Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 419: Lễ công chiếu “ngân hà đế quốc”

Độ nhạy cảm của Tiểu Tịnh Trần với cảm xúc của người khác luôn rất cao, đặc biệt là đối với cảm xúc ngưng tụ lại cùng với nhau của nhiều người như thế này. Dây ăng ten cảm xúc của cô bé lập tức đã bắt được sóng của bọn họ. Nhìn thấy những đôi mắt với ánh nhìn mơ hồ, Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc nghiêng đầy sang một bên, xoa lấy tóc sau đầu, nghĩ một lúc rồi nói: “Bảy mươi tỷ là vốn, chúng tôi giữ lại, mười tỷ là tiền lãi, đưa cho mọi người chia nhau đi!”

Âm thanh của Tiểu Tịnh Trần mềm mại, giọng nói cũng không lớn, nhưng lọt vào trong tai của những nhân viên này lại như sấm sét đánh đùng đoàng giữa trời quang. Tất cả mọi người nhất thời đều không kịp phản ứng, thậm chí họ còn cho rằng chính mình xuất hiện ảo tưởng về thính giác, không tự chủ được mà ngoáy lỗ tai của mình.

Lạc U U dù sao cũng đã từng có chút giao hảo với Tiểu Tịnh Trần, cô không phụ sự kỳ vọng của mọi người mà bị đẩy lên phía trước, lắp ba lắp bắp nói: “Bạch... Bạch đại tiểu thư, cô vừa mới nói mười tỷ dư ra đó... là để... cho chúng tôi... cho chúng tôi chia nhau sao?”

“Đúng.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu xác nhận, nở nụ cười, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, nói: “Cha đã bảo, người làm chủ phải có trách nhiệm với nhân viên của mình. Tôi đã bán Trác Định đi, hại mọi người không có việc làm, lẽ ra là phải cho mọi người tiền bồi thường.”

Tất cả mọi người lập tức lệ nóng doanh tròng, có vài người còn trực tiếp khóc hu hu thành tiếng.

Thông thường mà nói, công ty bị bán, nhân viên hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ nhận được chút tiền bồi thường, nhưng đó là một loại an ủi về mặt tâm lý đối với nhân công mà thôi, mỗi người có được mười nghìn đã là tốt lắm rồi. Thế nhưng giờ đây, mười tỷ, đó là cả mười tỷ tiền nhân dân tệ đó, chia bình quân đầu người ra, bọn họ mỗi người ít nhất đều có được một triệu tệ? Một triệu là cái khái niệm gì chứ? Đáp án là: đủ cho bọn họ không cần làm bất cứ việc gì vẫn có thể ăn no uống say đến lúc chết!

Ôi chúa ơi, đại tiểu thư, chúng tôi ca ngợi người, cầu cho Bồ Tát phù hộ người sống lâu trăm tuổi, vạn thọ vô cương, A Di Đà Phật!

Đại Sơn hơi co giật khóe miệng, cảm thán: Chị hai à, cháu đây thật là hào phóng!

Tiểu Sơn không kìm được lòng mà đưa tay lên xoa lấy đầu nhỏ của Tiểu Tịnh Trần, lạnh giọng nói: “Khoản tiền này là chi phí trợ cấp cuộc sống cho mọi người. Những việc đã xảy ra bên trong phòng họp, tôi hy vọng sẽ không được truyền ra ngoài từ miệng của bất cứ người nào ở đây. Bằng không, tất cả mọi người cũng sẽ không muốn tưởng tượng đến hậu quả đâu.”

Mọi người đồng loạt run cầm cập một trận, trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại. Họ ngẫm lại, vừa nãy do quá hưng phấn vì tiền tài tự nhiên từ trên trời rơi xuống mà dường như sắp mất đi lý trí, mọi người đều không khỏi toát mồ hôi lạnh từ đầu đến chân. Cũng may là đây là thành phố S, nếu không chỉ mỗi việc giải thích nguồn gốc của khoản tiền một triệu tệ cũng đủ cho bọn họ chịu cay đắng rồi.

“Chuyện đó...” Sau khi bình tĩnh lại, Lạc U U run cầm cập giơ tay lên phát biểu: “Chuyện đó, Đại tiểu thư à, tôi muốn hỏi một chút. Cô có còn tiếp tục mở công ty mới không? Nếu như mở công ty mới, một triệu này tôi không cần nữa, tôi muốn đi đến công ty của cô làm việc.”

Lời nói vừa dứt, hiện trường đột nhiên lại lâm vào trầm mặc. Sau đó, nhóm người đang chìm đắm trong cảm xúc khi đột nhiên nhận được của cải từ trên trời rơi xuống mới mạnh mẽ tỉnh ngộ. Đúng đấy, một triệu tệ mặc dù có nhiều, nhưng lại cũng có giới hạn, dùng một chút lại ít đi một chút. Nếu như có thể đến làm việc trong công ty của Đại tiểu thư nhà họ Bạch thì lại khác rồi. Có lẽ khoảng cách giữa tiền lương hằng tháng và một triệu tệ này rất xa nhau, nhưng mà đãi ngộ của Bạch thị bao giờ cũng tốt, phúc lợi lại cao. Điều mấu chốt là, ở cả khu vực Hoa Đông này, còn có công ty nào danh tiếng và tiềm năng hơn công ty của nhà họ Bạch hay sao??

Bọn họ không thể vì một món lợi ích nhỏ bé trị giá một triệu tệ trước mắt này mà bỏ qua cả một cánh rừng rậm rạp mà.

Vậy là, nhóm công nhân viên đều lập tức sôi nổi trở lại, chen lấn tranh nhau lên trước...

“Đại tiểu thư, tiền tôi cũng không cần nữa, tôi muốn đến công ty của cô làm việc.”

“Tôi cũng đi. Đại tiểu thư, tôi không cần tiền nữa, không cần nữa.”

Có một thì sẽ có hai, có người đi đầu mở lối, nhóm nhân viên đều trở nên sôi nổi. Kết quả cuối cùng là những người trẻ tuổi, có lòng cầu tiến dường như đều ở lại. Còn một số người muốn yên ổn với tình trạng hiện tại hoặc là người có vướng bận về gia đình không dám dễ dàng mạo hiểm hoặc là những người muốn tự sáng lập sự nghiệp riêng của mình thì đều nhận séc rồi rời đi.

Mười tỷ đồng liền cứ thế mà ném ra ngoài, Tiểu Tịnh Trần thu lại được hơn bốn mươi nhân viên trung thành với mình, cũng không biết như vậy thì được tính là lỗ hay là lãi.

Bốn mươi mấy nhân viên so với số lượng người của cả Trác Định thì đến một phần mười cũng không thể nào bằng được. Nhưng đối với Tiểu Tịnh Trần mà nói, con số này đã là cao đến mức có chút hơi quá rồi.

Tính đến hiện tại, gia tài duy nhất của Tiểu Tịnh Trần chính là công ty giải trí Vô Tà, mà giải trí Vô Tà tính cả nhân viên và chủ tổng cộng mới có bảy người, là một công ty quy mô nhỏ. Đột nhiên sắp xếp thêm bốn mươi mấy người vào, đó không phải thuần túy là đốt tiền nuôi người nhàn rỗi hay sao. Dù cho Đại Sơn và Tiểu Sơn có bằng lòng, Tiểu Tịnh Trần đã bị tiến hóa thành kẻ mê tiền cũng sẽ không chịu. Đáng tiếc, cô bé không phải là thiên tài kinh doanh gì cả, chỉ có thể đem toàn bộ vấn đề giao cho người khác. Điều này làm khó nhóm người trong đoàn cố vấn đến gần chết.

Cuối cùng, sau khi tiếp thu ý kiến quần chúng, công ty giải trí Vô Tà đã tiến hành một đợt cải cách và chỉnh đốn với quy mô lớn và triệt để. Vốn chỉ là một phòng làm việc giải trí với chỉ một nghệ sĩ, nay đã mở rộng thành một công ty chính quy, quy mô lớn, thành lập ba bộ phận lớn là âm nhạc, phim ảnh và giải trí. Giám đốc và phó giám đốc của ba bộ phận lớn này lần lượt là sáu vị nằm trong đoàn cố vấn. Mà dưới ba bộ phận lớn lại được phân chia thành rất nhiều các bộ phận nhỏ khác nhau, ví dụ như bộ phận sáng tác ca khúc, bộ phận thu âm, bộ phận xây dựng kế hoạch MV của bộ phận âm nhạc. Bộ phận phim ảnh cùng được phân thành hai mảng là điện ảnh và truyền hình, bộ phận giải trí thì càng đa dạng đủ các nhánh. Dù sao bọn bọ cũng phải thực hiện cho bằng được việc phân công toàn bộ bốn mươi mấy người nhân viên, một người nhàn nhã thôi cũng tuyệt đối không thể để cho xuất hiện.

Ban hậu trường cũng được dựng lên, tiếp theo đó tất nhiên là tìm các nhóm minh tinh để thu hút ánh đèn. Chỉ là, công ty giải trí Vô Tà là một một công ty với cơ cấu mới được thành lập, Đại Sơn và Tiểu Sơn hoàn toàn không khuyến khích bọn họ đi ký kết với một số những nghệ nhân đã nổi danh. Dựa vào quan hệ và tài phú của nhà họ Bạch, muốn nâng đỡ vài vị thiên vương, thiên hậu đơn giản chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Mấu chốt là người này phải tin cậy được. Lòng trung thành quan trọng hơn so với mọi thứ, đặc biệt dưới tình huống chủ công ty là một cô bé ngốc không biết suy tính như Tiểu Tịnh Trần thế này.

Vì vậy, ba người làm giám đốc ba bộ phận lớn Lăng Phi, Ngải Mỹ, Tiền Đa Đa liền chuyển tầm ngắm mục tiêu của mình đến các sinh viên của các trường nghệ thuật nổi tiếng.

Đương nhiên, để thu hút những sinh viên nghệ thuật mỗi người một tài năng riêng này, ban giám đốc cũng phải vắt hết cả não mà nghĩ cách. Hiện nay công ty giải trí nhiều như lông vậy, đứng ở vị trí là một công ty mới nổi, giải trí Vô Tà thật sự không có điểm mạnh gì để cạnh tranh có thể lấy ra mà sử dụng được. Ưu thế duy nhất của bọn họ chỉ có một người đẹp tuyệt thế nổi tiếng tầm cỡ quốc tế: Vô Tà!

Thế nhưng, thực sự muốn kể ra thì, Vô Tà thậm chí còn chưa từng diễn vai chính nào, hơn nữa cô bé cũng dường như không xuất hiện trước những sự kiện công khai. Sức ảnh hưởng vẫn còn có chút mơ hồ, trong thời khắc then chốt, một cọng rơm cứu mạng đã từ trên trời rơi xuống...

Thư mời tham gia lễ công chiếu của “Ngân Hà đế quốc” đã đến rồi!

Tính tổng cả thời gian quay phim cộng với cả thời gian chế tác hậu kỳ của “Ngân Hà đế quốc” là tròn hai trăm ngày, cuối cùng nó đã được đưa lên màn ảnh rộng. Thời gian công chiếu được định vào ngày mùng một tháng bảy, vừa đúng là khoảng thời gian bắt đầu của kỳ nghỉ hè, học sinh có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Nhóm phụ huynh cũng rảnh, các cặp tình nhân cũng tỏ vẻ rất bằng lòng chạy đến rạp chiếu phim hưởng điều hòa, đồng thời nhân lúc ánh sáng mờ ảo mà làm những chuyện như hôn hít này. Vì lẽ đó, ngày công chiếu này thực sự rất là đẹp.

Cầm trong tay thư mời tham dự lễ công chiếu của “Ngân Hà đế quốc”, Tiền Đa Đa kích động đến lệ nóng doanh tròng, điểm bán hàng đã có rồi, quan khách còn ở xa sao?

Vậy là, cả công ty giải trí Vô Tà đều bắt tay vào hành động, chỉ để phục vụ cho một người.

Bất kể là đạo diễn Spielberg Roth - thủy tổ của dòng phim khoa học viễn tưởng hay là nhóm diễn viên chính đã từng cầm tượng vàng giải thưởng đến mỏi cả tay, đều đủ để khiến “Ngân Hà đế quốc” trở thành bộ phim điện ảnh được mong chờ nhất trong năm nay, không có thứ gì hơn được. Vì lẽ đó, cả bộ phim điện ảnh từ khi bắt đầu khởi quay đã trở thành đề tài bàn tán không ngừng. Vào thời điểm sắp được công chiếu như hiện tại, nó lại càng trở thành một tin tức là đầu đề, xuất hiện ở đầu các trang tin tức truyền thông lớn, là tiêu đề độc chiếm.

Đặc biệt là sau khi truyền thông lộ ra tin nhân vật chủ chốt như đạo diễn Spielberg Roth đã quy ẩn nửa năm cùng với mỹ nhân tuyệt đại ẩn mình như thần long - thấy đầu không thấy đuôi sẽ xuất hiện tại buổi lễ công chiếu bộ phim thì cơn gió trào lưu mang tên “Ngân Hà đế quốc” đã thổi khắp toàn cầu, hội mê phim ảnh đều nhất loạt phát cuồng rồi.

Trong ngày công chiếu đầu tiên của “Ngân Hà đế quốc”, chưa đến bảy giờ sáng, người đến rạp chiếu phim được công chiếu bộ phim đầu tiên của thành phố điện ảnh Orestia đã đông như mắc cửi, mà thời gian công chiếu lần đầu tiên được định sẵn là tám giờ buổi tối. Vậy, trong suốt cả mười ba giờ đồng hồ trước khi buổi công chiếu bắt đầu, mọi người định ôm hộp bỏng ngô ngồi chơi trên mặt đất cho qua ngày hay sao.

Dường như ai ai cũng đều hưng phấn thảo luận về bộ phim “Ngân Hà đế quốc” sắp được ra mắt, mong mỏi ngóng chờ đến lúc nhóm nhân vật chủ chốt xuất hiện ở hiện trường.

Thời gian cứ dần dần trôi đi, nhiệt kế đo nhiệt độ từ thấp chuyển cao rồi lại từ cao chuyển xuống thấp. Sắc trời cuối cùng cũng dần dần tối lại, lòng nhiệt tình của nhóm mê phim ảnh cũng đã leo đến mức cao nhất.

Đúng bảy giờ tối, một nhóm nhân viên công tác mặc tây trang màu đen không biết xuất hiện từ góc tối nào rồi kéo đến. Bọn họ thông qua máy liên lạc đeo trên tai, nghiêm túc thực hiện công việc phân tán nhóm người, mở ra một con đường giữa biển người tấp nập trong khu vực đại sảnh, đường đi có độ rộng khoảng hơn ba mét, nối giữa sảnh chiếu phim của lễ công chiếu với những căn phòng nghỉ ngơi của những khách quý. Hai bên đường đi dùng dải ngăn cách để tách nhóm fan phim ảnh ra, xem tình hình này, cũng biết được thời gian sắp tới rồi, các ngôi sao lớn cũng sắp xuất hiện rồi. Một cọng tóc người còn chưa xuất hiện, tiếng hét chói tai đã vang lên, hết đợt này đết đợt khác, như muốn chạm đến cả bầu trời.

Người đầu tiên tiến vào hiện trường là nữ nhân vật phụ số hai diễn vai hải tặc giữa những vì sao Medusha - Jennifer Adiman. Cô mặc trên người một bộ lễ phục gợi cảm, khoác tay nam diễn viên phụ số ba đóng vai Sakiai - Chris Imaine. Hai người họ trông như một cặp đôi yêu nhau, bước những bước chậm rãi trên con đường đến khu công chiếu, dẫn đến những tiếng hò hét vang dội và hàng loạt ánh đèn flash nhấp nháy liên tục. Cuối cùng, bọn họ đứng cố định ở cửa ra vào của sảnh công chiếu, cũng không đi vào bên trong ngay.

Theo sau hai người họ là người đóng vai nữ phụ số một Alfie - Kate Wright và bạn đi cùng cô, người diễn vai nguyên soái Babton - Histe Wright. Mối quan hệ giữa hai người ở ngoài đời lại là cha và con gái. Mang theo nụ cười ôn hòa giống nhau như đúc, hai người họ vẫy tay hướng bề phía khán giả ra hiệu chào. Cho đến khi bước đến cửa của phòng chiếu phim, họ mới dừng lại, đứng song song với cặp đôi Jennifer và Chris. Họ cũng giống hai người trước đó, không trực tiếp tiến vào phòng chiếu.

Nhóm minh tinh tỏa sáng lấp lánh đứng thành đôi thành cặp, nhân vật chính luôn xuất hiện cuối cùng. Những người xuất hiện càng sớm càng tỏ vẻ mức độ nổi tiếng của họ càng thấp. Đương nhiên, đây là chỉ nói theo như các trường hợp thông thường, nhìn vào một loạt những thành viên cốt cán trong “Ngân Hà đế quốc”, dù cho có là người không quan trọng gì nhất cũng đã từng nắm được tượng vàng trong tay, không ai có thể xem nhẹ được. Vậy là, tiếng hò hét trong hiện trường có vẻ như không có dấu hiệu dừng lại, ánh đèn flash chớp nháy lại càng không hề ngưng nghỉ.

Mãi đến lúc nữ diễn viên chính Saya Brain và nam diễn viên chính Viktor Bache xuất hiện, bầu không khí trong đại sảnh mới được nâng lên cao trào nhất. Hiện trường bị những tiếng hét chói tai và những tiếng khóc do kích động phủ kín. Nếu không phải có lực lượng lớn những vệ sĩ tận tâm tận lực hoàn thành nhiệm vụ vững chãi ngăn trở, dải phân cách phỏng chừng đã sớm bị xé nát rồi.

Saya và Viktor cuối cùng cũng giống như những người đến trước, gia nhập vào hàng ngũ xếp hàng đứng chờ bên ngoài lối ra vào của phòng chiếu phim. Ánh sáng của dàn sao lộng lẫy hội tụ lại dường như muốn làm mù cả mắt quần chúng, thậm chí có fan hâm mộ còn trực tiếp nất đi vì quá kích động, những người này được nhóm nhân viên an ninh trải qua huấn luyện thành thục di chuyển và đưa ra bên ngoài.

Ai cũng không ngờ được là lễ công chiếu đầu tiên lại có thể cho bọn họ cảm giác như xem đi thảm đỏ trong liên hoan phim, không uổng công nhóm fan hâm mộ đã chờ đợi suốt hai mươi giờ đồng hồ từ sáng sớm đến tối, đáng giá lắm.

Dàn sao lộng lẫy hội tụ ở bên ngoài phòng chiếu phim, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía cảnh cửa lớn ở phía tận cùng của lối đi, đó chính là hướng mà bọn họ đã xuất hiện lúc đầu. Mà thời khắc này, bọn họ cũng giống như nhóm fan hâm mộ, chờ đợi vị khách mời tiếp theo tiến vào. Fan hâm mộ dường cũng cũng nhận thấy tâm trạng chờ đợi đầy hồi hộp từ những thần tượng của mình, bọn họ cũng không khỏi từ từ yên tĩnh trở lại. Hàng trăm hàng ngàn con mắt tất cả đều chăm chú nhìn về cánh cửa thần kỳ ở cửa chính phía xa kia.

Cuối cùng, người ở phía trong đã bước ra.

Khi nhìn thấy bóng dáng lọm khọm của ông lão hiền từ với khuôn mặt đầy những nếp nhăn và bộ râu trắng, tất cả mọi người đều không khỏi để lộ ra nụ cười tươi của mình.

Spielberg Roth người xứng đáng nhất với vị trí Thái Sơn, Bắc Đẩu của giới phim ảnh. Có thể nói, dù cho có là người tai to mặt lớn đến thế nào, dù cho có là Thiên vương, Thiên hậu xuất sắc đến cỡ nào, ở trước mặt ông cũng chỉ có thể làm một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời. Ông không chỉ là người tạo nên thành tích không người nào có thể làm được trong lịch sử làng điện ảnh, mà còn đạt được sự kính trọng của người người trên toàn thế giới.

Thế nhưng, cho dù có đứng cùng một chỗ với người có sức ảnh hưởng lớn tầm cỡ Thái Sơn, Bắc Đẩu, cũng không một ai có thể bỏ qua cô gái đang dìu lấy tay ông lão.

Hoặc là có thể nói, cảm giác về sự tồn tại của cô đã lớn mạnh đến mức đủ để sóng vai với Spielberg Roth.