Tống Siêu ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vỗ vào cái hàm dưới loang lổ đầy máu của ông ta, nói: “Biết không? Trong lúc ông dùng ánh mắt dâm đãng thô bỉ đó quấn lấy cô gái đó thì ông đây đã rất muồn thiến lão già dê xồm là ông rồi. Hôm nay cuối cùng cũng có thể thỏa lòng mong ước rồi.”
Ngón tay buông thõng trên nền đất của cậu ta móc lấy một mảnh thủy tinh, vung tay đâm xuống, không chút do dự mà cắm thẳng vào đũng quần của lão già. Lão ta hét lên một tiếng thảm thiết, cả người đều co rụt lại thành một đống. Ông ta mang vẻ mặt cắt không còn một giọt máu, trợn to con mắt lành lặn duy nhất của mình, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Tống Siêu, nói: “Cậu... cậu...”
“Tôi cái gì mà tôi. Ông không biết được người con gái đó chính là người yêu trong mộng của ông đây hả. Ông đây đến cả một sợi tóc của cô ấy còn không nỡ động vào, loại như ông mà lại dám xúc phạm đến cô ấy bằng ý nghĩ ghê tởm của mình. Không đùa chết ông, ông đây liền làm cháu của ông.”
Em gái cậu, một thằng cháu hung tàn thế này ai dám cần chứ? Nhân viên nghiên cứu già đến chết cũng chưa nhắm mắt!
Nhìn xác chết của lão ta toàn thân máu me be bét, Tống Siêu hung ác phun ra một luồng khí đen, xé cái áo blouse trắng ra lau sạch những vết máu dây ra tay. Mũi chân khều một cái, nhặt lấy một miếng thủy tinh vỡ, cậu ta ưỡn ngực nghênh ngang bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Em gái thân mến, anh giai tốt đến cứu em đây!
Căn cứ Kabuto trong chớp mắt máu chảy thành sông!
Lẽ ra, điều quan trọng nhất của một căn cứ là hệ số an toàn khu vực, nó vốn không nên thấp như thế này. Dựa theo sự bố trí nhân lực thông thường, khu vực trung tâm căn cứ ít nhất cũng nên có một người có tên hàng chữ Duyên đích thân trông giữ. Nhóm người có tên hàng chữ Duyên được công nhận là lớp đệ tử có võ công xuất sắc nhất trong các lớp đệ tử của chùa Bồ Đề. Với năng lực của Vệ Thủ và Tống Siêu, căn bản không phải là đối thủ của một cái chân của người ta.
Đáng tiếc, chỉ có thể nói rằng vận may của Vệ Thủ và Tống Siêu cũng tốt quá mức, hoặc là nói, giá trị may mắn của Tiểu Tịnh Trần quá cao!
Bạch Hi Cảnh dựa vào sự hiểu biết của mình đối với nhóm các sư huynh và bản đồ vệ tinh mà tính ra được vị trí đại khái của căn cứ Kabuto. Sau đó, mang người của mình hành quân với quy mô lớn đánh thẳng vào đại bản doanh của kẻ địch. Đệ tử nhà họ Bạch tuy không nhiều, nhưng mỗi một người đều là những nhân vật lão luyện đã trả qua hàng trăm trận chiến. Nhóm đệ tử tên hàng chữ Duyên không dám bất cẩn, chỉ một người là Bạch Hi Cảnh cũng đủ để bọn họ đã thận trọng lại càng thêm thận trọng rồi. Càng đừng nói đến có cả Đại Sơn, Tiểu Sơn do chính Bạch Hi Cảnh một tay bồi dưỡng mà nên và Tô Phóng - đệ tử của Minh Nhiên, thêm cả Minh Quang - đệ tử chính tông của chùa Bồ Đề. Ngoài ra còn cả hai con thú nuôi biến dị phiền phức hơn n lần so với con người. Năm người, hai thú cùng hợp sức lại, không cần nói, ngoài bản thân những người tên hàng chữ Duyên ra, không có người có thể đỡ được một đòn của họ.
Nhóm đệ tử tên hàng chữ Duyên tổng cộng có năm người. Duyên Sân đã trở thành người tàn phế, hiện được nuôi dưỡng ở thành phố S, Duyên Si thì bị giam lỏng dưới mi mắt của Spielberg Roth, trốn thoát là điều không tưởng. Còn lại Duyên Nghiệp và Duyên Bi, trong thời khắc mấu chốt thì bị Bạch Hi Cảnh ngáng chân, mới khiến cho hai con kiến nhỏ là Vệ Thủ và Tổng Siêu nhân cơ hội mà hành động.
Bất kể thế nào, trong lúc hai người có tên hàng chữ Duyên nỗ lực ngăn chặn nhóm người Bạch Hi Cảnh, họ hoàn toàn không ngờ đến hậu phương của mình vậy mà lại bốc hỏa rồi.
Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không biết việc mình bị bắt đã gây ra phiền phức to lớn đến nhường nào, cô bé chỉ lẳng lặng nằm trên bàn thí nghiệm. Sức lực đã khôi phục, chỉ có điều cô bé là một đứa bé ngoan ngoãn vâng lời. Vệ Thủ đã bảo hiện tại không phải thời điểm hành động, vậy thì cô bé sẽ yên phận tại chỗ chờ đợi thời điểm đó đến.
Ngay lúc Tiểu Tịnh Trần lại một lần nữa sắp sửa híp mắt muốn ngủ, cánh cửa khóa mật mã vừa dày vừa nặng lại chầm chậm mở ra. Tiểu Tịnh Trần mất công sức ngẩng cổ lên nhìn, ánh mắt đột nhiên phát sáng, khóe miệng mìm lại, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh đẹp. Ngón tay linh hoạt của Vệ Thủ chuyển động dao gọt hoa quả. Cũng không biết con dao đó được làm bằng chất liệu gì, vậy mà một chút vệt máu cũng không thể đọng lại trên thân nó. Vệ Thủ nghiêng người dựa vào khung cửa, một bên môi cong lên có phần khoa trương, nói: “Thời điểm đến rồi nè!”
“Ừ.” Tiểu Tịnh Trần đáp lại một tiếng thật vang, đột nhiên ngồi thẳng người dậy, linh hoạt thong dong dường như vừa mới thức dậy khỏi giường vậy. Chỉ là theo động tác ngồi lên của cô bé, dây đai đang trói lấy thân thể cô bé, “phựt, phựt, phựt” vài tiếng mà đứt thành đoạn, gọn gàng sạch sẽ đến mức không lưu lại chút dấu vết.
Tiểu Tịnh Trần nhảy xuống đất, khởi động một chút các khớp ở tứ chi có chút cứng ngắc của mình, sau đó nhảy nhót tung tăng về phía Vệ Thủ. Đương nhiên trước khi rời khỏi, cô bé cũng không quên được những lát bánh mì mới được đưa tới để ở trên bàn.
Cắn lấy lát bánh mì, Tiểu Tịnh Trần mở to hai mắt đen tròn láy của mình, hiếu kỳ đánh giá Vệ Thủ đang tươi cười đầy mặt kia, cái miệng nói không rõ chữ, hỏi: “Cậu là ai?”
Vệ Thủ ngẩn ra một lúc, sắc mặt có chút khó coi, trả lời: “Mình là Vệ Thủ đây. Cậu là đứa con gái vô lương tâm. Vậy mà lại quên mình nhanh như thế. Uổng công mình nhớ cậu nhiều như vậy.”
“Cậu không phải Vệ Thủ.” Tiểu Tịnh Trần với giọng điệu chắc nịch mà lắc đầu, mũi nhỏ hít lại hít, nói: “Mặc dù mùi hương giống hệt nhau nhưng cậu không phải cậu ta.”
Vệ Thủ: “...” Đặc điểm nổi trội nhất của người có hai nhân cánh chính là mỗi một nhân cách đều có ý thức riêng biệt, và đều cho rằng bản thân nhân cách đó mời là chính chủ. Mặc dù Thủ biết rõ bản thân mình là nhân cách phụ, nhưng cậu ta từ đầu vẫn luôn cảm thấy bản thân đã có đủ tất cả sức mạnh để trở thành nhân cách chủ đạo. Theo cách nhìn của cậu ta, cậu ta mới là Vệ Thủ đích thực. Bây giờ nghe được lời nói thẳng thắn, không chút che đậy của Tiểu Tịnh Trần, trong lòng cảm thấy dễ chịu mới là lạ.
Lời răn của Thủ chính là: ai khiến tôi không dễ chịu, tôi liền khiến người đó không có cách nào chịu được.
Vậy là Thủ với bản tính vui buồn thất thường liền nổi giận ngay tại chỗ, cổ tay nhấc lên, các ngón tay chuyển động linh hoạt, dao găm sắc nhọn sượt qua một độ cong hoàn mỹ đánh về phía cái cổ của Tiểu Tịnh Trần. Đương nhiên, cậu ta biết với khả năng của Tiểu Tịnh Trần, cô bé tuyệt đối có thể dễ dàng tránh thoát. Cậu ta chỉ muốn dọa một chút cái người nhỏ bé không lương tâm khiến mình khó chịu mà thôi, chứ không phải thật sự muốn làm hại cô bé.
Đáng tiếc, Thủ tuyệt đối không ngờ rằng, Tiểu Tịnh Trần vậy mà lại không hề né tránh. Cô bé chỉ nhấp nháy đôi mắt to tinh khiết, sáng rõ, trong suốt của mình nhìn về phía cậu ta, cái miệng nhỏ nhắn còn không quên tiêu diệt nốt phần bánh mì với tốc độ nhanh nhất. Mắt thấy dao gọt hoa quả sắp sửa hôn lên cổ họng của Tiểu Tịnh Trần, sắc mặt của Thủ cuối cùng cũng biến đổi. Lưỡi đao phóng đi quá nhanh, cậu ta căn bản không thể thu lại được, chỉ có thể mở mắt, trân trân nhìn dao gọt hoa quả găm vào yết hầu Tiểu Tịnh Trần mà tim đau như cắt.
Bởi vì quá mức chăm chú, Thủ cảm giác như cả thế giới đều rời xa mình, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ý thức bỗng cảm thấy hốt hoảng. Mặc dù cậu ta đã tỉnh lại trong nháy mắt, thế nhưng tất cả mọi thứ đã quá muộn rồi. Cậu ta phát hiện bản thân căn bản không thể động đậy. Cái cảm giác ràng buộc như có như không, không khống chế được thân thế như lao tù trói chặt, cố định lấy cậu ta. Cậu ta không khỏi cười khổ, nói: “Vệ, cậu bỉ ổi quá rồi!”
“Không bằng cậu.” Trong thời khắc quan trọng đoạt lại quyền kiểm soát thân thể, Vệ Thủ nhàn nhạt đáp lại một câu. Mặt cậu ta không mang chút biểu cảm nào mà buông con dao gọt hoa quả đang áp trên yết hầu Tiểu Tịnh Trần xuống. Do quá cố sức để đoạt lại quyền kiểm soát cơ thể, lại thêm vào động tác thu đòn quá gấp, lực phản của sức mạnh phát ra trong hành động lúc trước đã khiến cả cánh tay cậu ta đau đến tê dại. Các bắp thịt truyền đến từng đợt co rút, run rẩy. Thế nhưng, khi đối diện mới đôi mắt to, trong suốt tràn đầy lòng tin dành cho mình của Tiểu Tịnh Trần, Vệ Thủ cảm thấy, cái gì cũng đáng!
Nhét nốt một chút bánh mì cuối cùng vào trong miệng mình, quai hàm nhấp nhô chuyển động lên xuống không ngừng, phồng lên giống như của loài sóc của Tiểu Tịnh Trần, khó khăn lắm mới nuốt hết sạch phần bánh mì ở trong. Cô bé nghiêng đầu sang một bên, khẳng định một cách chắc nịch, gọi một tiếng: “Vệ Thủ!”
Khóe miệng Vệ Thủ khẽ cong cong như có như không, cậu ta vươn tay lên vuốt lấy cái đầu nhỏ của cô bé, nhàn nhạt đáp lại một tiếng: “Ừ.”
Đôi mắt Tiểu Tịnh Trần cong lên, cười lộ ra hàm răng trắng tinh.
Ánh mắt Vệ Thủ bỗng nhiên thẫm lại, cậu ta nhẹ nhàng chuyển tầm nhìn của mình đi, không chút dấu vết mà nuốt vài ngụm nước bọt, quay người lại nói: “Đi thôi!”
“Ừ.” Tiểu Tịnh Trần lập tức chạy theo sau.
Thủ là một tên cuồng phá hoại tùy tâm tùy ý, cậu ta dường như đã giết sạch tất cả những cơ thể có sinh mạng của tất cả những người mà cậu ta đã gặp trên đường từ phòng giám sát đến phòng thí nghiệm, ngay cả một con thạch sùng cũng không buông tha. Vậy là, vừa bước chân ra khỏi phòng giam giữ, mùi máu tanh nồng nặc lập tức ập thẳng vào mặt hai người, khiến hai người ngộp thở.
Sắc mặt vừa mới bị nụ cười xán lạn của Tiểu Tịnh Trần chiếu rọi đến luống cuống của Vệ Thủ đột nhiên trắng bệch. Nếu như là cậu ta với tâm trạng lạnh lùng, trấn tĩnh nhất định sẽ nghĩ đến việc nên thanh lý một cách sạch sẽ phía bên ngoài, rồi mới vào gọi Tiểu Tịnh Trần rời khỏi. Đáng tiếc, bây giờ tất cả đều quá muộn rồi.
Vệ Thủ đột nhiên trở nên căng thẳng, tay chân toát lạnh, trong lòng bàn tay còn toát ra một lớp mồ hôi lấm tấm. Cậu ta biết lòng “từ bi” của Tiểu Tịnh Trần, cô bé có thể bẻ gãy xương cốt toàn thân của một người, khiến người đó kéo dài hơi tàn, sống không bằng chết, nhưng tuyệt nhiên sẽ không làm hại đến tịnh mạng con người. Năm đó, dưới sự bất đắc dĩ mà nổ chết vài con cá trong hồ mà còn có thể khiến cho cô bé khóc đến kinh thiên động địa, đau lòng đến gần chết, thế nhưng bây giờ, cậu ta lại giết người ngay trước mặt cô bé.
Ánh mắt của Vệ thủ dần dần biến đổi, trở nên u ám. Cậu ta đã tận tay hủy đi phần tình cảm tích lũy trong mười mấy năm trời giữa hai người!
Vệ Thủ một lòng chờ đợi Tiểu Tịnh Trần bạo phát cơn giận, thất vọng mà cắt đứt tình nghĩa hai người, nhưng cậu ta đợi một lúc lâu mà đối phương ngay cả một chữ cũng không nói. Cậu ta không nhịn được mà cảm thấy có chút kỳ quái. Lấy lại tinh thần, cậu ta cẩn thận từng chút một nghiêng đầu sang đánh giá thì lại dở khóc dở cười phát hiện, Tiểu Tịnh Trần không biết từ cái xó xỉnh nào móc ra được vài lát bánh mì, ăn đến hăng say. Mặt đất đầy máu me đó căn bản không hề ảnh hưởng chút nào đến khẩu vị tốt của cô bé.
Vệ Thủ há, rồi lại há miệng ra, khô không khốc hỏi: “Bánh mì ở đâu thế?”
Tiểu Tịnh Trần liền chỉ vào cái bàn thí nghiệm mà mình nằm lúc trước, nói: “Trong ngăn kéo phía dưới.”
“...” Vệ Thủ vững chắc thật muốn quỳ cho cô bé xem.
Chỉ vào dòng máu của những thi thể la liệt trên hành lang, Vệ Thủ cứng ngắc hỏi han: “Cậu không giận sao?”
“Vì sao lại tức giận?” Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc nhăn đầu lông mày lại một chút.
Vệ Thủ sửng sốt, vị hòa thượng coi đại từ đại bi là nhiệm vụ của mình, khi nhìn thấy hiện trường án mạng vậy mà lại không tức giận? Điều này không khoa học!
Vua khoa học Tiểu Tịnh Trần rất tự giác mà giải thích nghi hoặc cho Vệ Thủ, cắn lấy bảnh mì, miệng nói không rõ ràng câu được câu không: “Người cũng không phải do mình giết, Phật Tổ sẽ không trách mình đâu.”
“Nhưng... nhưng mà... người là do mình giết.” Vệ Thủ căng thằng nhìn chằm chằm cô bé.
Đôi mắt to của Tiểu Tịnh Trần chớp một cái, tiếp tục nhét bánh mì, mơ hồ nói: “Là cậu giết sao? Mình đâu có nhìn thấy!”
Vệ Thủ: “...”
Cho nên, Cha Bạch à, anh đến cũng đã nuôi vị nữ Bồ Tát đại từ đại bi và dạy dỗ thành cái dạng gì thế này hả?
Nhét nốt một mẩu bánh mì cuối cùng vào trong miệng, Tiểu Tịnh Trần im hơi lặng tiếng lướt nhanh về phía bàn thí nghiệm, kéo ngăn kéo phía dưới ra. Khuôn mặt trắng mềm như bánh màn thầu lập tức nhăn nhúm lại thành cái bánh bao, xẹp miệng trách móc: “Hết rồi sao, mình vẫn còn chưa ăn no mà!”
Vệ Thủ: “...” Bất lực mà đỡ trán, khóe miệng treo lên nụ cười rất nhạt như có như không, từ đầu đến cuối chưa từng hạ xuống, nói với cô bé: “Đi thôi, mình mang cậu đi tìm đồ ăn.”
“Ừ.” Tiểu Tịnh Trần lập tức lấp lánh đôi mắt sáng, chạy đến bên cạnh cậu ta, tràn đầy mong đợi mà nhìn vào mặt cậu ta.
Vệ Thủ tốt xấu gì cũng đã làm bảo vệ trong mấy tháng, rất quen thuộc đối với từng gian phòng trong tầng này. Cậu ta tất nhiên biết vị trí phòng bếp ở nơi nào. Trên đường đi tìm ăn “ngẫu nhiên” gặp được Tống Siêu đang chạy từ trong phòng thí nghiệm ra. Vậy là, ba người kết bạn mà đi, tiếp tục hành trình tìm đồ ăn.
Phòng bếp đại khái là nơi duy nhất không bị hai tên đao phủ này phá hoại, đầu bếp bên trong vẫn sống và rất khỏe mạnh. Hơn thế nữa, bọn họ hoàn toàn không biết bên ngoài phòng bếp đã xảy ra chuyện gì, chỉ coi Vệ Thủ và Tống Siêu là hai nhân viên công tác bình thường. Đối với việc bọn họ mang theo một cô bé đến tìm đồ ăn, đầu bếp tỏ vẻ rất hoan nghênh. Hết cách rồi, làm một vị đầu bếp ưu tú, điều bọn họ thích thú nhất đương nhiên là những người tốt đã ăn hết sạch những món ăn mà họ làm ra, điều này sẽ khiến họ rất có cảm giác thành công. Đặc biệt là loại tấm lòng chân thành tha thiết từ trên người Tiểu Tịnh Trần, đương nhiên cô bé sẽ càng được các đầu bếp yêu thích.
Khó khăn lắm mới được ăn uống no say, Tiểu Tịnh Trần ợ một cái, tràn đầy sức sống, dù cho là thanh HP hay MP cũng đều khôi phục về trạng thái tốt nhất. Cô bé vui tươi mà vươn người một cái, chân thành nói lời cảm ơn và từ biệt đến mấy vị đầu bếp. Vừa mới ra khỏi phòng bếp ngập tràn đủ các mùi vị của món ăn ảnh hưởng nghiêm trọng đến khứu giác, cái mũi của Tiểu Tịnh Trần lập tức sống trở lại. Hít thật mạnh một cái, ánh mắt của cô bé lập tức sáng lên như sao trên trời, quay người sải bước chạy đi.
Vệ Thủ và Tống Siêu nhìn cô bé một cái, vội vội vàng vàng chạy theo, nói: “Đợi bọn mình với, đừng có chạy lung tung, ở đây rất nguy hiểm...” Đáng tiếc, tất cả những lời bọn họ nói Tiểu Tịnh Trần đều cho vào tai này ra tai nọ. Tống Siêu chỉ có thể bất đắc dĩ mà điên cuồng nói to: “Cậu rốt cuộc phát hiện được cái gì?”
Tiểu Tịnh Trần quay lại nhưng bước chân dường như không hề chậm lại, khuôn mặt với ánh mắt sáng đầy vẻ hưng phấn và sung sướng. Ánh sáng óng ánh như tinh tú từ cô bé khiến người ta không dám nhìn thẳng. Cô bé đáp: “Mình ngửi thấy mùi của cha, cha đã đến rồi!”
Vệ Thủ và Tống Siêu: “...” Bọn họ biết ngay mà. Trên thế giới này chỉ có một người, một người duy nhất có thể khiến cho cô bé hiện lên vẻ mặt chói lọi lóa mắt thế này. Đó chính là: Bạch, Hi, Cảnh!