Ngay trong lúc quyết định sử dụng người mới Vô Tà này, đạo diễn Spielberg Roth cũng đã tiến hành tìm hiểu lại từ đầu về kinh nghiệm và khả năng diễn xuất của cô bé. Bất kể là nhân vật Bách Lí Dao trong “Giang Hồ Sát”, hay là xà yêu Sắc Lệnh trong “Côn Luân Đồ” và cả cao tăng Huyền Không trong “Đại Chu bí sử” thì tất cả những nhân vật này đều xuất sắc đến mức không thể chê vào đâu được. Thế nhưng, đây cũng không phải là nguyên nhân làm cho Spielberg Roth động lòng nhất, điều thực sự khiến vị đạo diễn này rung động, thực ra chính là loạt các tập phim ngắn với kinh phí chế tác phim rất thấp - “Kiếp vua thú“.
Đạo diễn Spielberg Roth từ trong ba tập phim của “Kiếp vua thú” thấy được phong cách biến hóa đa dạng trên người Vô Tà. Hơn thế nữa, cô bé không chỉ có khả năng biến đổi linh hoạt, mà mỗi sự thay đổi đều đạt đến trình độ cao nhất. Đồng thời, ông Spielberg Roth tất nhiên cũng chú ý đến ba nhân vật chính khác trong “Kiếp vua thú “. Đó là vua sói, vua trăn và vua hổ.
Mặc dù có chương trình truyền hình nói rằng ba con thú này là thú cưng của Vô Tà, nhưng dù sao chúng cũng là động vật được quốc gia bảo vệ ở cấp độ đặc biệt, muốn bắt chúng đến quay phim thì không hề dễ chút nào. Vì vậy, vừa mới bắt đầu Spielberg Roth không hề đặt suy nghĩ vào phương diện này. Thế nhưng, không ai có thể tượng tượng và biết được hai cha con Đại Bạch và Tiểu Bạch này đã sử dụng phương pháp đặc biệt gì để đưa hai con thú lén vượt biên đến nước Mỹ, còn mang cả chúng đến trường quay... Không nhân cơ hội thì quả thật là xin lỗi đôi mắt thuần khiết, trong sáng của cô gái nhỏ Tiểu Bạch.
Vì vậy, đạo diễn Spielberg Roth liền hợp tác với phó đạo diễn và nhóm biên kịch âm thầm, mò mẫm đi sửa lại kịch bản lần thứ ba!
Sửa xong kịch bản rồi thì mới có tiền cược và vốn liếng để thương lượng với đồng chí Đại Bạch. Hơn nữa ông cũng nhìn ra được, sự yêu thương của người cha Đại Bạch dành cho cô con gái của mình quả là đã đến bước không còn chút giới hạn nào. Chỉ cần anh xác định kịch bản đã sửa có lợi cho cô gái nhỏ Tiểu Bạch, thì ông tin rằng đồng chí Đại Bạch sẽ không nhẫn tâm từ chối đâu.
Thế là, cho dù là vị đạo diễn, phó đạo diễn hay biên kịch nhìn nhóm vua thú mà thèm thuồng đến ngứa ngày trong lòng; còn cả các diễn viên, nhân viên công tác trong phim trường bị sự cuốn hút của các vua thú thu phục mà thích trao đổi tình cảm, thêm cả Tiểu Tịnh Trần và nhóm sáu vị cố vấn của điện ảnh Vô Tà đứng ở một bên xem náo nhiệt; tất cả mọi người đều lựa chọn quên đi con cá trong chậu đen đủi nào đó. Người này chính là Ravid - anh chàng bị Duyên Si đánh ngất đang nằm nhoài trên sàn nhà trong phòng nghỉ của Tiểu Tịnh Trần.
Đây chính là thứ được gọi là “tai bay vạ gió” mà chúng ta đã được nghe trong truyền thuyết, A di đà phật!
Ravid nằm đơ trong căn phòng ngay bên cạnh phòng nghỉ, căn phòng chậm rãi hé ra một kẽ hở, tầm nhìn xuyên qua xưởng quay phim và rơi xuống sân phía ngoài. Người có thị lực ưu tú - Duyên Si chính mắt nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần bình an vô sự và dáng vẻ giả nai của hai con vua thú. Biểu cảm của hắn ta có chút thẫn thờ, ánh mắt tê dại, như không thể tin được vào mắt mình mà lẩm bẩm: “Làm sao có khả năng... Tôi đã biết cậu sẽ sắp xếp những người canh giữ ngầm ở xung quanh, cũng đã làm những chuẩn bị để đối ứng rồi. Làm sao có thể không chút động tĩnh nào mà thất bại luôn được. Điều này không khoa học!”
Bạch Hi Cảnh lười nhác ngồi ở trên ghế, cúi đầu chậm rì rì gửi tin nhắn đi, phân tâm trả lời hắn ta: “Sắp xếp thích hợp? Hừ, sắp xếp thích hợp cái gì? Anh cho rằng xếp được thêm nhiều người là có thể lặng lẽ ám sát những người canh gác của tôi?”
“Chẳng lẽ không phải?” Duyên Si bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn trừng trừng vào Bạch Hi Cảnh, nói: “Người của tôi đều do chính chúng tôi tự huấn luyện. Mặc dù không lợi hại như cậu và con gái của cậu, nhưng muốn đối phó với những người bình thường biết võ cũng đủ rồi. Huống hồ, tôi còn đặc biệt phái đi hơn mười hai cao thủ...”
Thực ra dự tính của Duyên Si không sai, hắn ta phái những người đó hành động xác thực cũng đủ để đối phó với những người canh giữ của Bạch Hi Cảnh, vì dù sao, đại bản doanh của Bạch Hi Cảnh cũng không phải ở nước Mỹ. Anh có thể lâm thời điều động được một số người canh giữ thế này cũng đã hết sức rồi, nếu hành động vượt quá sẽ dẫn đến sự chú ý của chính quyền địa phương. Một khi không cẩn thận, rất có khả năng gây ra tranh chấp quốc tế. Đáng tiếc là, Duyên Si không ngờ được rằng Bạch Hi Cảnh sẽ để cho Đại Sơn, Tiểu Sơn mang đám thú cưng của Tiểu Tịnh Trần đến Mỹ.
Mười hai cao thủ đó vừa mới lộ diện đã bị hai vật nuôi ngốc nghếch là Màn Thầu và Quả Cà càn quét sạch sẽ đến tám người rồi. Bốn người còn lại cũng bỏ mạng trong trận chiến với sự liên thủ của Tô Phóng và ba con thú cưng đáng yêu khác. Không có được sự giúp đỡ từ mười hai cao thủ này, những kẻ ám sát còn lại tự nhiên sẽ bị nhóm người canh giữ phía Bạch Hi Cảnh giải quyết nhanh gọn trong khoảng thời gian tính bằng phút.
Vì vậy có thể nói, thất bại của Duyên Si không phải do trí tuệ đến mức gần giống như yêu nghiệt của Bạch Hi Cảnh, mà chỉ do sự sơ hở khi không tính đến năm con thú cưng của Tiểu Tịnh Trần mà thôi.
Đương nhiên, Bạch Hi Cảnh sẽ không giúp hắn ta giải đáp mối nghi hoặc này. Anh chỉ nhún vai, tỏ ra trấn tĩnh ung dung như thường lệ mà cao quý lạnh lùng mà ném cho hắn ta sáu chữ: “Anh, quá, coi,thường, tôi, rồi!”
Ôi chao, cha Đại Bạch à, anh cũng không sợ chém gió thành bão sao?
Duyên Si đã thất bại, thất bại đến mức triệt để. Không chỉ là toàn bộ quân hắn ta mang theo đều bị diệt sạch, một mạng sống cũng không sót, mà ngay cả đến chính bản thân hắn ta cũng trở thành tù binh trong tay Bạch Hi Cảnh. Mặc dù Bạch Hi Cảnh không đặc biệt hạn chế hành động của hắn ta, nhưng hắn ta vẫn không dám rời khỏi trường quay. Bởi vì hắn ta biết, một khi mình vừa bước ra khỏi khu quay phim khoa học viễn tưởng của nơi được cho là căn cứ của phim ảnh này, ít nhất sẽ có hai mươi đầu súng ngắm thẳng, khóa mục tiêu trên người hắn ta. Không có sự đồng ý của Bạch Hi Cảnh, hắn ta căn bản không có khả năng tự bảo toàn được tính mạng mà rời khỏi phim trường rộng lớn này. Đây có được coi là tự mình làm bậy không thể sống không nhỉ?
Bạch Hi Cảnh mang tâm trạng happy vô cùng mà ngâm nga một bài hát vô danh nào đó, bước chân ra khỏi phòng nghỉ, tụ họp với con gái, tiếp tục làm người cha nhị thập tứ hiếu của mình.
Việc quay phim tạm dừng lại ba ngày, nhóm biên kịch thức ba ngày ba đêm từ sáng đến tối cuối cùng cũng mang những đôi mắt đầy tơ máu của mình vội vã đuổi kịp tiến độ, viết xong kịch bản mới. Trong khoảng thời gian này, ngay cả đạo diễn Spielberg Roth cũng thiếu ngủ một cách trầm trọng. Cuối cùng, vị đạo diễn yêu nghề kính nghiệp có chút tính khí trẻ con ôm kịch bản nóng hổi, vẻ mặt tươi roi rói đi tìm đồng chí Đại Bạch. Hai người đóng cửa phòng lại xì xào bàn tán, nói chuyện suốt cả một ngày, cuối cùng họ đã có được bản hợp đồng quay phim của đám thú cưng ngây ngô, oh yeah!
Kịch bản mới được phát đến tận tay các vị diễn viên, việc quay phim lại bắt đầu lại một lần nữa.
Bur và Đông Phương được vị nữ nguyên soái Lolita Royal xách cổ ra khỏi ngục giam, biết được thân phận của Đông Phương, Bur còn âm thầm vui mừng vì vận may của bản thân thực sự quá tốt. Nếu không phải có vị công tử của nhà nguyên soái làm bạn bên cạnh, e rằng dù anh ta có trực tiếp bị xử tử hình cũng không có một người đến cứu.
Cảm giác may mắn của Bur chỉ duy trì đến nơi có cánh cổng lớn của nhà giam. Sau khi ngồi lên chiếc xe chuyên dụng của nữ nguyên soái Lolita Royal, Bur mới phát hiện, phương hướng đích đến của chiếc xe này hoàn toàn không phải phủ nguyên soái mà là nghị viện của Đế quốc. Ôi chao, mẹ kiếp, địa điểm chính là nơi còn uy nghiêm hơn cả tòa án quân sự của Đế quốc đó.
Chiếc xe chuyên dụng của nguyên soái được lái thẳng một mạch đến cánh cổng lớn của khu nghị viện, xoay đuôi một cách xinh đẹp giữa không trung, lập tức có cảnh vệ đi đến giúp mở cửa xe, tiếp đón nguyên soái đến thăm. Trong suốt cả quá trình, những người chiến sĩ cảnh vệ ở nơi thủ phủ Đế quốc, vốn được coi là sự tồn tại thuộc về tầng lớp tinh anh đứng trên cao đều duy trì thái độ cung kính từ tâm hồn đến dáng vẻ, sự kính nể và sợ hãi đối với nguyên soái đã là thứ khắc sâu trong xương cốt họ.
Nhìn vị đang mặc trên người quân phục màu trắng đó, rõ ràng nhìn qua thì cũng chỉ giống một cô gái nhỏ bé, thế nhưng đã là một nữ nguyên soái đứng đầu đế quốc, tâm trạng của Bur lúc này khá là phức tạp. Trong lúc anh ta đang rối ren đến mức khó nhịn thì Đông Phương đã vỗ lấy vai anh ta, tỏ vẻ đồng tình, biểu cảm thần bí khó dò nói: “Ngàn vạn lần đừng có thích mẹ của tôi. Mẹ của tôi chỉ là một truyền thuyết. Quan trọng nhất là, tôi không muốn có một người cha dượng.”
Bur: “...”
Lolita Royal quay đầu lại, lạnh lùng quét mắt nhìn Đông Phương một cái. Đông Phương lập tức ngẩng đầu, ưỡn ngực, thẳng eo, dướn lưng, bày ra một tư thế đứng tiêu chuẩn của người lính.
Lolita Royal thu ánh mắt của mình lại, hai tay buông thõng bên người nhẹ nhàng cử động một chút, một con chó to lớn lập tức nhảy từ ghế ngồi phía đuôi xe ra ngoài, chầm chậm thong thả đi đến bên chân của cô dụi rồi lại dụi. Một con chó cũng có thể nho nhã và trầm tĩnh đến thế này, không thể không nói, nguyên soái Lolita Royal, cô thật sự muốn lật trời rồi sao.
Ánh mắt của Đông Phương khẽ chuyển động, trong tư thế đứng thẳng tắp của người lính, anh ta có thể không há miệng mà vẫn nói được: “Mẹ thế mà lại mang Dạ Vương đến đây, có kịch hay để xem rồi.”
Bur: “...”
Nguyên soái Lolita Royal im lặng không nói một lời nào đi vào sảnh của tòa nhà nghị viện, theo sau cô là Đông Phương và Bur, cùng bốn cảnh vệ tư nhân nữa. Thế nhưng sáu người này cộng lại cũng không có được lực uy hiếp lớn bằng một con “chó“. Những nhân viên công tác ở Nghị viện gặp được trên đường đi dường như đều cùng có một hành động giống hệt nhau. Đó là: thấy Nguyên soái làm lễ chào, cúi đầu liếc thấy “chó” thì khom lưng nhường đường, phải gọi là động tác nhanh chóng trôi chảy, dứt khoát vô cùng.
Trong văn phòng nghị viện lớn, sáu vị nguyên soái danh tiếng đang tiến hành những thương thảo cuối cùng về hành vi phạm tội của Bur và Đông Phương. Cả căn phòng lớn đều tràn ngập bầu không khí nhẹ nhàng. Đối với những người có xuất thân quý tộc danh giá vô cùng như bọn họ mà nói, quyết định sinh tử cho hai người lính nhỏ bé là việc đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa. Nếu như không phải hiện nay người lính nhỏ bé này nhận được sự quan tâm rất lớn từ dư luận của Đế quốc, vậy căn bản sẽ không thể kinh động được đến những vị nguyên soái như bọn họ.
Đáng thương cho nhóm nguyên soái, họ hoàn toàn không biết vị thiếu gia Đông Phương vẫn luôn có sở thích đóng giả heo để ăn hổ thực ra còn một thân phận hố người khác nữa!
Nguyên soái Babton quét ánh mắt một vòng, nói: “Tôi cho rằng tội danh của Bur Ravia và Đông Phương Vân nên được thành lập, các vị ai có ý kiến gì khác không?”
Năm người còn lại, hoặc là đối mắt nhìn nhau, hoặc là híp mắt trầm ngâm, không một người nào đưa ra ý kiến nào khác. Babton cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu đã như thế, vậy thì, tôi nhân danh Nguyên soái Khải Tuyền, phán quyết Bur Ravia và Đông Phương Vân phạm tội phản quốc, tội danh thành lập, tuyên án xử...”
“Ầm” một tiếng vang lên, lời nói của Babton còn chưa kết thúc, thì cửa văn phòng của nghị viện đột nhiên bị người ta đạp bung ra một cách thô lỗ. Bởi vì ngoại lực quá lớn, cánh cửa hợp kim giả gỗ mang dáng vẻ cổ kính mạnh mẽ đập vào tường, sau đó lại đập phản trở lại.
Sắc mặt của sáu vị nguyên soái đều đồng thời biến đổi, Babton tức giận đến mức vỗ bàn, mắng to: “Hỗn xược, vậy mà dám tự tiện xông thẳng vào phòng nghị viện lớn, đây chính là tội chết.”
Một bóng dáng nhỏ bé màu trắng thuần chầm chậm từ ngoài cửa đi vào, giọng nói của Babton bỗng nhiên im bặt. Ông ta há miệng, sắc mặt đỏ bừng bừng, nhưng lại cứ thế mà ép lửa giận của mình xuống, giọng khô không khốc, nói: “Nguyên soái Lolita Royal, cô sao lại đến đây?”
Lolita Royal đi thẳng về phía đại sảnh. Lúc này, Babton và những người khác mới nhìn thấy Đông Phương và Bur phía sau lưng cô. Sắc mặt của mấy người bọn có một chút biến đổi rất nhỏ bé. Babton nhíu mày một chút, phẫn nộ nói: “Các ngươi thật là to gan, vậy mà lại dám vượt ngục.”
Bur có hơi bất an, tròng mắt khẽ đảo qua đảo lại, nhưng lại mím chặt môi không nói một lời. Ánh mắt của Đông Phương cũng chuyển động, anh ta nhún vai, nói: “Chúng tôi không hề vượt ngục, chính nguyên soái Lolita Royal đã tự mình (nhấn mạnh) đón chúng tôi ra khỏi đó.”
Giọng nói Babton như bị nghẹn lại, vẻ mặt hoài nghi nhìn về phía Lolita Royal.
Lolita Royal dắt theo “chó” Dạ Vương đi thẳng đến ghế ở vị trí chính giữa ngồi xuống, hoàn toàn không để ý đến vẻ hoài nghi của Babton và mấy vị nguyên soái còn lại, chỉ tự làm việc của mình nói: “Vừa nãy ông hỏi về việc định tội cho Bur Ravia và Đông Phương Vân, tôi phản đối.”
Bị phản bác ngay trực diện, lồng ngực của Babton như đang bị nghẹn bởi một luồng khí. Tức đến luống cuống, gân xanh trên trán ông ta nổi lên, nhưng cuối cùng lại không dám nổi giận, chỉ có thể ngầm chịu đựng, nói: “Nguyên soái Lolita Royal, sáu người chúng tôi đã đồng ý thành lập tội danh của hai người này rồi. Số người tán thành đã vượt qua con số năm mươi phần trăm, cho dù cô có phản đối cũng không hiệu quả.”
Lolita Royal ngồi trên ghế chính, thân hình nhỏ bé như lọt thỏm trong chiếc ghế sô pha to lớn đó, trông có vẻ mỏng manh yếu ớt. Giọng nói của cô cũng mang theo chút trong trẻo và dịu dàng của thiếu nữ, thế nhưng lời nói ra lại thế này...
“Mặc kệ cái quá hay không quá năm mươi phần trăm của ông. Tôi đây ngồi ở vị trí chủ tọa, một phiếu của tôi có quyền phủ định hết bất kỳ quyết định nào của mấy người.”
Con “chó lớn” Dạ Vương như hiểu trước ý tưởng của chủ nhân nhà mình mà đứng thẳng dậy, hai chân trước để ở cạnh bàn, há cái miệng to hướng thẳng về phía nhóm sáu người nguyên soái, răng nanh sắc nhọn như tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, mùi vị của sự uy hiếp không cần nói cũng thấy được.
Sáu vị nguyên soái: “...” Đây quả là vả vào mặt một cách trắng trợn mà!