nhìn qua một cái thôi, đều không nhịn được mà sợ đến thót tim mất mật, cả người đều run cầm cập.

“Tuyệt vời.” Đạo diễn Spielberg Roth thấp giọng lẩm bẩm. May mà ông có tính toán trước, sử dụng đồng thời mấy chiếc máy quay phim mới có thể ghi lại phản ứng và biểu cảm từ mọi góc độ của cô bé. Sau công đoạn gia hậu kỳ, chắc chắn nó sẽ trở thành điểm sáng giá nhất của bộ phim, đánh vào lòng người.

Không có nước mắt, không có tiếng khóc, thậm chí đến cả một âm thanh nho nhỏ đều không có. Nhưng tất cả mọi người dường như đều bị cô cảm động lây. Họ như thấy được sự tuyệt vọng, nỗi đau khổ và mối hận thù của cô!

Lolita Royal đặt thân thể lạnh bằng của Đông Phương xuống, cẩn thận giúp hắn chỉnh lại quần áo. Sau đó cô mới từ từ đứng lên, chậm rãi cầm thanh trường kiếm trên đất, rút lên. Đây là vũ khí của Đông Phương, cổ tay cô chuyển động và vung kiếm lên, thân hình chợt xẹt một cái rất nhanh xông về phía nữ chúa của trùng tộc như một con báo săn mồi. Ánh sáng lạnh lẽo của trường kiếm lóe lên, trước lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì cô đã sắp đâm thẳng mũi kiếm vào vùng bụng của nữ chúa...

Tạo hình của trùng tộc đều là sau khi được kỹ thuật hậu kỳ chỉnh sửa đặc biệt mới có, những trùng tộc tại hiện trường lúc này đều do những diễn viên đóng thế sắm vai. Bọn họ mặc những bộ quần áo được chế tạo đặc biệt, thông qua phần gia công hậu kỳ thì mới có thể khiến cho động tác của trùng tộc được tự nhiên và sống động. Thanh kiếm của Lolita Royal trực tiếp đâm thẳng về phía bụng của nữ chúa trùng tộc, mà ở đó lại vừa hay chính là vùng cổ của diễn viên đóng thế...

Diễn viên đóng thế cũng bị dọa đến ngây người, dù cho có không ngốc thì bị đôi mắt đen kịt sâu không thấy đáy của Tiểu Tịnh Trần nhìn chằm chằm, anh ta cảm thấy mình hoàn toàn không thể cử động được. Diễn viên đóng thế hoảng sợ mở to mắt , miệng cũng há ra nhưng lại không thể thốt lên được một tiếng nào. Mãi đến lúc ánh sáng kim loại lạnh lẽo không chút do dự chuyển hướng đến cái cổ của diễn viên này, Spielberg Roth mới cảm giác được có gì đó không ổn lắm, ông hô lên: “Bạch Tịnh Trần, dùng tay!”

Đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần thẫm đến mức căn bản không có một tia sáng nào lọt vào được, hình chiếu duy nhất trong đầu óc cô bé trong giờ phút này chính là tình cảnh cả người của cha đẫm máu yên lặng nằm trong lòng mình. Cô bé căn bản không thể tự suy nghĩ được gì, chỉ theo bản năng mà vụng vũ khí trong tay mình lên. Cô bé muốn giết sạch tất cả những người dám làm cho cha bị thương!

Thanh kiến nguy hiểm dừng lại trước khi cắt vào da thịt trên cố của diễn viên đóng thế. Một bàn tay to và thon dài đã cầm chặt lấy thân kiếm, dòng máu đỏ sẫm từ kẽ tay từ từ rỉ ra, nhỏ xuống từng giọt, từng giọt. Tiểu Tịnh Trần nhìn đăm đăm vào bàn tay to thẩm đầy vệt máu, để lộ ra ánh nhìn hung ác.

“Tịnh Trần!” Bạch Hi Cảnh lấy một tay còn lại của mình ấn ở phía sau đầu của Tiểu Tịnh Trần, nhẹ nhàng vuốt vuốt từng chút, từng chút. Khi cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của Tiểu Tịnh Trần dần dần thả lỏng trở lại, sát khí lạnh thấu xương của cô bé cũng dần dần tiêu tán, Bạch Hi Cảnh mới gọi thêm một lần nữa: “Tịnh Trần!“.

Tiểu Tịnh Trần dường như bị kinh ngạc mà đột nhiên tỉnh táo lại. Cô bé chớp đôi mắt to tròn đã khôi phục lại vẻ trong veo của mình, mơ hồ nhìn về phía Bạch Hi Cảnh. Tầm mắt của cô bé cũng từ từ dịch chuyển. Lúc này cô bé mới thấy được bàn tay to đang cầm chặt lấy thanh kiếm đã nhiễm đầy máu tươi của Bạch Hi cảnh. Mà chuôi kiếm đó lại nằm trong lòng bàn tay của mình.