Minh Bảo là một đóa hoa kỳ lạ, cho dù là ở trong chùa Bồ Đề khắp nơi đều là những kẻ khác người thì anh ta cũng là một đóa hoa đặc biệt hiếm lạ.
Các tăng nhân trong chùa Bồ Đề đa số đều là những kẻ phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật. Trước khi thành Phật, bọn họ hoặc ít hoặc nhiều cũng đều có một món nghề thành thạo, ví như kỹ thuật chạy trốn của Minh Trừng, hay như Tinh Mang của Minh Nhiên. Minh Bảo là tăng nhân đánh chuông của chùa Bồ Đề, sở trường của anh ta vừa hay lại có liên quan đến âm thanh – đó là thôi miên!!!
Em gái lúc còn nhỏ không ít lần bị anh ta đùa giỡn, hôm nay lại bảo cô bé đi trộm cá gỗ của sư phụ, ngày mai lại bảo cô bé đi đánh đệ tử yêu dấu của sư huynh. Tiểu Tịnh Trần tuổi còn nhỏ, trông lại đáng yêu, còn có chút ngốc nghếch, ngây ngô, cho nên cho dù là bị cô bé “bắt nạt” thì những tăng nhân khác cũng chỉ cười trừ cho qua. Đợi đến khi cô bé dường như đã gieo họa cho tất cả những người có thể gieo họa trong chùa Bồ Đề thì các tăng nhân mới muộn màng phát hiện, hóa ra kẻ đầu sỏ gây tội lại chính là tên ngụy Di Lặc luôn tươi cười kia.
Ngày hôm đó, Minh Bảo đã bị toàn bộ đệ tử trên dưới chùa Bồ Đề truy sát hết mười tám ngọn núi. Trụ trì sư phụ ngồi ngay ngắn ở đại điện: “A di đà phật“. Tiểu Tịnh Trần nằm bò trên nóc nhà đại điện, mặt mày cong cong vui vẻ ngắm nhìn đám người đang rầm rập chạy qua chạy lại ở phía xa.
Xử lý xong Minh Bảo, đám tăng nhân mới sợ hãi phát hiện ra, trong chùa thế mà lại có thêm một kẻ là tai họa khác chơi trò thôi miên. Cũng ở dưới sự chỉ dẫn có ý đồ của Minh Bảo mà Tiểu Tịnh Trần bất tri bất giác đã học được thuật thôi miên. Hơn nữa, cô bé chơi thôi miên theo bản năng, chứ không hề hiểu được việc sử dụng thuật thôi miên theo ý mình, chỉ trong tình huống cần thiết mới phát động kỹ năng bị động này mà thôi. Cho nên, khi cô bé thôi miên một người, không những người bị thôi miên không phát giác được mà đến ngay cả bản thân cô bé cũng mờ mịt không biết.
Gặp phải một cỗ máy chiến đấu trong đám hoa kỳ lạ như thế này, bản thân Minh Bảo cũng đã không ít lần phải chịu thiệt. Rõ ràng một khắc trước còn đang trò chuyện vui vẻ nghiên cứu tại sao đuôi của Màn Thầu lại rụng lông thì khắc tiếp theo không hiểu sao lại bị lời nói của đối phương dẫn dụ rồi, bảo tổ tông của thuật thôi miên như anh ta làm sao mà chịu nổi được đây!
Nói xa quá rồi. Tóm lại là tuyệt học gia truyền của nhà họ Sở chính là thuật thôi miên, Sở Nhâm Địch thân là giáo phụ dĩ nhiên là rất tinh thông loại thuật này.
Trong quá trình đối thoại với Hoa Thất Đồng, anh ta đã cố tình biến đổi tần suất của âm sắc, để ngầm thôi miên chị ta. Nhưng ai mà ngờ được, khi lời thôi miên thông qua đường nghe thành công chui vào trong não của chị Thất thì lại bị một giọng nói đột nhiên vang lên phá hoại.
Tiểu Tịnh Trần về ý thức chủ quan không hề hiểu thôi miên, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng bị Minh Bảo giày vò, trêu đùa bao nhiêu lần như vậy, nên cô bé cũng có khả năng nhận biết bằng trực giác dã tính về dấu hiệu của thuật thôi miên. Cho nên, vào thời khắc mấu chốt cô bé đột nhiên lại mở miệng nói ra sự nghi ngờ của mình, hơn nữa còn vô thức cài thêm một đoạn ám hiệu trong giọng nói, trực tiếp đánh tan ám thị thôi miên của Sở Nhâm Địch.
Minh Quang là sư điệt do một tay Tiểu Tịnh Trần dạy dỗ ra, cậu ta không hiểu ám thị của thuật thôi miên, nhưng tốt xấu gì cũng đã lăn lộn sống chung với sư huynh đánh chuông nhiều năm như vậy rồi, hơn nữa cậu ta lại tuyệt đối tin tưởng và sùng bái Tiểu Tịnh Trần một cách mù quáng. Thế là, em gái vừa mở miệng, cậu ta liền quả quyết đi theo.
Hai người một hỏi một đáp giống như đang đùa giỡn vậy, trong lúc nói cười liền hóa giải nguy cơ của Hoa Thất Đồng thành không khí.
Sở Nhâm Địch đột nhiên nhìn Tiểu Tịnh Trần, ánh mắt thâm thúy hiện lên sắc lạnh. Không phải do cô bé đã tiết lộ tin tức giáo phụ đời trước chưa chết, mà là bởi vì cô bé đã phá hoại kế hoạch khống chế Hoa Thất Đồng của mình. Hoa Thất Đồng là hoàng đế thế giới ngầm ở Thượng Kinh, chỉ cần khống chế được chị ta, anh ta sẽ có thể có được thứ mình muốn dễ như trở bàn tay. Đáng tiếc, kế hoạch hoàn mỹ như vậy lại bị một tên đầu trọc chết tiệt phá hoại rồi.
Thân hình Sở Nhâm Địch đột nhiên lóe lên, lấn đến gần Tiểu Tịnh Trần. Đáng tiếc, anh ta nhanh nhưng còn có người nhanh hơn. Một chiếc chân đẹp đẽ thon dài đột nhiên vung lên, đá về phía thái dương của anh ta, chiếc chân dài xé gió lướt đến còn hung ác hơn Minh Quang lúc trước đuổi đánh Tống Siêu mấy lần.
Sở Nhâm Địch sở trường về thôi miên, công phu tay chân mặc dù cũng thuộc hàng nhất đẳng, nhưng so với cao thủ đẳng cấp thì vẫn còn kém một chút. Thế là, anh ta không dám đối cứng với chiếc chân đẹp đẽ kia, chỉ có thể lui về phía sau né tránh. Mũi giày sắc bén hung hiểm sượt qua chóp mũi của anh ta, rồi đột ngột dừng lại.
Một chân chị Thất đạp trên đất, chân còn lại kéo thẳng tắp, dừng ở vị trí cách sống mũi của Sở Nhâm Địch năm centimet. Chị Thất vô cùng tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng: “Anh dám động vào một sợi tóc của cô ấy thì đừng có mơ tưởng còn sống mà bước ra khỏi Thượng Kinh nửa bước.”
Ánh mắt của Sở Nhâm Địch hơi trầm xuống, lại đột nhiên cười rộ lên, hai tay hơi nâng lên, làm thành hình thỏa hiệp: “Ok, ok, chị Thất bớt giận, tôi không muốn động vào cô ấy. Vả lại cho dù tôi có muốn động thì cô ấy cũng phải có tóc mới được.”
“Phụt” Nhìn cái đầu bóng loáng còn sạch sẽ hơn cả cửa kính của Tiểu Tịnh Trần, không ít người phì cười, không khí căng thẳng đột nhiên hòa hoãn trở lại.
Hoa Thất Đồng chậm rãi thu chân về, nhàn nhạt liếc anh ta một cái, vẫy tay với Tiểu Tịnh Trần: “Chúng ta đi về thôi.”
“Dạ.” Tiểu Tịnh Trần lập tức kéo Minh Quang tiến lên trước, một tay khác không hề do dự đặt vào lòng bàn tay của Hoa Thất Đồng. Hoa Thất Đồng dắt cô bé đi về hướng cửa lớn. Lúc lướt qua bên người đám người Sở Nhâm Địch, Tiểu Tịnh Trần không khỏi dừng lại một chút, nhìn Tống Siêu và Vệ Thủ. Người trước vẫn hai mắt nhìn trời làm bộ như không nhìn thấy, người sau thì lạnh mặt, không chút biểu cảm. Tiểu Tịnh Trần không khỏi uất ức mếu máo, cúi gục đầu xuống.
Cảm nhận được tâm trạng sa sút của cô bé, Hoa Thất Đồng hơi nhíu mày, há miệng đang định an ủi vài câu lại nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đột nhiên ngẩng đầu lên, phồng mang trợn má, đôi mắt to trợn tròn, tức giận đùng đùng nhìn chằm chằm Vệ Thủ và Tống Siêu, cái mũi nhỏ phát ra tiếng hừ khẽ, ngẩng đầu ưỡn ngực đi lướt qua người bọn họ, đến cái liếc mắt cũng keo kiệt không muốn cho.
Hoa Thất Đồng: “...”
Minh Quang: “...” Mắt sáng như sao!
Tống Siêu len lén sờ mũi không để lại dấu vết, hơi cười khổ. Lần này xong đời rồi, chọc giận em gái rồi, xét theo tính cách đơn giản thẳng thắn của cô bé thì muốn khiến cô bé nguôi giận... Chỉ có một chữ khó, cậu chỉ nói một lần thôi!
Sở Nhâm Địch nhìn bóng lưng phía xa, sắc mặt dần trở nên thâm trầm: “Tra rõ thâm phận con nhóc đầu trọc kia cho tôi, tôi phải biết toàn bộ thông tin về cô ta.”
“Rõ.” Thuộc hạ trung thành đáp một tiếng.
Vệ Thủ và Tống Siêu đưa mắt nhìn nhau không để lại dấu vết, một người cúi đầu nhịn cười, một người khóe miệng cong lên, tạo thành một độ cong trào phúng.
Muốn tra ra profile của Bạch Tịnh Trần ở Hoa Hạ, đợi anh xử lý sạch sẽ được Bạch Hi Cảnh và Hoa Thất Đồng, cộng thêm Đặc khu Quốc gia rồi hãy nói nhé!
Trên xe, Tiểu Tịnh Trần vốn nên ngồi bên cạnh Hoa Thất Đồng lại ngồi ở ghế sau, người dính chặt với cô bé là Minh Quang. Hoa Thất Đồng dùng sức nắm chặt lấy vô lăng, thời thời khắc khắc thầm nhủ “phong độ, phong độ, phong độ”, sau đó cả mặt đen xì nghe hai người kia líu ra líu ríu ôn lại kỷ niệm xưa.
“Tiểu sư thúc, cây chuối tây con trồng ở hậu viện đã kết trái rồi đó.”
“Thật sao? Ôi, muốn ăn quá!!”
“Nhưng mà chuối đó rất chua, ăn không ngon đâu. Đám khỉ trong núi đến ăn trộm, kết quả chua đến mức ngã từ trên cây xuống luôn, xây xẩm mặt mày bị sư huynh Minh Không nhặt về nuôi. Khoảng thời gian đó, nhà bếp sắp biến thành tổ của đám khỉ đến nơi.”
Hoa Thất Đồng: “...” Khỉ ăn chuối tây sao? Chị ta vẫn luôn cho rằng khỉ ăn chuối tiêu đó.
“Tiểu sư thúc, sau khi người đi, Đậu Đũa đã từng đến chùa tìm người đó!”
“Thật hả? Ôi, thật là nhớ nó quá!”
“Thật đó, thật đó, còn mang theo vợ và con của nó cùng đến nữa. Kết quả chúng không nhìn thấy người liền trộm luôn con gà mà sư huynh Minh Không nuôi đi.”
“Hả...” Tiểu Tịnh Trần ngẩn người, nghi ngờ nói: “Chúng nó trộm gà làm gì?”
“Ăn chứ còn gì nữa.” Minh Quang cả khuôn mặt đều hiện lên vẻ tất nhiên.
Tiểu Tịnh Trần: “...”
Hoa Thất Đồng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa bèn mở miệng: “Gà trong chùa cũng dám trộm? Đạo đức của người này đúng là quá tồi tệ rồi. Tịnh Trần, em nên tránh xa hắn ra.”
“Viu~ viu~” Hai cặp mắt kỳ quái bắn về phía gáy của Hoa Thất Đồng. Trong lòng Hoa Thất Đồng hơi run rẩy: “Sao... sao thế?”
Minh Quang xua ngón tay, nói bằng giọng vô cùng đắc ý: “Đậu Đũa không phải là người, mà là cáo. Cáo trộm gà, không phải là đạo lý hiển nhiên sao!”
Hoa Thất Đồng: “...” Con cáo hố người ở đâu ra vậy, gà trong chùa cũng dám trộm, thật con mẹ nó không có đạo đức!
Mấy ngày sau đó, nhóm hai người mà Hoa Thất Đồng mong chờ biến thành nhóm ba người. Minh Quang cứ bám dính lấy Tiểu Tịnh Trần như keo chó, đạp cũng không đi, khiến cho Hoa Thất Đồng vô cùng buồn rầu. Chị ta lại không thể cưỡng ép cậu ta đi, mấy lần ngầm ra hiệu cũng có mà quang minh chính đại xua đuổi cũng có, nhưng đều bị Minh Quang giả bộ ngoan ngoãn, đáng yêu làm lơ. Cậu ta thậm chí còn không có tiết tháo mà mặt dày vào ở trong nhà chị Thất, lấy một cái cớ nghe rất êm tai là: Muốn ở gần tiểu sư thúc một chút, gần thêm một chút nữa!
Hoa Thất Đồng tức đến mức nghiến răng kèn kẹt, nhưng lại không thể làm được gì.
Minh Quang ngọt ngào đắm chìm trong phật quang chiếu rọi của tiểu sư thúc, còn ảo tưởng nghĩ tới đám sư huynh, sư thúc trên núi biết được sẽ đố kỵ, ngưỡng mộ và hận mình như thế nào!
Ôi, thế giới quá tốt đẹp, bần tăng cũng không thể chịu nổi!
Sau đó, Minh Quang cũng thật sự không thể nào chịu nổi gáng nặng bèn quả quyết buông bỏ, để cho cậu ta cũng thể nghiệm một chút tâm trạng buồn rầu của Hoa Thất Đồng!
Khi bóng đen nọ ép đầu xuống, cả người Minh Quang đều mụ mị. Tốc độ của đối phương quá nhanh, khí thế lại quá mạnh, nắm đấm lại quá to, đến cả người thân là một đóa hoa của chùa Bồ Đề như ngụy thiếu niên Minh Quang cũng không có thời gian để phản ứng, đã bị hung hăng ép dưới thân. Một mảng lông mao mềm mại lớn phủ phục lên mặt cậu ta, ngăn cản tầm nhìn và gây trở ngại cho việc hô hấp. Ngụy thiếu niên thậm chí còn không nhìn rõ được cái thứ áp lên người mình rốt cuộc là thứ gì, chỉ cảm thấy thân thể nóng ấm của đối phương, và cái cổ áp trên thân mình chuyển động lên xuống bởi vì hô hấp.
Minh Quang ngẩn người, theo bản năng nâng tay lên ôm lấy đối phương... Béo quá đi!!
Minh Quang nổi lên một trận ác ý lạnh lẽo, lại nghe thấy một tiếng thú rống rung động: “Gào!!”
Sau đó, là tiếng kêu hưng phấn của tiểu sư thúc: “Thái Bao!”
Minh Quang trợn trắng mắt, quả quyết ngất xỉu – Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, cậu ta hận chết tất cả những thú cưng ngốc nghếch của tiểu sư thúc!
Lúc ba người vừa mới đi tới dưới nhà của Hoa Thất Đồng, trong bụi cỏ đột nhiên có một thân hình khỏe khoắn nhảy ra. Đương nhiên, mục tiêu của nó vốn dĩ là chủ nhân đáng yêu Tiểu Tịnh Trần. Đáng tiếc, bởi vì Minh Quang đang ôm lấy cánh tay của Tiểu Tịnh Trần cho nên khoảng cách giữa hai người quá gần, khi Thái Bao nhảy đến giữa không trung thì chịu một lực kéo không thể kháng cự được, nghiêng ngả ngã lên người Minh Quang khiến cho cậu ta bị đập đến ngất xỉu.
Tiểu Tịnh Trần kinh ngạc vui mừng nhìn Thái Bao, sau đó nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc trầm thấp mà đầy từ tính: “Tịnh Trần!”
Hai mắt Tiểu Tịnh Trần lập tức sáng ngời như sao, quay người bổ nhào đến như một con gấu: “Ba!”
Bạch Hi Cảnh đón lấy Tiểu Tịnh Trần đang phi thân đến, giả vờ như đứng không vững lùi về phía sau hai bước. Bàn chân không, cẩn, thận, liền đạp vào “móng vuốt” lộ ra ngoài cái mông của Thái Bao – Chú thích: móng vuốt này thuộc loài người!
Chỉ đáng thương cho thiếu niên Minh Quang, đã bị ngất đi rồi mà còn bị đạp cho một cái – Con bà nó chứ, cánh tay của em gái lại để cho nhà ngươi ôm dễ dàng thế sao!
Bạch Hi Cảnh trong nháy mắt nở nụ cười đến trời đất cũng biến sắc!