Theo lý mà nói thì với trực giác như dã thú của Tiểu Tịnh Trần, không thể nào không phát hiện ra được ác ý của một người xa lạ, lại càng không thể nào bị người khác đánh lén được. Đáng tiếc, chỉ có thể nói là vị sát thủ này thật sự đã được đào tạo thật chuyên nghiệp, nhược điểm lớn nhất của Tiểu Tịnh Trần trên đời này là gì? Ăn!!
Khi thức ăn đầy sức mê hoặc bày ra trước mắt, khi mùi thơm tràn vào mũi đã bắt giác quan của cô bé làm tù binh thì bản năng tham ăn lập tức đã áp chế bản năng dã thú. Càng khỏi phải nói, trước khi anh trai phục vụ bữa khuya này động thủ căn bản không để lộ ra chút sát khí nào, rõ ràng là đã được huấn luyện quá chuyên nghiệp.
Thế là, em gái tham ăn bi thảm lập tức lâm vào hiểm cảnh rồi!!
Sợi dây thừng như dây câu cá thực sự là quá mảnh, cô bé không có móng tay không tài nào mà móc vào được, ngược lại còn khiến cho cổ mình bị cào chảy cả máu. Nỗi đau đớn vì hít thở không thông đã vượt qua ranh giới nhẫn nại của cô bé, ánh mắt của em gái tối sầm, lập tức nổi điên.
Cô bé dùng sức mím cái miệng nhỏ, dứt khoát không kéo sợi dây thừng trên cổ ra nữa, mà là đột nhiên khom người xông về phía trước. Sức kéo to lớn đưa người sau lưng cũng lảo đảo mấy bước, phản lực to lớn khiến cho sợi dây thừng trực tiếp thít vào da thịt của cô bé, siết thành một vết rách dài trên cổ cô bé, dòng máu đỏ thẫm lập tức chảy ra.
Tiểu Tịnh Trần lại không thèm để ý, dường như không cảm nhận được sự đau đớn, mượn lực xông về phía trước, hai chân đạp lên bàn trang điểm rồi bay lên không trung, lộn ngược một cái ra sau lưng tên kia, sợi dây thít chặt trên cổ lập tức bởi vì phương hướng thay đổi mà nới lỏng ra. Cô bé vươn tay nắm lấy sợi dây thừng, thuận thế kéo ra đằng sau, ngược lại ghìm chặt cổ của tên kia.
Tiểu Tịnh Trần là một đứa trẻ ngoan, nhưng đồng thời cô bé cũng là một con dã thú đội lốt người. Trong những tình huống bình thường, cô bé là một đứa trẻ yếu mềm vô hại, nhưng một khi có người uy hiếp đến tính mạng thì bản năng dã tính trong người cô bé sẽ được thức tỉnh, vậy thì... ai dô, chết tử tế nhé, không tiễn!
Vừa mới dạo một vòng trước Quỷ Môn Quan, lúc này lửa giận từ đáy lòng Tiểu Tịnh Trần đã sớm lấn át lý trí rồi. Cô bé càng tức giận thì vẻ mặt lại càng bình tĩnh, cô bé dồn hết lửa giận lên trên tay, dùng lực siết chặt dây thừng, có thể lấy mạng tên kia chỉ trong giây phút.
Tên phục vụ bữa khuya cũng phát hiện ra tình hình không được lạc quan cho lắm, hắn cũng xông về phía bàn trang điểm, ý đồ bắt chước theo Tiểu Tịnh Trần để thoát khỏi sự giam cầm của cô bé, đáng tiếc...
Điểm quan trọng nhất của loại thủ đoạn này là ở đâu? Sức lực lớn! Ít nhất sức lực của ngươi phải lớn hơn sức lực người muốn lấy mạng ngươi mới được!
Tiểu Tịnh Trần là một kim cang biến hình khoác áo da người có được hay không, sức lực của tên phục vụ này có thể lớn hơn sức lực của cô bé sao, đừng có ngây thơ!
Thế là, tên phục vụ vừa bộc phát sức lực xông về phía trước, không những không thể xông được tới trước bàn trang điểm hòng mượn lực nhảy về sau, mà ngược lại bởi vì phản lực, sợi dây thừng siết lên cổ hắn ta lại sâu thêm vài phân. Trong lòng tên phục vụ cả kinh, âm thầm kêu không tốt, biết bản thân mình lần này đụng phải gốc cây rồi.
Đáng tiếc, không đợi hắn nghĩ ra đối sách, thì đã cảm thấy trên lưng đột nhiên trầm xuống. Tiểu Tịnh Trần một tay kéo sợi dây thừng siết cổ hắn, một tay mạnh mẽ túm lấy hai tay hắn bẻ ra sau, đồng thời một chân nâng lên giẫm trên lưng hắn, dùng sức đạp một cái. Cả người tên phục vụ đều ngã nhào trên bàn trang điểm, bị ép lấy ép để, hoàn toàn không có sức lực đánh trả. Hắn khốn đốn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mình trong gương với đôi mắt sung huyết, gương mặt đỏ ngầu, trông như sắp tắc thở mà chết đến nơi rồi.
Hắn ra sức giãy giụa, đụng vào bàn trang điểm, hộp thức ăn rơi xuống đất, nước sốt và canh đều chảy ra, mùi thơm của đồ ăn lập tức tràn khắp cả căn phòng.
Tiểu Tịnh Trần giật giật mũi, “ừng ực” một tiếng nuốt nước bọt, cúi đầu nhìn cái bụng đang khua chiêng gõ trống biểu tình dữ dội, cô bé mím chiếc miệng nhỏ xinh rồi nổi giận, sức lực trên tay lại tăng thêm vài phần. Tất cả những tên khốn kiếp ngăn cản kẻ tham ăn ăn cơm đều đáng chết!
“Loảng xoảng” Vào thời khắc then chốt, cửa phòng bị người khác thô lỗ đạp ra: “Đại tiểu thư!!”
Đại Sơn quần áo xốc xếch xuất hiện ở cửa phòng, hô hấp của anh có chút gấp gáp, kiểu tóc rối loạn có chút trừu tượng, trên cổ còn có vết cào nhàn nhạt, rất rõ ràng là vừa mới trải qua một loạt vận động kịch liệt. Nghe thấy tiếng gọi, Tiểu Tịnh Trần theo bản năng quay đầu lại. Đại Sơn liếc mắt một cái liền nhìn thấy vết máu trên cổ cô bé, hoàn toàn không để ý đến tên phục vụ vẫn còn đang vùng vẫy giãy chết kia.
Tiểu Tịnh Trần bị thương, ánh mắt của Đại Sơn trong thoáng chốc liền trầm xuống, trong giây phút liền từ chàng trai tỏa nắng ấm áp như ánh mặt trời tiến hóa thành núi băng. Sát khí của anh bắn ra tứ phía, anh quay đầu túm lấy một người rồi trực tiếp ném vào trong phòng. Người nọ dường như đã bị đánh rất thảm, lảo đảo ngã xuống ghế, khó khăn lắm mới đứng vững được. Vừa ngẩng đầu lên, hóa ra là người quen - Biến mất bao lâu nay, có người còn hoài nghi có phải anh ta đã bốc hơi khỏi nhân gian hay không rồi - Đẳng Thập.
Dáng vẻ của Đẳng Thập càng nhếch nhác hơn, kính mắt nghiêng sang một bên, trên mắt kính còn đầy vết rạn, khóe miệng bầm đen đầy máu, trên quần áo toàn là vết giày đạp lên.
“Ông đệch, tôi còn nói mà tên khốn chết tiệt nhà anh sao đột nhiên lại xuất hiện tìm hai anh em chúng tôi nói chuyện, hóa ra là chặn chúng tôi ở ngoài hành lang là để cho người của anh thuận lợi ám sát Đại tiểu thư nhà chúng tôi. Đẳng Thập, anh chẳng ra cái thá gì, anh dùng hết thủ đoạn để lừa Đại tiểu thư nhà chúng tôi vào Đặc khu quốc gia. Mấy năm nay, Đại ca nhà chúng tôi đã cho các anh không ít lợi ích, vậy mà anh lại báo đáp chúng tôi như thế này ư?”
Đại Sơn vừa giận vừa hận trừng mắt nhìn Đẳng Thập, Tiểu Sơn theo sau bước vào, thuận tay khóa cửa phòng lại, hai người đều không nhìn đến tên phục vụ sắp tắt thở kia.
Đẳng Thập đẩy mắt kính nghiêng ngả, cười cười với Tiểu Tịnh Trần: “Cô có thể thả hắn ra trước không, hắn là người mình đó.”
Hai con mắt của Tiểu Tịnh Trần trừng lên tròn xoe, không những không buông tay, ngược lại còn tăng thêm mấy phần sức lực: “Ai là người mình với các người.”
Đẳng Thập: “...” Được rồi, là anh ta sơ suất, em gái ngốc nghếch cũng có lúc nổi giận!
Đẳng Thập khẽ hừ một tiếng, tốt bụng nói: “Anh ta không phải thật sự muốn giết cô đâu, tôi luôn khen công phu của cô là thượng đẳng, anh ta không phục nên muốn tới tìm cô tỉ thí một chút. Bởi vì thói quen nghề nghiệp của anh ta cho nên ra tay không có chừng mực. Cô gái tốt bụng của tôi ơi, cô hãy tha cho anh ta một lần đi. Cô là một đứa trẻ ngoan, giết người là không đúng đâu.”
“Đại tiểu thư, đừng nghe hắn lừa gạt. Hắn cố ý đấy.” Đại Sơn quả quyết phá đám ngay trước mặt.
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu suy nghĩ, chậm chạp buông lỏng tay: “Anh nói đúng, giết người là không đúng. Tôi không giết người.”
Đẳng Thập thở phào một hơi, đắc ý liếc Đại Sơn một cái, khiến cho Đại Sơn tức đến mức cả mặt đều xanh lét rồi. Cổ tên phục vụ vừa mới được nới lỏng, cả người hắn đều mềm nhũn nằm bò trên bàn trang điểm, ôm lấy cái cổ điên cuồng ho khan, tròng mắt thì sung huyết, gương mặt thì đỏ ngầu, trên thực tế đã cách cái chết không còn xa nữa rồi.
Kết quả, hai tên lòng dạ đen tối còn chưa thở xong một hơi, Tiểu Tịnh Trần đã đột nhiên động thủ. Cô bé cong ngón tay thành trảo, dùng tốc độ nhanh như điện xẹt giữ lấy bả vai của tên phục vụ, sau đó dùng sức nâng lên rồi vặn “răng rắc“...
Tên phục vụ kêu lên một tiếng đau đớn, cái trán của hắn ngay lập tức thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, bàn tay đang giữ lấy vai hắn đã thuận theo cánh tay trượt xuống khớp khuỷu tay, sau đó dùng sức đập rồi vặn, “răng rắc“...
Bàn tay nhỏ tiếp tục trượt tới khớp cổ tay, đập rồi vặn, “răng rắc“...
Đốt ngón tay, “răng rắc“...
Tay còn lại bắt chước làm theo y như vậy, đây quả thực chính là nhịp điệu giết chóc có được hay không!
Một chiêu phân cân thác cốt thủ, Tiểu Tịnh Trần trực tiếp tháo tất cả các khớp xương trên hai tay của tên phục vụ, vừa cúi đầu, cô bé lại nhìn trúng hai chân của hắn. Đẳng Thập hoang mang xông tới ngăn cô bé lại: “Bình tĩnh, em gái ơi bình tĩnh. Cô là thục nữ, chân của đàn ông không thể tùy ý động chạm được, bằng không cha cô sẽ tức giận đó.”
Được rồi, đến cha cũng lôi ra rồi, Tiểu Tịnh Trần tiếc nuối nhìn hai chân của tên phục vụ, bàn tay nhỏ động đậy, đành bỏ qua cho hắn.
Tên phục vụ lập tức lảo đảo trốn vào trong góc tường, giống như một nàng dâu nhỏ bị ngược đãi, uất ức nhịn đau từ từ bẻ lại các khớp xương của mình. Chỉ trong tức khắc, vết thương do bị dây thừng siết trên cổ hắn liền khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Đại Sơn và Tiểu Sơn đưa mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý nhau mà đưa tầm mắt về phía Đẳng Thập: “Tên nghiệt súc này, nhân lúc Đại ca nhà chúng tôi không có ở đây, anh chạy tới đây là muốn làm cái gì? Tôi cảnh cáo anh, chúng tôi không dễ nói chuyện như Đại ca đâu.”
Đẳng Thập đẩy kính mắt, hoàn toàn không thèm để ý đến Đại Sơn và Tiểu Sơn. Hắn quay đầu, ra vẻ hiền lành vô hại nhìn Tiểu Tịnh Trần. Hắn biết, trong tình huống Bạch Hi Cảnh vắng mặt, chỉ có thể thuyết phục cô gái này, Đại Sơn, Tiểu Sơn chỉ là mây trôi mà thôi: “Lần này tôi đến là muốn xin cô giúp đỡ.”
Tiểu Tịnh Trần mặt không cảm xúc nhìn anh ta một cái, ngồi xổm xuống nhặt hộp cơm bị đổ dưới đất, ngồi lên ghế, tách đũa ra, tao nhã mà nhanh chóng xử lý thứ ăn. Khóe miệng Đẳng Thập hơi co giật, kẻ tham ăn như cô, Bạch Hi Cảnh ngược đãi cô đến mức nào vậy, thế mà đến thức ăn trên đất cũng không tha, cẩn thận ăn đến viêm ruột thừa luôn đấy.
“Lãng phí thức ăn là đáng hổ thẹn, anh thì hiểu cái rắm gì!” Trong miệng nhét đầy thức ăn, Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu lên, phồng má, bất ngờ khinh bỉ Đẳng Thập một câu xuất thần. Trực giác nhạy cảm như dã thú khiến cô bé cảm nhận được nỗi oán thầm trong lòng Đẳng Thập.
Đẳng Thập: “...” Chúng tôi hiện tại có việc nhờ đến cô, cho nên chúng tôi nhịn.
Đẳng Thập kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, giải thích: “Chúng tôi đang tìm một thứ. Căn cứ theo tin tình báo mới nhất và đáng tin cậy nhất thì thứ này hiện tại đang ở nơi nào đó tại bến tàu Thâm Song, nhưng thứ này có thể tàng hình dưới tất cả các máy dò xét điện tử. Chúng tôi chỉ có thể dùng nhân lực để tìm kiếm theo phương thức trải thảm trên từng vùng một. Nhưng bến tàu Thâm Song quá rộng lớn, hơn nữa chúng tôi lại chỉ có thể tiến hành trong âm thầm, không thể để bất cứ ai phát hiện ra, cho nên, muốn xin cô giúp chúng tôi vụ này.”
Tiểu Tịnh Trần ăn như hổ đói, hoàn toàn xem lời hắn nói như gió thoảng qua tai. Đẳng Thập cũng không để tâm, dù sao thì những lời này vốn là nói cho Đại Sơn, Tiểu Sơn phụ trách nghe, còn cô gái này chỉ cần ra sức đóng góp là được.
Đại Sơn, Tiểu Sơn đưa mắt nhìn nhau, theo bản năng muốn cự tuyệt. Có điều bọn họ còn nhớ Tiểu Tịnh Trần còn đang nhận tiền lương của Đặc khu quốc gia, nhưng Bạch Hi Cảnh cũng đã cho bọn họ không ít lợi ích, có qua có lại, Tiểu Tịnh Trần căn bản không cần phải giúp bọn họ làm việc nữa.
Hai người dùng ánh mắt trao đổi với nhau, vừa mới ra quyết định, còn chưa kịp nói ra lời cự tuyệt thì Tiểu Tịnh Trần lại đột nhiên gác đũa, đứng dậy, thân hình “vèo” một cái như bóng ma nhảy đến góc tường, ngồi xổm xuống, hai tay nâng cánh tay của tên phục vụ lên, mặt mày cong cong cười lộ ra hai lúm đồng tiền, ngón tay lại đã cong thành hình trảo, lại một lần nữa nắm chặt lấy bả vai của tên phục vụ...
Răng rắc~ răng rắc~ răng rắc rắc~~~
Buông hai cánh tay mềm oặt như cao su của tên phục vụ ra, Tiểu Tịnh Trần “vèo” một cái liền trở về ngồi xuống ghế, cầm đũa tiếp tục cúi đầu tao nhã mà tiêu diệt thức ăn như gió cuốn mây tan.
Tên phục vụ nhìn các khớp cánh tay của mình khó khăn lắm mới vặn trở lại được, khôi phục lại bình thường mà trong phúc chốc đã lại bị chia năm xẻ bảy, mềm oặt như bại liệt, khóc không ra nước mắt.
Đẳng Thập khó khăn nuốt nước bọt, theo bản năng sờ khớp khuỷu tay của mình, cẩn thận từng chút lùi chiếc ghế của mình về sau hai centimet.
Tiểu Tịnh Trần đột nhiên quay đầu, phồng quai hàm nhai nhồm nhoàm, giống như một con chuột đồng vui vẻ: “Vừa nãy anh nói gì với tôi thế?”
Đẳng Thập hoang mang lắc đầu, đôi mắt đằng sau mắt kính chớp lóe, tràn đầy trong sáng và vô tội.
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to tròn xoe, cúi đầu tiếp tục tiêu diệt thức ăn. Đối với một kẻ tham ăn mà nói, khi bụng bạn đói đến mức đánh trống đòi ăn rồi, trước mặt lại được bày một bữa ăn khuya phong phú thì bất cứ âm thanh nào xung quanh cũng đều là ảo giác hết.
Thế là, những lời Đẳng Thập vừa nói hoàn toàn tiêu tan trong không khí.
Dù sao cũng không phải là giải thích cho cô bé nghe, cho nên hắn không buồn, không thất vọng, không tủi thân chút nào hết!!!
Đại Sơn che miệng, im lặng cười điên cuồng. Tiểu Sơn cũng không nhịn được mà nhếch khóe miệng, bàn tay nhét trong túi quần đang cầm một chiếc điện thoại di động đang được kết nối!!!!!