Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 405: :em gái đáng yêu đánh bạc trong nháy mắt đánh bại người phàm

Trác Việt Thành luôn là nơi tốt nhất mà những người tầng lớp thượng lưu tìm tới để vui chơi và đánh bạc. Tuy rằng Hoa Hạ là quốc gia cấm cờ bạc, nhưng luật pháp chỉ là ràng buộc những người bình thường cần được luật pháp bảo vệ, mà ở trong Trác Việt Thành đâu đâu cũng có thể tìm thấy những quan lớn quyền thế, kẻ có thế lực giàu có, quý tộc thậm chí là những nhân tài đặt ra pháp luật.

Khách hàng tới đây đều ngầm hiểu mà tuân thủ quy định của Trác Việt Thành, mặc dù gần đây bởi vì “bệnh tình nguy kịch” của Bạch Hi Cảnh mà nơi đây có chút loạn, nhưng hầu hết mọi người vẫn giữ thái độ chờ đợi xem xét, để những người dã tâm hừng hực kia tùy ý tranh đi đấu lại

Trên bàn cược xúc xắc ở khu Trung Thành, một người đàn ông mặc tây trang, tỏa ra khí thế nhà giàu mới nổi đã thắng liên tiếp hai mươi mốt ván, đống tiền cược trước mặt đã xếp thành một núi nhỏ, người đánh cược cùng bàn đã đổi mấy lần rồi, ai cũng thua chỉ còn lại có quần lót không thể không ra khỏi bàn. Rất nhanh, xung quanh bàn cược đã tụ tập một vòng đông đảo người xem, ai nấy đều hoặc là hâm mộ, hoặc là tò mò, hoặc là nghi ngờ, hoặc là đề phòng, hoặc là xem xét, hoặc là có chút đăm chiêu đánh giá tay nhà giàu mới nổi kia.

Lại một lần nữa thắng sạch tiền của người chơi cùng bàn, nhìn những kẻ thua thảm hại buồn bã rời khỏi bàn kia, tay nhà giàu mới nổi một mình ngồi bên cạnh bàn đánh bạc đắc ý cười ha ha, khua tay đeo đầy nhẫn vàng nói một cách hào hùng với người chia bài, trong giọng nói tràn đầy vẻ đắc ý: “Chơi cược nhỏ thật không có ý nghĩa, gọi ông chủ của chúng mày ra đây, ông đây muốn cược lớn.”

Người chia bài nho nhã lễ phép mỉm cười nói: “Xin lỗi, ông chủ của chúng tôi chưa bao giờ tham gia canh bạc.”

Tên nhà giàu mới nổi nện một cái lên bàn cược, tức sùi bọt mép: “Ý gì đây, coi thường người khác sao, làm gì có ai mở sòng bạc lại không đánh bạc. Mau gọi ông chủ chúng mày ra đây, nếu như sợ thì nhận thua sớm, ông đây không kỳ thị kẻ nhát gan.”

Đáy mắt của nhân viên chia bài đang mỉm cười hiện lên một tia tức giận, gần đây những kẻ ngang ngược không nói lý ngày càng nhiều, thật đúng là coi Trác Việt Thành bọn họ là nơi không người sao. Căn bản không cần tới ông chủ ra mặt, chỉ cần một mệnh lệnh của quản gia Tô, những người chia bài ở đây cũng đủ để chỉnh đốn những kẻ không biết trời cao đất rộng này tới nỗi sợ không dám đi đường ban đêm rồi. Nhưng bọn họ không có mệnh lệnh của cấp trên, bọn họ chỉ có thể mỉm cười mặc chúng đánh chửi, thật đúng là con bà nó uất ức mà.

Tình trạng nhịn uất ức đã duy trì mấy ngày rồi, nghe tiếng kêu gào ầm ĩ nước bọt bay tứ tung của nhà giàu mới nổi tìm cảm giác tồn tại, chịu đựng ánh mắt xem kịch của những người vây xem như một thói quen, tay của người chia bài buông bên người dần dần nắm chặt lại, gân xanh mu bàn tay nổi lên, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra khiêm tốn nhã nhặn trước sau như một.

Ngay lúc người chia bài sắp không nhịn được nữa muốn phát điên, khi những người xem cho rằng đây lại là sự việc gây rối thắng lợi của thượng đế thì chiếc ghế trống bên bàn cược dành cho các dân bạc ngồi đột nhiên bị kéo ra, chân ghế ma sát với nền phát ra âm thanh không lớn không nhỏ, thế mà lại có thể át đi tiếng của tên nhà giàu mới nổi khiến cho ai nấy đều nghe thấy một cách rõ ràng. Hiện trường đột nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người đều theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh.

Sau đó mọi người đều sửng sốt.

Trác Việt Thành là sòng bạc, chia làm khu phổ thông, khu trung tâm, khu VIP. Khu phổ thông là khu đánh bạc bậc thấp nhất có tiền đặt cược một lần ít nhất một triệu, đánh bài ở đây đều là các loại đàn anh đàn chị - những kẻ làm việc cho ông nội Diêm vương, tục ngữ nói: “Diêm vương dễ tránh tiểu quỷ khó phòng“. Mỗi người ở đây đều có quyền không nhỏ, đương nhiên có thể vớt được không ít lợi ích làm vốn đánh bạc từ chức vụ công việc của mình.

Khu trung tâm là những quý tộc, quan to, kẻ có thế lực, tiền đánh bạc ít nhất là mười triệu trở lên, những người có thể vào đây đều là nhân vật nổi tiếng một phương. Còn khu VIP... tiền cược không tính bằng tiền, ở đây cái gì cũng có thể đánh cược - phụ nữ, chức vị, quyền lợi, thậm chí là cơ quan, chỉ cần có người dám cược ắt sẽ có người dám tiếp.

Khách hàng khu phổ thông là nhiều nhất, chiếm tám mươi phần trăm lượng khách của Trác Việt Thành, tiếp theo là khu trung tâm, chiếm trên mười chín phần trăm khách, còn lại chưa đến một phần trăm có tư cách dùng khu VIP. Đáng tiếc là, người có tư cách sử dụng lại không phải là ai cũng dám dùng.

Nhưng bất kể là khách khu phổ thông, khu trung tâm hay là khu VIP thì bên ngoài họ đều có địa vị thân phận nhất định, người trong mỗi một phạm vi đều có chút quan hệ với nhau, cho dù là người cô độc cũng có một hai người quen, nhưng mà người trước mặt đột nhiên xuất hiện lại khiến người khác sửng sốt.

Đó là một cô bé thoạt nhìn mới mười lăm mười sáu tuổi, rõ ràng là chưa trưởng thành, khuôn mặt trắng nõn sáng sủa như búp bê sứ, mũi cao, cái miệng nhỏ mềm mại, đôi mắt to tròn đen láy, thật sự rất đáng yêu. Rõ ràng là mặc bộ quần áo thể thao bình thường tới nỗi không thể bình thường hơn, nhưng mọi người đều cảm giác dường như có thể nhìn thấy áng mây thần tiên chiếu rọi phía sau cô bé.

Đây có lẽ là công chúa nhỏ thuần khiết không rành thế sự ở trong toà thành lộng lẫy có kỵ sĩ trung thành bảo vệ chờ đợi hoàng tử tới.

Đối mặt với cô bé đáng yêu như thế, đến ngay cả tên nhà giàu mới nổi cũng theo bản năng thu lại một chút, trừng mắt nói: “Em gái à, đây không phải là nơi cô nên tới, mau về nhà chăm chỉ đọc sách đi, đừng làm lỡ chuyện học hành.”

Đôi mắt sương mù của cô gái nhỏ nhìn tên nhà giàu mới nổi, cứ thế ngồi xuống: “Cược gì?”

Nhà giàu mới nổi có chút rối rắm, mục đích của hắn là muốn bức ép Bạch Hi Cảnh, mặc dù hắn không được coi là người tốt đẹp gì, nhưng cũng chưa cầm thú tới mức bắt nạt một cô bé chưa trưởng thành. Đương nhiên, quan trọng là cô bé này đáng yêu quá mức, nếu như đổi lại là một người có sắc đẹp bình thường, hắn vẫn là không ngại cầm thú một phen như vậy.

Người chia bài đã nhìn thấy động tác tay của Thái Địch bên ngoài đám người, mặc dù không hiểu sao Thái Địch lại phối hợp với một cô gái nhìn có vẻ rất dễ bị bắt nạt này, nhưng anh ta vẫn theo thói quen tin tưởng đồng nghiệp của mình. Thế là, khi nhà giàu mới nổi lên tiếng từ chối, anh ta mở lời trước, thái độ khiêm tốn nhã nhặn trước sau như một: “Cô gái, mời ra tiền cược của mình.”

Đây là trình tự đã định, không có tiền cược cái con khỉ!

Lông mày cô gái nhỏ khẽ chuyển động, cúi đầu nhìn mặt bàn trống không phía trước mình, lại nhìn đống tiền xếp thành núi bên kia của tên nhà giàu mới nổi...

Tất cả mọi người đều nhìn ra sự rối rắm của cô bé, mấy kẻ vây quanh ngay lập tức không đành lòng, theo bản năng di chuyển mấy bước chân muốn đưa tiền miễn phí, không ngờ rằng cô gái nhỏ đột nhiên thô bạo gạt tay: “Cha nói cược tiền không tốt, tôi không cược tiền.”

“Phụt!” có người quả quyết phụt cười, “Cha nói” cái gì chứ, quả nhiên vẫn là trẻ con, nhưng lại là đứa trẻ ngoan biết nghe lời!

Nhà giàu mới nổi cũng vui vẻ, “Không cược tiền, vậy cô cược gì?!”

Cô gái nhỏ nghiêng đầu, đáng yêu nhìn tên nhà giàu mới nổi nói: “Cược chân và tay của anh.”



Hiện trường một trận tĩnh mịch - Đáng yêu quá!!!

Tất cả mọi người cười phá lên, ánh mắt nhìn cô gái nhỏ bất giác tràn đầy thiện chí.

Không ai nghe ra sát khí ẩn bên dưới giọng nói trẻ con ngọt ngào của em gái. Đây chính là những tên khốn đáng ghét gây rối khiến cha không được nghỉ ngơi, tốn công tốn sức mệt tới nỗi tóc cũng bạc ra. Tất cả những người bắt nạt cha đều đáng chết... Ngã phật từ bi, bần tăng không sát sinh, chỉ cần để hắn ta không có cách nào gây rối là được, A di đà phật!

Tên nhà giàu mới nổi hoàn toàn vừa vặn đụng phải nòng súng rồi!

Tô Phóng đứng bên ngoài đám người im lặng che mặt - cười đi cười đi, rồi sẽ có lúc các người phải khóc.

Tên nhà giàu mới nổi nhìn bàn tay trắng nõn của em gái, mu bàn tay kia đầy thịt mềm mại mập mạp. Hắn nhìn mà cảm thấy ngứa ngáy, muốn cắn một miếng, thế là tên nhà giàu mới nổi đã đưa ra quyết định mà mình hối hận cả đời: “Được, chú đây sẽ đánh cược với cô.”

“Được.” Tiểu Tịnh Trần dùng sức gật đầu, nhìn người chia bài một cái, một tay người chia bài đặt trên cốc xúc sắc, mặt tên nhà giàu mới lóe lên, đột nhiên mở miệng nói, “Khoan đã, hiếm thấy em gái không giống người bình thường như thế này, chúng ta cũng chơi một ván khác thường đi.” Dừng một chút, thấy em gái không phản đối, hắn ta tiếp tục nói: “Chúng ta tự lắc xúc xắc, xem điểm của ai lớn thì người đó sẽ thắng, thế nào??”

Cô gái nghiêng đầu, gật: “Được.”

Tên nhà giàu mới nổi đưa tay ra: “Lady first.”

Người chia bài lập tức đưa cốc xúc xắc cho em gái, em gái có chút ngốc nghếch nhận lấy, dùng lực lắc, hoàn toàn không có bất cứ kỹ thuật gì đáng nói, sau đó thành thật đặt cốc xúc xắc lên mặt bàn, lưu loát mở ra, toàn trường đột nhiên im lặng, sau đó một trận cười phun ra….

Sáu sáu con xúc xắc đều là một điểm, em gái à cô còn có thể cao điểm hơn một chút được không!

Người chia bài kinh ngạc trợn trừng mắt, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt đờ đẫn, trừng mắt nhìn em gái. Tuy nói lắc được sáu con xúc xắc mặt sáu điểm rất khó, nhưng toàn bộ lắc thành mặt một điểm cũng rất cần có kỹ thuật đó em gái à!!

Người chia bài dụi mắt, kinh ngạc nhìn về phía Thái Địch bên ngoài nhóm người, không ngờ rằng nỗi kinh ngạc của Thái Địch lại càng kinh khủng hơn, mà Tô Phóng đứng bên cạnh anh ta lại im lặng che mặt, trong lòng phát điên - Em gái à, vận may nghịch thiên của em ở đâu rồi? Thân thủ độc chiếm giang hồ của em ở đâu rồi?

“Thiên tài ở một mặt nào đó cũng sẽ trở thành kẻ ngu ngốc” thật đúng là chân lý mãi mãi không đổi! Fuck!

Tô Phóng đã bắt đầu tưởng tượng lỡ như em gái nhỏ thuần bị thua, mình nên anh dũng bảo vệ như thế nào rồi – Anh trai, cầu cứu mạng! Lệ rơi đầy mặt!

Tên nhà giàu mới nổi cười đến mức gần như muốn ngã ngồi trên mặt đất, đối phương lắc được sáu con xúc xắc mặt một điểm, hắn ta về căn bản là ở vị trí bất bại rồi.

Tên nhà giàu mới nổi nhận lấy cốc xúc xắc, hai tay vừa lắc, ánh mắt lại vừa âm thầm đưa tình nhìn cô gái nhỏ, “Yên tâm, chú sẽ yêu thương cô bé.”

Em gái nhỏ cũng nghiêm túc gật đầu: “Tôi cũng sẽ ‘thương’ anh.”

Tên nhà giàu mới nổi để cốc xúc xắc xuống, một tay đặt trên nắp cốc xúc xắc, lại không vội vàng mở ra, mỉm cười nhìn em gái nhỏ. Nhưng chính trong nháy mắt này, em gái đột nhiên cử động, lấy ra một đồng xu trong túi áo, ngón tay giữa cong lại, kẹp đồng xu dùng lực bắn ra, đồng xu bay nhanh đi, cứ thế đánh thẳng lên cốc xúc xắc, phát ra một tiếng va chạm kim loại leng keng.

Chiêu đạn chỉ thần công này phải gọi là vô cùng cao thủ!

Mọi người hơi sửng sốt, nhưng cũng không coi ra gì.

Tên nhà giàu mới nổi mỉm cười nhìn em gái, cứ thế mở nắp ra...

Toàn hiện trường một trận im ắng, tất cả mọi người kinh ngạc trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin.

Không có sự reo hò khen hay đáng lẽ phải có, tên nhà giàu mới nổi hơi sửng sốt, lưu luyến thu hồi ánh mắt dính trên người em gái nhỏ đáng yêu, cúi đầu nhìn cốc xúc xắc, lại đột nhiên cứng đờ, sắc mặt hắn lập tức trở nên trắng xám, môi hơi run, run rẩy kêu lên, “Không... không thể nào!”

Chỉ thấy vốn dĩ nên là sáu con xúc xắc mà bất luận như thế nào cũng sẽ lớn hơn hoặc là bằng sáu điểm thì giờ đây chỉ là một nắm bột trắng, xúc xắc không thấy đâu.

Sáu điểm so với không điểm, thắng bại ai nhìn cũng đều rõ.

Em gái nhỏ chậm rãi đứng lên, im lặng nhìn tên nhà giàu mới nổi, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy, bàn tay mập mạp lại đã mở ra: “Tôi thắng rồi!”