Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 462: Con gái là người tình kiếp trước của cha

Mười sáu tuổi chính là độ tuổi như bông hoa xinh đẹp nở rộ của đời người, Lolita Royal sống một cuộc sống không lo nghĩ muộn phiền trên một hành tinh nhỏ hoang vu nào đó. Cả một hành tinh nhỏ đến mức mà thậm chí không có một cái tên chính thức nào mà chỉ có số hiệu: YH291.

Lolita Royal chính là một cô gái nhỏ xinh đẹp thuần khiết giống hệt như một vị thiên sứ. Làn da trắng nõn nà của cô sáng loáng giống hệt như ngọc Dương Chi, đôi mắt to, trong suốt như nước suối trong núi cao. Nụ cười của cô là đóa hoa mùa hạ rực rỡ nhất trên núi Aidisia. Tiếng cười của cô là những câu truyện cổ tích không thể thiếu được trong giấc mơ của những thiếu niên.

Thế nhưng có một ngày nọ, tai họa đã ập xuống hành tinh nhỏ bé này, không phải là những trận chiến liên miên không dứt, cũng không phải là đạo tặc giữa các vì sao đã mất hết tính người, mà là một đám trùng tộc, một đám trùng tộc ngoài hành tinh. Trên hành tinh nhỏ bé tràn ngập những tiếng kêu thảm thiết và tiếng hét bi thương của nhân loại.

Lúc này, Lolita Royal đang học trong trường học. Lúc trùng tộc từ trên trời giáng xuống, cả trường học đều hỗn loạn thành một mớ. Nhóm thiếu niên sức lực trói gà không chặt dưới cánh tay như lưỡi dao của trùng tộc chỉ có thể trở thành cá trên thớt mà thôi. Lolita Royal trơ mắt ra nhìn một người bạn cùng trường của mình bị một đao chém thành hai nửa, nỗi niềm sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm lấy tâm trí cô gái. Cô chỉ có thể ngơ ngác nhìn cánh tay dao sắc chẻ thẳng về phía mình.

Ngay thời điểm mấu chốt, giáo viên đã anh dũng cứu lấy cô, trên mặt giáo viên mặt dính đầy máu, hét lên: “Ngơ ngác cái gì nữa, chạy mau đi!”

Chạy??

Ồ, đúng, chạy.

Lolita Royal đột nhiên như bừng tỉnh khỏi cơn mê, cô xoay người vắt chân lên cổ, hướng thẳng đến phía nhà của mình mà chạy thục mạng. Ngoại trừ tiếng gió vun vút ra, cô không nghe thấy bất cứ thứ gì khác. Cô không nghe thấy tiếng con người đang gào thét thảm thiết, không nghe thấy tiếng rít chói tai của trùng tộc, không nghe thấy những tiếng gào khiến cho máu nóng sục sôi. Cô chỉ toàn tâm toàn trí muốn về nhà, về nhà tìm cha, tìm mẹ.

Thế nhưng, khi cô bé về đến ngôi nhà của mình, đón lấy cô lại là một căn nhà đã sụp đổ và người thân đang nằm trong vũng máu. Cả bộ não của Lolita Royal đều trở nên trắng xóa, chỉ có thể mang ánh mắt trống rỗng nhìn quê hương bị tàn phá.

Một hình bóng to lớn đột nhiên đã bao trùm lên cô, Lolita Royal kinh ngạc quay đầu lại xem thì thấy một con bọ khổng lồ xấu xí đang đứng ngay trước mặt của cô. Cánh tay lưỡi dao của nó giơ lên, xúc tu dài mảnh chờ chực để xông ra. Trong đồng tử đen trong suốt của Lolita Royal, hình ảnh cái đao chém thẳng đầu người xuống đất lần nữa được nổi bật rõ rệt.

“Phụt”, âm thanh xuyên thấu xương thịt vang lên, đồng tử trong mắt của Lolita Royal đột nhiên co rút lại, đờ đẫn nhìn chính giữa trán của con bọ xấu xí to lớn xuất hiện một đường máu chảy. Dòng máu dần dần rõ ràng, con bọ tàn bạo đã bị tách rời ra thành hai nửa.

Lolita Royal ngẩng đầu lên, điều mà cô nhìn thấy lại chính là một bộ áo giáp chiến đấu đen sì như mực.

Những chiến sĩ của đế quốc đã đến cứu giúp những con người đang gặp phải sự xâm lăng của trùng tộc trên hành tinh nhỏ bé hẻo lánh này rồi!

Lolita Royal đã được cứu, nhưng lại biến thành đứa bé mồ côi. Cô trở nên trầm mặc ít nói, trở nên không còn thích cười nữa, chỉ thích ôm lấy bản thân mình lẳng lặng ngước lên nhìn bầu trời xa xăm. Trong tiềm thức của cô vẫn luôn mãi khắc sâu bộ áo giáp mê người như màn đêm ấy. Ngồi ở bên trong đó là vị chiến sĩ xuất sắc nhất của đế quốc.

Lolita Royal đã từ bỏ cơ hội được tiếp tục học tập ở trường, cô lựa chọn gia nhập vào quân đội. Cô muốn làm một người quân nhân, một chiến sĩ đế quốc xuất sắc.

Độ tuổi mười sáu còn quá nhỏ, thậm chí đến tiêu chuẩn cơ bản là đủ mười tám tuổi của quân đội cô đều không đạt được. Chỉ có điều, trong tình huống đặc biệt cũng có phương thức xử lý đặc biệt. Do thảm kịch xảy ra trên YH291, do thân phận đột nhiên trở thành mồ côi của cô, cô được đặc cách cho phép khoác quân trang lên người. Thế nhưng cô chỉ có thể là một người lính bộ binh chức vụ thấp nhất. Trong thời đại các vì sao, lính bộ binh căn bản là đội quân không có đất dụng võ, cũng được coi là biện pháp biến tướng để bảo đảm sự an toàn của cô.

Thế nhưng, Lolita Royal đến làm lính không phải là vì muốn sống qua ngày. Vậy là, cô nghiêm túc hoàn thành mỗi một hạng mục huấn luyện, mỗi ngày đều khiến cho bản thân mệt giống như con chó đã chết, những binh lính bộ binh với mục đích sống qua ngày nhìn thấy vậy thì rất sốt ruột. Cứ cho như cô nổi trội hơn so với những người khác, một cô gái có thể làm cái gì chứ. Đương nhiên là nữ binh suất sắc của đế quốc cũng không ít, nhưng dù cho có được tán dương thì đã thế nào, bọn họ cũng chỉ trở thành chủ đề trong lúc thảnh thơi nhàn rỗi cho những nam binh suất sắc hơn so với họ bàn tán mà thôi. Trên thực tế, trong quân đội, người đứng trên đỉnh của tòa kim tự tháp này từ trước đến giờ không có người nào là nữ giới.

Lolita Royal căn bản không để ý đến cái nhìn của người khác, cô chỉ chăm chú, nghiêm túc luyện tập theo kế hoạch của bản thân mình đề ra.

Mỗi một căn cứ đều sẽ có sân luyện tập riêng. Sân luyện tập có thể mô phỏng ra nhu cầu về bất cứ một hệ sao, bất cứ một hành tinh, bất cứ một vùng đất, bất cứ một dạng thời tiết của bất cứ một binh chủng nào, và cũng có thể khiến cho các chiến sĩ thích ứng với việc chiến đấu trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Lolita Royal là một cô gái xinh đẹp, rất hiếm gặp trong doanh trại quân đội đầy rẫy nam giới. Vậy là, việc cô mỗi ngày đều nỗ lực luyện tập đã thu hút sự chú ý của một vài binh sĩ. Trong lúc cô tự mình khiến cho mình mệt đến mức lết người về ký túc xá thì có vài nam binh đã đứng chặn đường đi của cô.

“Chào cô em, đi uống với bọn anh một ly được không?” Một chiến sĩ da đen cười nói.

Lolita Royal lạnh nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái, không nói tiếng nào mà tránh đi, cô chỉ muốn rời khỏi đây. Một cánh tay dài từ bên cạnh vươn ra cản đường của cô, chủ nhân của cánh tay đó nói: “Chờ chút, vội đi thế làm gì. Bọn anh đã chú ý đến em gái rất lâu rồi, chỉ là một lính bộ binh quèn mà thôi, tội gì phải khổ... Ui da!”

Binh sĩ da trắng này còn chưa nói hết lời, Lolita Royal bỗng nhiên ra tay, một quyền mạnh mẽ hôn lên trên sống mũi của đối phương. Nhân lúc đối phương còn đang trong cơn đau đớn chưa thoát ra, cô bất thình lình nghiêng người đâm vào trong lòng anh ta, ôm lấy cánh tay của anh ta, quật một cái, ném người qua vai, khiến cho người đàn ông đó ngã đập mạnh trên mặt đất.

Năng lực ra tay gọn gàng nhanh chóng của cô khiến cho vài người khác trong nhóm nam binh kinh ngạc nhảy dựng lên, theo sau đó liền là lửa giận bừng bừng không thể ngừng cháy được của họ.

Phản ứng của Lolita Royal đã làm tổn thương một cách sâu sắc đến lòng tự tôn đàn ông của bọn họ. Mấy tên nam giới không chút do dự mà bao vây lấy cô gái bé nhỏ. Bọn họ hoàn toàn không để tâm đến chuyện lấy nhiều bắt nạt ít. Đối với người chiến sĩ mà nói, thắng lợi mới là thứ quan trọng nhất.

Chỉ là vài người vẫn còn chưa kịp bắt đầu ra tay thì đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Dừng tay!”

Mấy nam binh sững người, đồng loạt quay đầu lại. Đập vào mắt bọn họ là một bóng dáng cao lớn chầm chậm từ bên trong chỗ rẽ bước ra.

Người đó là một chàng trai còn rất trẻ tuổi, có màu da đặc trưng của người phương Đông và ngũ quan rất có chiều sâu của người phương Tây. Mái tóc ngắn đen nhánh óng ả như nhung như tơ thượng hạng, đôi mắt tinh tế, vẻ đẹp nam nữ khó phân biệt hiện ra. Dáng người anh ta rắn rỏi, nhìn thì có vẻ gầy nhưng lại không hề yếu ớt. Quân trang phẳng phiu khoác trên người anh ta vậy mà lại có thể hiện lên vài phần nhã nhặn, lạnh nhạt.

Chàng trai lạnh lùng liếc nhìn vài người nam binh một cái, môi mỏng khẽ hé mở, nói: “Cút!”

Mặc dù người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này đang mặc một bộ trang phục luyện tập không gắn quân hàm lên, thế nhưng từ khí thế có thể cảm nhận thấy được, họ cũng có thể biết được, đây tuyệt đối không phải là nhân vật mà các chiến sĩ bình thường như bọn họ có thể trêu chọc. Vậy là, mấy tên đàn ông hung hăng trừng Lolita Royal một cái, không cam lòng mà rời khỏi đó.

Chàng trai mang ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy người nam binh ỉu xìu, chán chường chạy đi xa. Lúc này anh ta mới tiến gần đến chỗ của Lolita Royal, khẽ nhăn mày lại, hỏi: “Bộ binh? Nữ à!!”

Lolita Royal ỉu xìu mà nhìn anh ta một cái, đột nhiên ra tay, một đấm hung hãn hướng thẳng đến phía chàng trai mà đập qua. Từ lúc bắt đầu bước chân vào bộ đội, cô liền nỗ lực học tập và rèn luyện, nhưng từ trước đến bây giờ cô đều chỉ một mình. Trong doanh trại bộ binh, người người đều là bùn đất mềm đến mức không thể cố mà vực cho thành bức tường được. Các binh chủng khác lại không coi trọng bộ binh, đặc biệt là khi cô chỉ là một cô gái. Cho nên đến bây giờ, cô đều vẫn không tìm được một người có thể so đấu với mình, cũng không thể hiểu rõ bản thân nỗ lực như thế này rốt cuộc có hiệu quả hay không. Vừa mới xử lý tên lính nhỏ kia, giờ cô vẫn còn đang rất vui vẻ. Người thanh niên trẻ tuổi này nhìn đã biết là không đơn giản chút nào, điều chủ yếu nhất là anh ta không đeo quân hàm vậy cô không cần lo lắng vấn đề vô lễ với cấp trên nữa, không nắm chắc cơ hội luyện tay chân này thì đúng là tên ngốc.

Càng huống chi, một câu nói “Bộ binh?” vừa nãy của anh ta, một tiếng “Nữ à!” đã thể hiện sự trào phúng và xem thường vô tận.

Lolita Royal dứt khoát liền phẫn nộ!

Người thanh niên đại khái không ngờ đến chuyện cô sẽ ra tay đột ngột, anh ta theo bản năng mà nắm chặt lấy nắm đấm nhỏ trắng nõn nà đó. Sức lực của người thanh niên rất lớn, chỉ nắm lấy nắm tay mà đã khiến cho cả cánh tay phải của Lolita Royal không thể cử động được chút nào. Lolita Royal giằng co một lúc, thật sự rất không cam lòng. Cô dứt khoát nhấc một chân lên quét ngang về phía người anh ta. Thân hình người thanh niên nghiêng một cái, một bàn tay khác lại bắt lấy mắt cá chân nhỏ đang đá trên phần eo của mình, bất chợt nghiêng người về phía trước, trực tiếp đem Lolita Royal ép đến dính chặt lên bức tường.

Giờ phút này, tư thế của hai người đẹp như tranh vẽ, cô gái xinh xắn lưng dựa vào bức tường phía sau, một tay bị ép ở trên cao, một chân thì bị người thanh niên túm chặt ép ở trên eo mình. Người thanh niên cả người đều gần sát người cô gái. Cô gái chỉ có thể dùng nốt cái chân còn lại của mình đỡ lấy cơ thể một cách khó khăn. Một cánh tay khác của cô gái đang chống lấy lồng ngực của chàng trai. Thân hình thon dài của người thanh niên đem cả người cô đều bao bọc lại, khoảng cách gữa hai người dường như không tồn tại một kẽ hở nào.

Chóp mũi của hai người dường như sắp chạm vào nhau, trong từng nhịp thở tất cả đều là mùi hương của đối phương, hai con mắt của Lolita Royal trợn lên thật to, đáy mắt trong suốt tràn ngập đều là ảnh phản chiếu của người thanh niên, khiến người ta cảm thấy, có thể được đôi mắt toàn tâm toàn ý này dõi theo thì đến chết cũng đáng giá...

“Cắt...” Trong lúc tất cả mọi người đều đang chìm đắm trong câu truyện cổ tích về tình yêu của hai con người trai xinh gái đẹp vừa gặp đã yêu, một tiếng hô to đáng bị lôi ra chém ngàn đao của đạo diễn vang lên, đánh nát ảo tưởng tuyệt đẹp của bọn họ. Không đếm xỉa đến ánh mắt ai oán của những người khác, ông Spielberg Roth quẳng kịch bản sang một bên, nổi điên: “Bạch Hi Cảnh, anh có thể không cần phải ngồi bên sát cạnh tôi vừa tỏa ra luồng khí oán giận vừa bốc mùi giấm chua ghen tị giống hệt như một oán phụ chốn khuê phòng như thế không hả. Đây là cô con gái của anh, không phải cô vợ nhỏ nhà anh.”

Bạch Hi Cảnh híp hai mắt lại, u ám mà nhìn ông chằm chằm, nói: “... Con gái là người tình kiếp trước của cha.”

“Con mẹ nó, đó là một cô gái, là phái nữ, đến cả một cô gái ôm cô bé đều không thể chịu đựng như thế này, đợi đến sau này con bé lấy chồng sinh con thì làm thế nào?”

Spielberg Roth buồn bực đến muốn nhấc chân lên, Bạch Hi Cảnh lại trầm mặc rồi. Cái vấn đề này... anh chưa bao giờ thật sự nghiêm túc suy xét!

Không thể không nói, ông Spielberg Roth tìm Hoa Thất Đồng đến diễn vai nam phụ thật sự là một quyết định sáng suốt. Vì nhân vật này, chị ta đã dứt khoát cắt mái tóc của mình đi, khoác lên người bộ quần áo huấn luyện rộng rãi, tuyệt đối trở thành yêu nghiệt khiến cho nữ giới khắp thế gian này hò hét và điên cuồng, vẻ đẹp xóa nhòa giới tính vừa nguy hiểm vừa mê hoặc.

Chị ta có chiều cao hơn một mét bảy, thấp hơn so với Bạch Hi Cảnh, nhưng đứng cùng một chỗ với Tiểu Tịnh Trần nhỏ nhắn thì lại vô cùng đẹp đôi!

Đạo diễn Spielberg Roth đã hô một tiếng cắt để dừng cảnh, Hoa Thất Đồng vẫn cứ duy trì động tác ép Tiểu Tịnh Trần trên tường của mình mà không hề động đậy. Tiểu Tịnh Trần cũng không để ý, cô bé chỉ quay đầu sang nhìn đạo diễn tỏ vẻ khó hiểu. Cảnh quay này kỳ thực có thể quay một lần là qua, bởi vì trên căn bản Hoa Thất Đồng cũng không NG.

Đạo diễn cũng muốn quay là xong luôn cả cảnh, thế nhưng tuổi tác ông đã cao rồi, thực tế không chịu nổi được núi băng ngồi ngay bên cạnh bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ầm ầm kia. Điều này không có lợi gì cho khớp xương đâu.

Tầm chú ý của Tiểu Tịnh Trần vẫn đặt ở trên người đạo diễn, Hoa Thất Đồng cũng quay đầu nhìn về phía đó, còn cố ý đem khuôn mặt của mình dán lên trên mặt của Tiểu Tịnh Trần. Chị ta hạnh phúc híp cả hai mắt lại, nhìn về phía Cha Ngốc cả người đang bốc khói đen nghịt, cười một cái!

Bạch Hi Cảnh: “...”

“Vút...”, “Phù...” một con dao lấy khí thế bách phát bách trúng sượt qua bên tai của Hoa Thất Đồng, cắm mạnh vào vách tường đang ánh lên ánh sáng của kim loại...

Toàn bộ phim trường đồng loạt hít vào một luồng khí lạnh, nhìn về hai vị boss lớn đang được ngăn cách bởi một người con gái xinh đẹp nhìn nhau cười đến mức sấm vang chớp giật, trời đất biến sắc, bọn họ đồng loạt lui về sau.