Sắc mặt của người đàn ông bên mua liền lập tức trở nên âm trầm, lạnh lùng nói với cô bé: “Cô gái nhỏ, giọng điệu đừng có quá lớn lối, cẩn thận ăn không nổi vỡ bụng mà chết đấy.”
Cái quái gì thế này, mua một công ty thôi mà có đống người đến chực sẵn. Người nhà họ Bạch quấy rối thì bỏ qua đi, bây giờ cư nhiên còn xuất hiện một người tự xưng là con gái của Bạch Hi Cảnh đến xin chia một chén canh. Món hời của Alex anh đây dễ kiếm đến thế sao? Khơi dậy cơn tức trong lòng anh ta, anh ta liền ném hết thảy đám hỗn loạn này xuống dưới biển làm mồi cho cá mập. Dù sao thì Bạch Hi Cảnh cũng không ở đây, không ai có tư cách động đến anh ta, cũng không ai dám động đến anh ta.
Tiểu Tịnh Trần mang bộ mặt không chút cảm xúc quét mắt nhìn anh ta một cái, không quen biết, mặc kệ anh ta. Cô bé ngẩng đầu lên lại liếc đến nhóm quản lý có ý đồ bỏ mặc tất cả ở kia.
Nhóm quản lý đã từng tham gia cuộc họp cùng với cô bé, biết được địa vị của cô bé trong trái tim Bạch Hi Cảnh. Nhưng trong lúc này, bọn họ lại vì tiền bạc mà ngay cả Bạch Hi Cảnh cũng dám ném ra khỏi đầu, càng đừng nói đến một cô thư ký nhỏ nhoi. Tổng giám sát thiết kế của bộ phận kế hoạch Ôn Thanh Hà cười lạnh một tiếng, nói: “Thư ký Bạch, lẽ nào cô cũng đến để chia tiền, cũng không biết ước lượng cân nặng của mình thế nào. Công ty này thế nhưng không có cổ phần của cô... Còn cả Bạch Hào Sơn anh nữa, anh cư nhiên lại giúp con tiện nhân này đến làm loạn, quả là không phụ sự tín nhiệm của sếp đối với anh. Thật là biết người, biết mặt, không biết lòng mà.”
Bởi vì đã từng bị thư ký Bạch xử lý một lần, Ôn Thanh Hà vẫn luôn ghi nhớ nỗi nhục đó trong sổ nợ. Bây giờ tiện nhân này lại xuất hiện lần nữa, cô ta chỉ hận không thể xé rách cái bộ mặt không chút cảm xúc, cao quý lạnh lùng của Tiểu Tịnh Trần. Đáng tiếc, có Tiểu Sơn đứng bên cạnh, cô ta cũng chỉ dám động lớp da miệng một chút mà thôi.
Nếu như hôm nay người đứng ở đây là Đại Sơn, anh tuyệt đối sẽ lập tức lật mặt mà dọn dẹp Ôn Thanh Hà. Tiếc là đi theo đến lại là Tiểu Sơn. Tiểu Sơn nổi tiếng với bộ mặt đơ như núi băng, còn lạnh lùng hơn cả Bạch Hi Cảnh. Anh ta chỉ lạnh lùng quét Ôn Thanh Hà lấy một cái, dường như đang thể hiện thái độ tràn đầy trào phúng khi xem một tên hề đang nhảy nhót.
Trái tim Ôn Thanh Hà đột nhiên nhảy lên một cái, không hiểu sao lại cảm thấy hoảng hốt bất an.
Tiểu Sơn ung dung chậm rãi mở túi công văn trong tay ra, lật lấy một tệp tài liệu trong đó, bày ra, nói: “Đây là sổ hộ khẩu của nhà họ Bạch, cô Bạch Tịnh Trần xác thực là con gái của ông Bạch Hi Cảnh, là người thừa kế hợp pháp đầu tiên của Bạch Hi Cảnh. Ngoài ra, ở đây còn có một bản di chúc do đích thân ông Bạch Hi Cảnh ký tên. Dù cho ông Bạch Hi Cảnh sinh tử thế nào, tất cả mọi thứ của ông Bạch đều thuộc về cô Bạch Tịnh Trần. Bản di chúc này đã được phòng công chứng của tòa án nhân dân tối cao công chứng. Bên cạnh đó, còn có một bản giấy ủy quyền cũng do chính tay ông Bạch Hi Cảnh ký tên. Trong thời gian dưỡng bệnh, tất cả những sản nghiệp đứng tên của ông Bạch Hi Cảnh đều do cô Bạch Tịnh Trần căn cứ theo ý nguyện của bản thân mà toàn quyền xử lý. Bạch Thiền Sơn, Bạch Hào Sơn nhất định phải chấp hành vô điều kiện, bất cứ ai cũng không được có dị nghị gì.”
“Không thể nào!” Tiếng hét chói tai của Ôn Thanh Hà vang lên. Bộ dạng điên cuồng, tính tình điên loạn đó dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phát điên.
Tất cả những quản lý sắc mặt vốn đều trở nên trắng xám đầy tuyệt vọng sau khi nghe được lời của Tiểu Sơn, lúc này nghe thất tiếng hét chói tai của Ôn Thanh Hà, hai mắt bọn họ lại vụt sáng lên, vội vội vàng vàng mà phụ đạo nói: “Không sai, Bạch Hào Sơn. Những tài liệu anh đưa ra ở đây đều có thể giả mạo được, căn bản không thể lấy ra làm căn cứ được.”
“Đúng, đúng, cái cô gái họ Bạch này rõ ràng là thư ký của Bạch Hi Cảnh. Làm sao lại có thể biến thành con gái anh ta được.”
“Anh dù có nói dối, cũng phải lấy một cái cớ có cơ sở một chút chứ.”
“Khà khà, vốn cho rằng anh ta là một người có lòng trung thành tuyệt đối, không ngờ lại cũng giống như những con thiêu thân, nhân lúc Bạch Hi Cảnh bệnh tình nguy kịch mà lao đến kiếm chác.”
“Đúng vậy, loại người khốn kiếp bán chủ cầu vinh này có tư cách gì mà coi thường chúng ta cơ chứ.”
“Bla bla...”
Giữa những ngôn từ càng ngày càng tỏ vẻ chắc chắn của vài vị quản lý, đến ngay cả những nhân viên ở bên ngoài văn phòng cũng bắt đầu bị dao động, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Sơn cũng không có ý tốt.
Tiểu Sơn lạnh nhạt liếc mấy người quản lý một cái, đột nhiên cười lên. Đối với một núi băng dường như từ trước đến nay đều không nở nụ cười mà nói, tiếng cười đột nhiên phát ra từ anh không chỉ không khiến người ta có cảm giác kinh động, ngược lại, còn dọa cho những quản lý đó ngay lập tức im bặt.
Thế nhưng, Tiểu Sơn lại không hề có động tác gì sau đó cả. Điều này lại khiến cho những quản lý kia lén lút tự nhủ trong lòng. Dù sao thì ảnh hưởng thế lực của Tiểu Sơn cũng rất sâu rộng, to gan lớn mật chống đối anh ta hai câu còn được, thật sự muốn làm việc gì bất lợi với anh ta, bọn họ thật sự còn chưa có ai có cái gan đó.
Alex nhìn Quan Kỳ mang khuôn mặt đầy máu đang nằm nửa người đên mặt đất không đứng dậy được, lại liếc một chút Bạch Bố Tra đang ngây người ra như phỗng, cuối cùng dòm lấy nhóm quản lý ngoài mạnh trong yếu. Anh ta không kiên nhẫn mà dập tắt điếu thuốc, nói: “Tôi mặc xác các người ai là chủ, tôi chỉ muốn mua Trác Định. Ai đồng ý bán tôi sẽ cho tiền.”
Bộ dạng anh đây đầy tiền khiến cho nhóm nhân viên phía ngoài cửa ngứa răng ngứa lợi. Thời khắc này, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, đến ngay cả những nhân viên quản lý cũng không ngoại lệ. Sự thật đã bày sờ sờ ra trước mắt, dù cho bọn họ có không cam tâm tình nguyện đến mức nào, hoài nghi đến mức nào đi chẳng nữa, lúc này bọn họ cũng không dám nhảy ra ngoài làm con chim đầu đàn.
“Không bán.” Giọng nói dứt khoát như chém đinh chặt sắt của Tiểu Tịnh Trần vang lên. Nhóm quản lý có chút thất vọng nhưng lại thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Alex khó chịu, nhăn mày lại, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần nhìn thẳng mắt anh ta, không chút sợ hãi. Đôi mắt to đen lay láy, óng ánh long lanh đầy hơi nước, giống như loại đá hắc diệu thượng đẳng nhất, khiến cho người ta bất tri bất giác tin cậy, mềm lòng.
Hai người cứ đối mắt nhìn nhau, Tiểu Sơn đột nhiên cúi đầu xuống, lấy giọng nói với âm lượng nhỏ mà tất cả mọi người đều có thể nghe được, nói: “Đại tiểu thư, Đại ca nói, nếu như cháu thiếu tiền thì có thể bán đứt Trác Định đi... Trác Định rất đáng tiền.”
Ánh mắt Tiểu Tịnh Trần vụt sáng, nghĩ đến bản thân cần phải kiếm tiền để nuôi cha, tiền bán Trác Định hẳn là đủ để mua đồ bổ cho cha ăn trong khoảng thời gian dưỡng bệnh này... nhỉ!
Cô bé hoàn toàn không ý thức được rằng Trác Định mà mình sẽ bán vốn thuộc quyền sở hữu của cha. Bán đồ của cha để nuôi cha, em gái à, em thật sự hết thuốc chữa rồi!
Tiểu Tịnh Trần nghĩ ngợi một lúc, gật đầu, nói với người đàn ông đó: “Được, Trác Định bán cho anh.”
Lời này vừa dứt, nhóm quản lý cũng bóp cổ tay mà quỳ xuống rồi, nhân viên bên ngoài cửa thật sự thương tâm đến mức rơi nước mắt.
Alex hai mắt sáng lên, cười ha ha, to giọng nói: “Được, cô Bạch mới là anh hùng thật sự.”
Đối vời lời tâng bốc của anh ta, cô em gái tỏ vẻ không thể hiểu được. Cô chỉ quay đầu lại, có vẻ không xác định lắm mà hỏi Tiểu Sơn: “Trác Định đáng giá bao nhiêu tiền?”
Tiểu Sơn liếc Alex một cái, nói: “Giá thị trường là tầm khoảng bảy mươi tỷ.”
Alex hơi chút cứng người lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại dự cảm cực kỳ không tốt đẹp. Quả nhiên, Tiểu Tịnh Trần cúi đầu bắt đầu bẻ ngón tay tính toán, sau đó ngẳng đầu nhìn anh ta, nghiêm túc nói: “Cha nói không thể làm một cuộc làm ăn lỗ vốn. Giá cả thị trường của Trác Định là bảy mươi tỷ, tôi bán cho anh với giá tám mươi tỷ là được. Bán rẻ cho anh rồi đó.”
Alex câm nín, một ngụm máu phun ra, bay xa hẳn hai cây số.
Rẻ cái em gái cô ấy mà rẻ. Giá cả thị trường của Trác Định xác thực là bảy mươi tỷ, nhưng đó là giá trị khi mà Bạch Hi Cảnh là ông chủ của nó. Trọng điểm ở đây là đó không phải là giá trị của Trác Định, mà là thế lực Hoa Đông và cả sản nghiệp có liên quan đến nhà họ Bạch ở phía sau mà Bạch Hi Cảnh đại diện. Nếu không có tấm kim bài đại diện là Bạch Hi Cảnh này, Trác Định ngay cả hai mươi, ba mươi tỷ cũng không đáng. Vậy mà lại muốn anh ta tốn tám mươi tỷ để mua về, anh ta nhìn rất giống đồ đần hả?
Alex lấy tay gạt tàn thuốc từ điếu xì gà ra bàn, bất thình lình đứng bật dậy, ánh mắt hung dữ nhìn trừng trừng Tiểu Tịnh Trần một cái, nói: “Chúng ta đi.”
Nhóm nhân viên ở bên ngoài phòng họp lập tức tự động nhường lối, mở ra một con đường. Người nào người nấy đều mặt mày hớn hở nhìn Alex tháo chạy, trong ánh mắt còn có nước mắt chưa lui hết. Vốn nghe thấy câu trả lời muốn bán đứt Trác Định của Tiểu Tịnh Trần, bọn họ còn thật sự rất đau lòng. Bạch Hi Cảnh mặc dù tính tình khá lạnh lùng, nhưng thực lòng mà nói, anh đối xử với công nhân viên rất tốt. Bọn họ cũng thực sự coi Trác Định trở thành nhà của mình, sự nghiệp của mình. Nhóm quản lý muốn bán Trác Định đi, bọn họ còn có thể chửi bới vài câu cho hả lòng hả dạ, nhưng nếu như con gái của sếp lớn bán Trác Định đi, ngoài việc khóc ra thì bọn họ không biết được bản thân mình còn có thể làm được gì nữa.
Kết quả không ngờ lại xoay chuyển tình thế thế này, Trác Định không những không bán được, còn khiến cho kẻ ác bị tức mà đi mất. Ha ha, Đại tiểu thư quả là uy vũ, bá đạo, nhất thống giang hồ.
Nhóm nhân viên đều đang đợi tiễn tên xấu xa đi rồi lại chúc mừng Đại tiểu thư thật tử tế.
Nhưng lại không ngờ, Alex vừa mới mang vệ sĩ của anh ta bước đến cửa phòng họp thì một giọng nói mềm mại của phái nữ đã truyền đến tai anh ta từ phía sau lưng: “Đứng lại, anh nói muốn mua Trác Định cớ sao giờ lại nuốt lời. Cha nói, làm người không thể không giữ chữ tín, đã đồng ý làm một việc thì nhất định phải làm được.”
Alex tức đến mức cười rộ lên, nói: “Ông đây chính là không muốn mua đấy thì thế nào? Chả lẽ cô còn muốn ép mua ép bán, bắt ông đây phải xòe tiền ra?”
Dựa trên nguyên tắc mà nói thì đương nhiên là không được, cưỡng chế mua bán là hành động phạm pháp. Đáng tiếc, Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không có quan niệm đúng sai như những người bình thường khác, càng không biết pháp luật là vật gì. Cả đời cô bé đều sống vô cùng tư do, phóng khoáng, cô bé chỉ dùng quan niệm thiện ác của mình để nhận định cả thế giới mà thôi, điều duy nhất có thể trói buộc cô bé, chỉ có...
Lời cha đã nói, vĩnh viễn đều là đúng!
Vậy là, Alex số khổ đã đụng phải họng súng rồi!
Tiểu Tịnh Trần giơ bàn tay lên, chỉ thẳng vào anh ta, nói: “Bắt lấy anh ta!”
Alex còn chưa kịp phản ứng lại, trong nhóm người liền vang lên tiếng máy móc cành cạch khi súng lên nòng. Các nhân viên lập tức láo nháo lui về đằng sau. Đứng tại chỗ chỉ còn lại mười mấy người thanh niên ăn mặc rất tùy tiện. Trước đó bọn họ ẩn mình trong đám người, căn bản không có ai chú ý đến họ. Thế nhưng hiện giờ, không một ai trong bọn họ là không ôm súng đạn, nòng súng chĩa thẳng vào Alex và vệ sĩ của anh ta.
Tiểu Tịnh Trần mặc dù ghét súng, nhưng chỉ cần họng súng không phải chĩa vào mình, cô bé vẫn có thể có đủ trấn định.
Đột nhiên phía sau lưng của nhóm người đấy đưa lên súng có một cái đầu nhỏ nhô ra, Đại Sơn vẫy tay mình, hô lên: “Đại tiểu thư, đã làm theo sự dặn dò của cháu, cả tòa nhà Trác Định đều đã được bao vây rồi. Chú bảo đảm ngay cả một con ruồi cũng không bay ra ngoài được.”
Tiểu Tịnh Trần nhăn mày lại, nói: “Không cần phải chặn con ruồi làm gì, chỉ cần chặn con người lại là được rồi.”
Đại Sơn câm nín, đỡ lấy trán. Nói quá, là nói quá, bà cô của tôi ơi, cháu có biết cái gì gọi là thủ pháp tu từ có tên là nói quá không hả, mất mặt quá!
Alex đột nhiên quay đầu lại, tức giận hỏi: “Bạch Tịnh Trần, cô có ý gì đây hả?”
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to của mình, thành thật nói: “Là chính anh nói muốn mua Trác Định, cầm tám mươi tỷ đến đây, Trác Định cho anh.”
“Cô...” Ánh mắt của anh ta như muốn phun ra lửa, Tiểu Tịnh Trần lại nghiêm nghị không chút sợ hãi, mang vẻ mặt đường hoàng, trịnh trọng, nói: “Không đưa tiền, không được phép đi.”
Người đàn ông hộc máu. Hôm nay thực sự là không trộm được gà còn mất nắm gạo, anh ta đã đụng phải một tấm sắt, hơn nữa tấm sắt đó dường như đã làm gãy một cái chân của anh ta. Anh ta thâm trầm nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần, cứ như một con rắn độc đang nhắm lấy con mồi mình mơ ước. Đáng tiếc, Tiểu Tịnh Trần ngay cả mãng xà thật sự còn không sợ, có lý nào lại đi sợ một tên bại tướng thế này.
Vậy là, cô gái nhỏ nghiêm túc mắt đối mắt với anh ta, biểu cảm muốn có bao nhiêu thuần khiết thì có bấy nhiêu thuần khiết, muốn có bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội, cứ nhìn thẳng đến khi người đàn ông đối diện bị nội thương. Anh ta tuyệt đối không tin được cô gái chỉ với vài câu nói mà ngăn được cơn sóng dữ lại có bề ngoài nhìn trông đơn thuần đến thế này. Giả vờ giả vịt là bị sét đánh đấy đồ xấu xa.
Trên thực tế, Tiểu Tịnh Trần chỉ là có thói quen dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, vừa mới lên đài liền xử đẹp Quan Kỳ. Tiểu Sơn lấy hộ khẩu và di chúc để giúp cô bé chèn ép nhóm quản lý, sau đó cô em gái với đầu óc thẳng tuột này liền nhận định lời của cha vĩnh viễn đều đúng. Một lời nói ra thì nhất định phải làm, không làm được thì là đồ tồi, đồ tồi thì phải thay mặt Phật tổ đến sửa chữa anh ta...
Vậy là, vị Đại tiểu thư nhà họ Bạch vừa quyết đoán vừa thông minh, có thể ngăn chặn nguy cơ để xoay chuyển tình thế đã thành hình!