Thấy sắp đến giờ ăn cơm, Tiểu Lục và Tiểu Thất không thể không tạm thời gác chuyện học võ lại. Hai người kéo Tiểu Tịnh Trần bô bô nói chuyện không ngừng. Tiểu Tịnh Trần chỉ khẽ chớp đôi mắt to làm một người nghe tận chức, nhưng bánh ngọt trên tay vẫn ăn đều đều, chưa từng gián đoạn.
Mặc dù bữa cơm ba mươi Tết thường được ăn vào đêm Tất niên, nhưng thời đại ngày nay đã sớm không còn chú trọng như ngày trước nữa, ăn vào buổi trưa hay buổi tối cũng chẳng có gì khác biệt. Bà Bạch và ba bác gái đều giở hết sở trường của bản thân. Mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp phòng khiến mấy đứa nhỏ không nhịn được mà nuốt nước miếng liên tục.
Trong phòng ăn bày hai chiếc bàn tròn, một to một nhỏ, nhưng thức ăn trên hai bàn đều như nhau.
Mười một người lớn ngồi chung một bàn, tám đứa nhỏ ngồi một bàn, rất vừa vặn.
Bác cả Bạch Lạc Cảnh đưa anh họ Bạch Húc Thần ra ngoài cửa đốt pháo, tiếng pháo điếc tai như trời long đất lở. Tiểu Lục và Tiểu Thất lôi Tiểu Tịnh Trần chạy thật nhanh về phía bàn ăn, chọn chỗ ngồi tốt nhất, những người khác cũng lần lượt ngồi vào chỗ.
Người lớn uống rượu, còn trẻ con uống nước ngọt. Tiểu Tịnh Trần ngồi giữa Tiểu Lục và Tiểu Thất, tiếc là bàn thì cao mà ghế thì thấp, chiều cao của bé lại quá chênh lệch so với mấy người anh. Bé cũng không quá để ý, cứ thế ngồi xổm lên ghế như một con ếch. Bà Bạch đang định tìm một cái ghế nhỏ kê cho bé, thấy vậy thì vừa cười vừa lắc đầu đầy bất đắc dĩ. Tiểu Lục và Tiểu Thất cũng che miệng cười trộm, ánh mắt lấp lánh như sao.
Bạch Lạc Thần vừa khéo lại ngồi đối diện với Tiểu Tịnh Trần, đôi mắt to sáng ngời mang theo sự khó chịu không thể che giấu nổi, mọi người đều nhìn thấy nhưng không thể trách.
Tiểu Tịnh Trần có thói quen ngồi vào bàn ăn sẽ ăn rất nhiều cơm nên chưa quen được với việc chỉ ăn đồ ăn và uống nước trái cây, nhất thời không biết phải làm thế nào mới tốt. Tiểu Thất nhân cơ hội gắp một viên thịt băm bọc cơm bên ngoài đặt vào bát Tiểu Tịnh Trần: “Em gái, ăn thử cái này đi, thích viên này chứ, mẹ anh làm đó, ngon lắm đấy.”
Tiểu Tịnh Trần nhìn thấy những hạt cơm trắng nõn thì mắt liền sáng lên, cũng không thèm quan tâm bên trong bọc cái gì, gắp lên định bỏ vào miệng. May mà Bạch Hi Cảnh luôn để ý đến bé, lập tức nói: “Tịnh Trần, đó là thịt viên đấy, con đừng ăn.”
Tiểu Tịnh Trần sửng sốt, xoắn xuýt không ngừng nhìn hạt cơm trắng ngần đầy hấp dẫn, hơi dùng lực kẹp chặt đũa, miếng cơm vỡ ra, bên trong quả nhiên là nhân thịt băm thơm phưng phức. Bé thất vọng bỏ lại miếng thịt viên vào bát Tiểu Thất: “Em không thể ăn thịt.”
Tiểu Thất ngẩn ra, không nhịn được nhìn Tiểu Tịnh Trần đầy thông cảm: “Em gái, em thật là đáng thương, nếu không thể ăn thịt thì sống chẳng còn ý nghĩa gì!”
Anh cả Bạch Húc Thần ngồi bên cạnh Tiểu Thất suýt chút nữa thì phun cả ngụm nước trái cây ra khỏi miệng, liền đánh một cái vào gáy cậu, vừa cười vừa mắng: “Em ấy mới có mấy tuổi, có hiểu gì đâu, đừng có tấu hài nữa được không?”
Tiểu Thất xoa xoa gáy, oán giận trừng mắt nhìn Bạch Húc Thần. Bạch Húc Thần không chỉ là anh cả mà còn giống như cha mẹ của cậu nên cậu chỉ dám giận mà không dám nói gì, đành ra sức cắn miếng thịt viên như để xả giận, tưởng tượng nó là kẻ thù mà nuốt vào trong bụng.
Một đũa rau cải xào nấm hương được gắp vào bát Tiểu Tịnh Trần, bé sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn, là anh hai Bạch Tịch Thần nãy giờ luôn ít nói. Cậu với Bạch Húc Thần là anh em sinh đôi, hai người có ngoại hình giống nhau như đúc, Tiểu Tịnh Trần cong mày: “Cảm ơn anh hai.” Sau đó nhét toàn bộ rau cải và nấm hương trong bát vào miệng, phồng mang trợn má chăm chỉ nhai, nhìn rất giống một chú sóc nhỏ vô tội.
Bạch Tịch Thần khẽ gật đầu, rồi lại múc cho bé một bát canh đậu hũ.
Nguyên liệu trong canh đậu hũ rất nhiều, không chỉ có đậu hũ trắng, còn có ngân nhĩ (mộc nhĩ trắng), mộc nhĩ, lạc..., dường như là một món chay thập cẩm.
Vì Bạch Hi Cảnh đã sớm nói với bà Bạch rằng Tiểu Tịnh Trần ăn chay cho nên một nửa thức ăn trên bàn là đồ ăn chay. Để tìm ra sách dạy nấu những món chay này, bà Bạch thiếu chút nữa thì rầu rĩ đến bạc cả tóc, đương nhiên, ba bác gái cũng đóng góp không ít sức lực.
Chỉ là, thức ăn chay bình thường cũng chỉ có vài loại, muốn phối hợp các món chay thường gặp thành món ngon đầy đủ sắc hương vị, dù có tham khảo sách nấu ăn thì cũng rất thử thách năng lực của các đầu bếp, không thể không nói con dâu nhà họ Bạch đều là những người khéo léo.
Nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần ăn rất vui vẻ, Bạch Lạc Thần vô cùng khó chịu nhưng lại không biết phải làm sao. Đột nhiên, con ngươi cậu chuyển động, lợi dụng động tác uống canh, dùng bát che đậy cái nhếch miệng nham hiểm của bản thân. Nhân lúc mọi người đang ăn uống vui vẻ náo nhiệt, cậu liền đưa chân đá về phía cái chân đang để dưới gầm bàn của Tiểu Tịnh Trần, ý đồ khiến cô bé bị mất thăng bằng, đập vào bàn mà mất mặt, nhưng thật đáng tiếc...
Bạch Lạc Thần vì tức giận trong lòng, lúc mới ngồi vào bàn không hề nhìn đến Tiểu Tịnh Trần ngồi đối diện. Hiện tại, nửa thân dưới của Tiểu Tịnh Trần lại đang bị cái bàn che khuất, cậu ta vốn không hề biết Tiểu Tịnh Trần đang ngồi xổm trên ghế, cậu căn bản chẳng thể đá vào hai chân của bé được.
Chân trái Bạch Lạc Thần đạp xuống nền nhà hơi dùng sức, chân phải thì đá về phía đối diện. Trước khi mũi chân phải tiếp xúc được với mục tiêu, cậu vô thức rướn nửa thân dưới về phía trước, thế là, lực đẩy của cặp mông lên ghế có hơi nhẹ khiến cho chân đá hụt, trọng tâm không vững, mông lập tức trượt khỏi ghế... Vì thế, Bạch Lạc Thần thảm rồi!
“Bịch”, Bạch Lạc Thần ngã lăn ra, đụng vào ghế, cả người bị té nằm trên mặt đất, giống như con rùa đen chổng vó lên trời. Hơn nữa, chân phải còn nhô lên hơi cao, không cẩn thận đá trúng vào đáy bàn, bát đĩa trên bàn loảng xoảng một trận. Phòng ăn đột nhiên im lặng như tờ, tất cả mọi người đều quay lại nhìn.
Bác gái hai Trác Mai không nhịn được mà thốt lên: “Tiểu Lạc, con đang làm cái gì đấy?”
Bạch Lạc Thần quay đầu, thấy ánh mắt có chút kì quái của những người lớn, rồi lại ngó vẻ mặt đang cố nén cười của mấy anh em họ ngồi bên cạnh, khuôn mặt cậu trong nháy mắt liền đỏ bừng, tay chân luống cuống bò dậy, mặt mày dữ dằn, trừng mắt nhìn sang phía đối diện, giống như con sói ác độc bị chọc tức. Nhưng mà, ngay tức khắc, con sói sững sờ như bị sét đánh.
Chỉ nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đang tự mình ngấu nghiến đậu hũ trắng nõn, dáng vẻ chuyên chú kia đơn giản là một tên háu ăn nhất thế kỷ. Sự việc bất ngờ vừa mới xảy ra đối với cô bé dường như chỉ như mây khói thoảng qua, không hề tồn tại. Trên thế giới này còn có chuyện gì có thể khiến cho người ta đau khổ, bực bội đến phát điên như việc “cậu hận bé đến nghiến răng nghiến lợi, còn bé lại khinh thường, coi cậu như không khí” sao?
Bạch Lạc Thần đột nhiên cảm thấy bản thân quá thất bại, giống như một thằng hề tự hành hạ bản thân, còn người khác căn bản không coi cậu ra gì. Bạch Lạc Thần mất hết ý chí, không còn muốn sống, cậu cảm thấy bản thân sẽ không bao giờ yêu được nữa!
Cậu nâng ghế dậy, cúi đầu ngồi xuống rồi cắm đầu vào ăn, cũng không biết có phải đã hình thành thói quen hay không mà ánh mắt vẫn không tự chủ được liếc về phía đối diện.
Màn dạo đầu cứ thế trôi qua, phòng ăn lại náo nhiệt trở lại. Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn đắm chìm trong thế giới ngập tràn thức ăn ngon của bản thân, hoàn toàn không phản ứng với bất kì ảnh hưởng nào từ thế giới bên ngoài. Dù cho ánh mắt của Bạch Lạc Thần có dữ dằn hơn gấp mười lần thì đối với bé cũng chẳng có gì khác biệt.
Hàn Sơn hỏi: Người đời phỉ báng ta, bắt nạt ta, sỉ nhục ta, cười ta, coi thường ta, khinh ta, ác với ta, lừa gạt ta, ta phải sống như thế nào?
Thập Đắc trả lời: Chỉ có thể nhịn hắn, nhường hắn, theo hắn, tránh hắn, chịu hắn, kính hắn, không để ý hắn, đợi thêm mấy năm, ngươi lại nhìn hắn.
Tịnh Trần nói: Ta nhịn ngươi, nhường ngươi, theo ngươi, tránh ngươi, chịu ngươi, kính ngươi, không để ý ngươi, nhưng ngươi vẫn không thay đổi thì ta sẽ đánh chết ngươi!
Không thể không nói, ở một phương diện nào đó, bạn học Bạch Lạc Thần à, bạn đã may mắn nhặt được về một mạng rồi!