Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 410: Sư điệt minh hư

Người tài ba của chùa Bồ Đề quá đông đảo, Minh Hư không phải là một người xuất sắc. Tuyệt kỹ bí truyền của anh ta là ám khí. Bản lĩnh sử dụng ám khí của Tiểu Tịnh Trần chính là do học hỏi từ chỗ của anh ta. Có thể nói, anh ta chính là một nửa sư phụ của Tiểu Tịnh Trần. Đương nhiên trong khắp cả chùa Bồ Đề, nhưng người đảm nhiệm chức vụ một nửa sư phụ đầy khổ cực này tuyệt đối không chỉ có mình anh ta.

“Sư điệt Minh Hư!” Tiểu Tịnh Trần nhìn khuôn mặt quen thuộc được chiếu rọi dưới ánh trăng mờ ảo đó, thấp giọng lẩm bẩm.

Minh Hư hơi cứng người lại, khó có thể tin được mà mở to đôi mắt. Vẻ lạnh lùng và sát ý dưới đáy mắt tất cả đều chuyển đổi thành sự kinh ngạc. Minh Hư là pháp danh của anh ta, những người gọi ra cái tên này chỉ có người của chùa Bồ Đề. Mà người có tư cách để gọi anh ta là sư điệt, hơn nữa tuổi lại chưa đầy hai mươi, tính toán hết khả năng dường như chỉ có duy nhất một người nào đó.

Đã được mười bốn năm trôi qua kể từ lúc Tiểu Tịnh Trần xuống núi đến bây giờ. Đứa trẻ miệng còn hơi sữa ngay cả đi đường bước chân cũng không vững năm nào nay đã trưởng thành, trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều. Hòa thượng lớn tuyệt đối không ngờ rằng cô gái đáng yêu trước mắt anh ta vậy mà lại là báu vật sống của chùa Bồ Đề bọn họ.

“Tiểu... sư thúc?” Minh Hư thử mở miệng thăm dò. Xưng hô quen thuộc này khiến Tiểu Tịnh Trần nghe mà hốc mắt nóng lên, những giọt nước mắt trong suốt lóng lánh nhanh chóng tích lại, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, gọi: “Sư điệt Minh Hư!”

Nhìn thấy cô gái nhỏ đang mở rộng hai tay chạy về hướng mình, mồ hôi lạnh của Minh Hư đều toát hết ra rồi. Cô gái à, cô là một cô gái đó, rụt rè một chút có được không?

Thực tế người thật sự biết Tiểu Tịnh Trần là bé gái ở trong chùa Bồ Đề thì chỉ có mình Phương trượng sư phụ mà thôi. Có điều vì Minh Hư muốn xuống núi, vì để phòng tránh xảy ra chuyện ngốc nghếch như là vì một người không quen biết mà xảy ra hiểu lầm, nên Phương trượng sư phụ liền nói cho anh ta biết cái bí mật lớn kinh thiên động địa này. Không nói đến tâm trạng người sư điệt đã từng coi vị tiểu sư thúc làm thú cưng trong nhà mà chăm sóc, trêu chọc lúc đó dở khóc dở cười đến thế nào, chính lúc này khi tận mắt nhìn thấy một em gái đáng yêu trắng trẻo non nớt đang xông thẳng về phía mình, đại sư Minh Hư dường như muốn quỳ lạy ngay tại chỗ.

Người xuất gia đều coi mọi chuyện như không, không tức thị sắc, sắc tức thị không, không bất dị sắc, sắc bất dị không A di đà Phật!!!

Minh Hư mặc niệm tâm kinh, mặt không chút biểu cảm mà nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, chuẩn bị chào đón động tác tiêu biểu của vị tiểu sư thúc này - gấu vồ!

Mặc dù lúc trước khi còn ở chùa Bồ Đề, cô bé gặp ai đều nhào đến như gấu vồ, nhưng dù sao lúc đó tuổi của cô bé vẫn còn nhỏ, chiều cao còn không đến đầu gối của nhóm các vị sư khuynh, sư điệt, mà nay... Minh Hư đột nhiên có một loại thương cảm như khi trong nhà có con gái mới trưởng thành, cuối cùng anh ta cũng hiểu được cảm giác ưu thương nhàn nhạt của sư tôn Phương trượng rồi!

Đáng tiếc, động tác gấu vồ của Tiểu Tịnh Trần không thành công, bởi vì giữa đường có một Trình Giảo Kim xuất hiện.

Xét theo kỹ thuật đua xe cao hơn người khác một bậc của Thẩm Kỳ, là một tay đua chuyên nghiệp, Tiết Bồng kỳ thực còn khá ưa thích cậu ta. Cho nên đối với người đã ra tay đánh lén khiến Thẩm Kỳ sút chút nữa mất đi tính mạng, Tiết Bồng không đối xử thân thiện được. Tiểu Tịnh Trần lao vào trong rừng cây đi đuổi theo tên hung thủ, bản thân Tiết Bồng trong lòng cảm thấy không được yên tâm lắm. Anh ta khó khăn lắm mới đuổi đến đây, thế mà lại nhìn thấy cô nhóc ngu bất thình lình này dĩ nhiên lại tự chui đầu vào lưới mà lao về phía hung thủ. Đó không phải là hành động đưa dê vào miệng cọp hay sao?

Anh trai đại nhân nháy mắt liền tức giận rồi. Anh ta không hề khách khí mà quét một cước qua, chân dài bay đi mang theo sức gió mãnh liệt. Sức gió này làm kinh động thần kinh và cơ quan cảm giác của hai vị cao thủ. Mắt cá chân Tiểu Tịnh Trần liền chuyển động, mạnh mẽ dịch sang phương hướng khác. Minh Hư cũng đột nhiên nhảy sang bên, gian nan thoát khỏi cái chân dài của Tiết Bồng. Hơn nữa trùng hợp làm sao, chỗ mà sư điệt và sư thúc chạy đi dĩ nhiên là cùng một phương hướng với nhau.

Sau đó, hòa thượng thật và hòa thượng giả ngay ở trước mặt của anh trai Tiết Bồng, quang minh chính đại đoàn viên rồi.

“Sư điệt Minh Hư!” Tiểu Tịnh Trần cảm động đến rơi lệ, thốt lên.

“Tiểu sư thúc!” Minh Hư kích động chắp tay trước ngực, lên tiếng đáp lại.

“...” Tiết Bồng mặt còn đen hơn cả đáy nồi, câm nín.

Khung cảnh trùng phùng giữa sư thúc ngây ngô và sư điệt điềm đạm ấm áp đến quá nhức mắt, khiến cho tâm trạng không mấy tốt đẹp của Tiết Bồng trực tiếp kéo xuống thành con số âm. Thế nhưng, anh ta có thể có biện pháp gì khác sao. Mặc dù theo huyết thống mà nói, bọn họ là anh em ruột thịt, nhưng trên thực tế Tiểu Tịnh Trần đối xử với anh ta chỉ tốt hơn một chút xíu so với những người xa lạ. Nói đi cũng phải nói lại, khi đặt tay lên ngực tự hỏi, anh ta đối xử với cô bé cũng không được tốt lắm so với Tiết Khải và Tiết Đan.

Vì vậy, hai người họ đều là kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng ai trách ai được.

Sắc mặt của Tiết Bồng thay đổi thất thường, ánh mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần chuyển từ giận dỗi sang sâu xa, rồi lại chuyển từ sâu xa sang trong suốt. Không có ai biết trong lòng anh ta rốt cuộc đang giằng co cái gì, nhưng Minh Hư dù sao cũng không phải bé con thuần khiết không rành thế sự giống như Tiểu Tịnh Trần. Trước khi vào chùa Bồ Đề anh ta cũng đã từng là người ám sát nổi danh bốn phía, nghe giọng nói, phân biệt sắc mặt là kỹ năng căn bản. Mặc dù Tiết Bồng trông thì có vẻ mồm miệng độc ác một chút, nhưng sự thân mật của anh ta với Tiểu Tịnh Trần toát ra từ trong xương lại luôn muốn dùng hành vi thô bạo để che giấu này thì không thể lừa dối được người khác. Chỉ có thể nói rằng, những mặt hàng kiêu ngạo như Tiết Bồng xứng đáng bị nỗi oán giận đeo bám.

Minh Hư sâu sắc liếc nhìn Tiết Bồng một cái, khóe miệng treo lên một nụ cười nhẹ như có như không. Cả cuộc đời này, việc mà anh ta thích làm nhất chính là xây dựng niềm hạnh phúc của mình dựa trên nỗi đau khổ của người khác. Đương nhiên, hiện nay anh ta đã là đệ tử nhà Phật, không thể sát sinh. Vì vậy, từ đau khổ này có thể biến thành những tính từ hình dung nhiều loại cảm giác khác nữa.

... Lượng tin tức dường như có hơi nhiều!

Ngay sau đó, ánh mắt của Minh Hư đột nhiên tối lại, cả người bỗng nhiên di chuyển, mũi chân điểm trên mặt đất, dáng vẻ như chim ưng lao dốc bổ nhào về hướng đường đua. Tiểu Tịnh Trần có chút sững sờ, ánh mắt vô thức dõi theo hình bóng của anh ta, Tiết Bồng cũng ngây ra một lúc, đột nhiên sắc mặt thay đổi lớn, thầm than không tốt, nói: “Anh ta muốn giết Thẩm Kỳ, mau, đừng để anh ta thực hiện được!”

Tiểu Tịnh Trần nghe thế liền hành động. Bản lĩnh tay chân của cô bé là được tập hợp từ những sở trường của bách gia trăm họ, động tác cũng càng nhanh nhẹn và linh hoạt hơn so với Minh Hư. Trong lúc đi xuyên qua rừng rậm, cô bé thậm chí còn không tác động đến một chiếc lá rụng nào. Bóng dáng nhỏ bé như mũi tên nhọn bay vút đến chỗ con đường, có vẻ như là đi sau nhưng lại đến trước.

Động tác ra tay của Minh Hư quá nhanh, Thẩm Kỳ vốn đã bị thương, dưới tay Minh Hư cậu ta hoàn toàn không có sức lực chống trả. Cậu ta chỉ vừa mới đứng lên từ dưới mặt đất thì đã cảm thấy một bóng dáng mạnh mẽ xông thẳng đến trước mặt mình. Theo sau đó, một bàn tay rắn chắc lạnh lẽo bóp lấy cổ họng của cậu ta, giống như kìm sắt kẹp chặt. Cảm nhận thấy sự đau đớn khi nghẹt thở, Thẩm Kỳ theo bản năng mà túm lấy cổ tay của cánh tay đang bóp lấy họng mình. Thế nhưng, cảm giác khi chạm vào xương cốt rõ ràng không hề xuất hiện, cậu ta dường như đã túm được một cái bánh bao mềm mềm?

Thẩm Kỳ ngơ ngác, chớp lấy đôi mắt vài cái, dường như cho rằng mình đáng trong trạng thái gần chết mà xuất hiện ảo giác. Cậu ta theo bản năng cử động các ngón tay của mình, nhẹ nhàng bóp lấy cái bánh bao mềm mại đó, hoàn toàn không kịp phản ứng về việc sự kìm kẹp trên cái cổ của mình đã được buông lỏng đôi chút.

Trong khoảnh khắc khi mà Minh Hư bóp lấy cổ của Thẩm Kỳ, Tiểu Tịnh Trần đã túm lấy cổ tay của Minh Hư, còn thứ mà Thẩm Kỳ túm được chính là mu bàn tay của Tiểu Tịnh Trần. Vậy là ba cái tay đã xếp thành hình tam giác chính hiệu. Tiết Bồng chạy theo xuống, nhìn thấy cảnh ba người đứng với tư thế đầy nghệ thuật giống như những bức tượng điêu khắc, biểu cảm không hiểu sao có chút dở khóc dở cười.

“Sư thúc cũng thật sự nghe lời anh ta.” Minh Hư đã nghe thấy tiếng hét lúc đó của Tiết Bồng. Anh ta không ngờ Tiểu Tịnh Trần sẽ vì một câu nói của Tiết Bồng mà ra tay với anh ta. Với sự chậm chạp trong phản xạ thần kinh cảm giác của cô bé, điều này không hề khoa học!

Minh Hư cũng không phủ nhận, nhìn thấy Tiểu sư thúc đối xử tốt với người khác ngoại trừ sư phụ, thậm chí còn nói gì nghe nấy như thế này, tâm địa Bồ Tát của anh ta cũng có chút bực dọc.

Tiểu Tịnh Trần sững người một chút, mơ hồ hỏi lại: “Cái gì?”

Minh Hư nghiêng đầu về một bên, cằm hếch lên chỉ về Tiết Bồng đang đứng ở ven đường, nói: “Anh ta bảo sư thúc ngăn cản tôi, sư thúc cũng liền chạy đến ngăn cản, nghe lời quá đi thôi!”

Tiểu Tịnh Trần chớp lấy đôi mắt to, đàng hoàng trịnh trọng mà đáp lại: “Tôi chỉ nghe lời của cha và sư phụ. Sư phụ nói, người xuất gia không được sát sinh. Sư điệt Minh Hư, anh không thể giết anh ta, nếu không sẽ phá sát giới, sự phụ sẽ tức giận đó.”

Nghe thấy Tiểu Tịnh Trần giáo huấn anh giống như một tín đồ thành kính, khóe miệng của Minh Hư có chút co giật. Không ngờ đã bao nhiêu năm trôi qua thế này, cô bé dĩ nhiên vẫn luôn coi lời nói của sư phụ làm thánh chỉ như thế... Minh Hư đột nhiên ngẩn ra, con mắt lúc sáng lúc tối nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần có chút không chắc chắn lắm. Từ “Cha” trong câu “Tôi chỉ nghe lời của cha và sư phụ” dĩ nhiên còn được xếp trước cả “sư phụ”, xem ra thánh chỉ cùng dần dần mất đi hiệu lực rồi.

Có lẽ người bình thường đều sẽ không so đo về vấn đề trật tự từ của câu thế này, nhưng Minh Hư đã từng nhìn Tiểu Tịnh Trần khi còn bé nên rất hiểu tính cách của cô bé. Tục ngữ nói ba tuổi thấy tính lúc nhỏ, bảy tuổi biết tính đến già, bất kể cô bé có nói cái gì, làm cái gì thì đây đều là những phản ứng chân thật từ trong lòng cô bé. Trong những biểu hiện này sẽ không có chút nào là giả dối.

Minh Hư đột nhiên lại có hứng thú với người “cha” này. Anh ta đến nay vẫn chưa có cơ hội gặp người đã câu mất bảo vật sống quý giá nhất của chùa Bồ Đề. Mặc dù Phương trượng sư phụ vẫn luôn bảo đảm với anh ta, người nhận nuôi Tiểu Tịnh Trần là một người tốt, tuyệt đối sẽ coi cô bé như châu báu. Thế nhưng, đối với những nhóm hòa thượng lớn tuổi luôn coi cô bé là chân trâu mà nuông chiều, nếu không tận mắt chứng kiến thì họ sẽ không bao giờ tin tưởng. Hiện nay xem ra là đúng, Phương trượng không hề trả lời bọn họ cho có lệ. Nếu như người đó không thật lòng coi cô bé như báu vật mà chăm sóc thì tuyệt đối không thể đạt được địa vị còn vượt qua cả sư phụ thế này.

Minh Hư vừa thất thần liền quên luôn mình đang tóm lấy cổ họng của Thẩm Kỳ. Cảm nhận được sự ôn hòa của Minh Hư khi ở trước mặt Tiểu Tịnh Trần. Thẩm Kỳ cũng không giằng co nữa. Cậu ta rất hiếu kỳ, bản thân cậu ta trước nay không có thù xưa hận mới gì với người này, vì sao lại chọc phải họa sát thân như thế.

Minh Hư bừng tỉnh, đúng lúc đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Thẩm Kỳ. Lông mày Minh Hư nhăn lại một chút, buông tay ra, nói: “Được thôi, nể tình Tiểu sư thúc đã nhớ kỹ lời dạy của Phương trượng, ngày hôm nay tôi không sát sinh...”

“Anh giết hay không giết đối với tôi không quan trọng, tôi chỉ muốn biết rõ nguyên nhân.” Thẩm Kỳ ôm cổ họng có chút đau đớn của mình, giọng nói bình tình hỏi.

Ánh mắt của Minh Hư đột nhiên trở nên sắc bén, như là cỗ máy khát máu đâm thẳng vào Thẩm Kỳ, hỏi lại: “Có phải tên cậu là Thẩm Kỳ hay không?”

Thẩm Kỳ gật đầu xác nhận: “Đúng.”

“Có phải cậu có một cô em gái tên là Thẩm Lăng?”

Thẩm Kỳ có chút bất ngờ mà nhìn về phía Minh Hư, tiếp tục gật đầu, đáp: “Đúng.”

“Em gái cậu làm lính trong bộ đội, hơn nữa còn trở thành binh lính đặc công của căn cứ Kỳ Lân, có đúng không?” Minh Hư nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Kỳ. Qua mỗi một câu hỏi, lực áp bách từ tầm mắt của anh ta càng mạnh hơn, đến cuối cùng dường như muốn ép con người ta thành bột mịn.

Sắc mặt của Thẩm Kỳ biến đổi, lính đặc công Kỳ Lân là đội quân chiến đấu bí mật. Nếu như cậu ta không phải là anh em sinh đôi với Thẩm Lăng, quan hệ tốt đến mức như hai mà một thì Thẩm Lăng cũng sẽ không cho cậu ta biết, vị đại hòa thượng này làm sao mà biết được. Lần này, Thẩm Kỳ cũng không trả lời, chỉ mang ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Minh Hư.

Minh Hư giễu cợt cười một tiếng, theo thói quen mà vung tăng bào ra một vòng lớn, nói: “Cậu không cần phải cảm thấy kỳ lạ, tôi quen biết người sáng lập ra căn cứ Kỳ Lân. Hơn nữa tôi còn biết được, một khoảng thời gian trước, Thẩm Lăng về nhà thăm người thân, đã từng cho cậu uống một cốc đồ uống không giống đồ uống bình thường, có đúng không!”

Ánh mắt Thẩm Kỳ hơi trợn lên, vẻ hồng hào trên khuôn mặt rút đi sạch sẽ, không còn chút bóng dáng. Minh Hư đón lấy ánh mình hoảng sợ của cậu ta, cười đến mức từ bi, phổ độ chúng sinh, nói: “Hiện tai, đã biết vì sao tôi muốn giết... xử gọn cậu chưa?”

Môi của Thẩm Kỳ cử động một chút, nhưng cậu ta lại không nói được lời nào.

Tiểu Tịnh Trần nhìn về phía Thẩm Kỳ đang mang bộ mặt trắng bệch như quỷ chết đuối, lại nhìn một chút người đang cười đầy vẻ trí tuệ - Minh Hư, tò mò hỏi: “Tình huống gì đây?”

Sự sắc bén trong ánh mắt của Minh Hư đột nhiên chuyển thành mềm mại. Anh ta nghiêng đầu nhìn cô bé ngốc có ánh nhìn trong suốt này, bất đắc dĩ nói: “Không phải mỗi một người đều có được may mắn như sư thúc đâu.”

Tiểu Tịnh Trần: “?????”