Nhân viên giám sát cấp dưới của đạo diễn Tạ trực tiếp ném cho cô ấy một tờ hóa đơn, nhìn một chuỗi con số không trên tờ hóa đơn kia, Ngải Mỹ quả quyết chuyển khoản nợ cho Bạch Hi Cảnh, đồng thời đính kèm tấm ảnh mà trước khi cô ấy động thủ đã chụp khẩn cấp - Cháu động thủ với cô gái này rồi, những đồ hiện trường bị đập hỏng, đạo diễn nói phải bồi thường.
Mười giây sau, Ngải Mỹ nhận được câu trả lời: “Đập hay lắm, tiếp tục đập, ông đây cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu tiền.”
Ngải Mỹ hài lòng nhét điện thoại vào trong túi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy kẻ ngốc đang bị hồ ly dụ dỗ, mắt Ngải Mỹ nhíu lại, tâm tình vô cùng khó chịu.
Tiểu Tịnh Trần là người đầu tiên mà cô ấy thực sự thích, mặc dù mối tình đầu đó bởi vì nhận nhầm giới tính mà kết thúc, mặc dù bản thân cô ấy cũng không có bất cứ suy nghĩ đồng tính nào, nhưng trong tiềm thức thì Tiểu Tịnh Trần vẫn là tồn tại đặc biệt nhất trong lòng cô ấy. Nếu như có một ngày cô gái nhỏ chính thức tìm được một nửa của mình, cô ấy sẽ tuyệt đối thành tâm chúc phúc, nhưng mà “một nửa” này tuyệt đối không bao gồm nữ sắc lang ý đồ xấu xa kia.
Thế là Ngải Mỹ sải bước đi tới.
Hoa Thất Đồng sở dĩ có thể tự hạ thấp địa vị đi quay phim, chính là vì có thể dụ dỗ em gái nhỏ, tính ra xa nhau cũng gần bốn năm rồi, khó khăn lắm mới gặp được người mà mình mong nhớ ngày đêm, chị ta sao có thể thành thật làm quý ông được.
Khi Ngải Mỹ bị giám sát mời đi tính sổ nợ, Hoa Thất Đồng vung váy bước đến cạnh Tiểu Tịnh Trần, cánh tay ngọc duỗi ra ôm lấy cổ Tiểu Tịnh Trần, cả người giống như con koala quàng lên người cô bé, ỷ vào chiều cao nữ giới hiếm thấy đem hơi thở ấm áp của mình phả vào trong lỗ tai Tiểu Tịnh Trần, thấy vành tai ẩm ướt dần dần nhiễm màu hồng kiều diễm, mặt Hoa Thất Đồng hơi nở nụ cười: “Thích cảm giác nụ hôn lúc nãy không?”
Tiểu Tịnh Trần quay đầu, đôi mắt đen láy không hề chớp nhìn chằm chằm chị ta, nghiêm túc nói: “Chị không được hôn em.”
Hoa Thất Đồng sửng sốt, “Tại sao? Em không thích à?”
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu, “Chỉ có cha mới được hôn em.”
Mặt Hoa Thất Đồng lập tức nứt ra, giọng nói không tự giác được cất cao: “Cái gì, anh ta đã làm chuyện này với em?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, suy nghĩ một chút, lại lắc đầu - Không phải cha đã từng làm việc này với cô bé, mà là cô bé thừa dịp cha đang ngủ mà làm chuyện này với cha. Đáng tiếc, không đợi đến khi Tiểu Tịnh Trần nói ra lời giải thích, Hoa Thất Đồng đã tỏ ra phẫn nộ, mặt chị ta đen lại nghiến răng nghiến lợi: “Cái, đồ, cầm, thú!”
“Tách~” một tiếng vang lên, Hoa Thất Đồng giận dữ quay đầu, liền nhìn thấy Ngải Mỹ chậm rãi cất điện thoại vào trong túi, sau đó là đôi môi đỏ mọng nhếch lên, cười lộ ra hàm răng trắng: “Tôi sẽ chuyển lời bình phẩm của chị một cách chính xác không cắt đi bất cứ cái gì cho Boss!”
Miệng lưỡi Ngải Mỹ lạnh lùng, logic của bản thân “tự biết đánh không lại được Thất Đồng nên nghĩ tới đại thần” là không hề sai. Đáng tiếc, cô ấy không hiểu rõ thân phận của Thất Đồng, thực ra chị ta vốn dĩ cũng được người ta gọi là Boss.
Boss đụng phải Boss. Khụ! Người chết tuyệt đối là bia đỡ đạn.
Nhờ Minh Không sư điệt, Tiểu Tịnh Trần diễn xuất vô cùng tốt đẹp. Cô bé đã diễn tả được sự lãnh đạm và nỗi thống khổ của một cao tăng đắc đạo thấy rõ hồng trần rồi lại bị tơ tình quấn quanh cổ, sự kết hợp hài hòa giữa tiêu sái và mâu thuẫn, tạo nên một Huyền Không đại sư mang sắc thái chân thực nhất, si tình nhất, khôi ngô nhất, cũng bi kịch nhất.
Ngải Mỹ vốn cho rằng sự kiểm soát giới tính của Bạch Hi Cảnh với cô con gái kia, nhìn thấy có người có mưu đồ chấm mút Tiểu Tịnh Trần, người cha nhị thập tứ hiếu này chắc chắn sẽ đến trước tiên, cắt nữ sắc lang thành vịt quay Bắc Kinh treo trên bếp lò. Nhưng, không ngờ mãi đến khi kết thúc cảnh quay của Tiểu Tịnh Trần mà người cha tốt tuyệt chủng này lại không hề xuất hiện.
Ngải Mỹ có chút khó hiểu, chẳng lẽ bởi vì đằng trước sắc lang mang chữ “nữ” cho nên Boss Bạch mới không thèm đếm xỉa tới?
Điều này không khoa học!!!
Thực ra chân tướng là, buổi tối cưỡng hôn ngày hôm đó, Thất Đồng đã tự động gọi điện thoại cho Boss Bạch, đại ý là, chị ta vừa ý con gái của anh rồi, chị ta muốn quang minh chính đại theo đuổi tình yêu đích thực, thời gian tới cha vợ đừng đánh đôi uyên ương nữa vân vân~.
Không nói đến Boss Bạch cảm thấy con gái bảo bối bị bà ngoại sói ham muốn chiếm đoạt đã đập vỡ biết bao nhiêu cốc cà phê ngay tại chỗ, riêng một câu nói của Thất Đồng “Mỗi người đều có quyền yêu” thiếu chút nữa làm anh tức nghẹn mà chết. Bình tĩnh lại, Bạch Hi Cảnh không hiểu sao nhớ tới sự việc trong lều, sờ cánh môi và yết hầu, bên trong đó giống như còn lưu lại mùi nước bọt của con gái.
Mặt Bạch Hi Cảnh đen lại, anh vừa hy vọng con gái có thể cảm nhận được tình yêu đẹp nhất của đời người để lấp đầy tình cảm mà cô bé thiếu hụt và sự nhàm chán của cuộc đời, lại không muốn con gái bị dắt tới đội ngũ đồng tính nữ. Tuy nói xã hội bây giờ kết hôn đồng tính là hợp pháp, nhưng Bạch Hi Cảnh tuyệt đối không muốn con gái mình yêu một người phụ nữ, điều này khiến cho một Cha Ngốc ưa sạch sẽ mà tới nay vẫn chưa lập gia đình làm sao có thể chịu nổi.
Tóm lại, khi Bạch Hi Cảnh đang quanh quẩn trong các loại rối rắm, khi đạo diễn ưu ái Hoa Thất Đồng, thì cảnh diễn của công chúa Kỳ Sơn sát tình viên mãn, cảnh diễn của Huyền Không cũng được nhờ phúc mà quay xong trước.
Cảnh diễn của Huyền Không không nhiều, cảnh xuất hiện chỉ có hai nơi, chùa và hoàng cung, toàn bộ thời gian tính cả trước và sau cộng lại mới hơn một tuần lễ một chút.
Đợi đến khi Hoa Thất Đồng tẩy trang quay lại Thượng Kinh, Tiểu Tịnh Trần cũng đóng gói đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Sau khi biết đến “khả năng diễn xuất” nổi tiếng của Ngô Tà, mọi người trong tổ làm phim đều không thể không xem kỹ lại từ đầu ngôi sao mới làng giải trí này, có lòng muốn tạo mối quan hệ. Tính cách của Tiểu Tịnh Trần ngây thơ đơn thuần không hề ngoài ý muốn nhận được thiện cảm của mọi người, mối quan hệ của hầu hết mọi người và cô bé đều rất hòa hợp. Thế là ngày rời tổ làm phim, những ai không có nhiệm vụ quay phim đều tới tiễn cô bé. Tiểu Tịnh Trần cười đến mức mặt mày hớn hở, nói lời chào tạm biệt hữu nghị với từng người, cũng để người khác biết đến sự lễ phép, khiêm tốn, hồn nhiên đơn thuần của cô bé.
Ra khỏi phim trường, Tiểu Tịnh Trần xách túi đợi Ngải Mỹ lái xe tới, xe của Hoa Thất Đồng lại chậm rãi chạy tới dừng lại bên cạnh cô bé, hạ cửa kính xe xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười xán lạn của chị ta: “Tịnh Trần, chúng ta có được coi là bạn tốt không?”
Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một chút, gật đầu.
Nụ cười của Hoa Thất Đồng càng thêm ba phần xán lạn: “Thế bạn tốt sắp tới sinh nhật, em có phải nên hãnh diện tới tham dự sinh nhật của chị không?”
Tiểu Tịnh Trần ngẩn người, gãi cái đầu trọc vì đóng phim mà trực tiếp cạo sạch sẽ, khó xử: “Em hỏi cha em xem.”
Hoa Thất Đồng: “...” Cúi đầu bất lực!
Tiểu Tịnh Trần lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Bạch Hi Cảnh, lại không ngờ rằng sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói bên kia nghe lại hữu khí vô lực giống như ác quỷ đến từ âm phủ vậy: “Alo, Tịnh Trần ~~~!”
“Ba??” Tiểu Tịnh Trần kinh ngạc chớp mắt: “Cha làm sao vậy?”
“... Không có gì, quay phim xong chưa, khi nào về?” Bạch Hi Cảnh hung hăng lau mặt, trừng đôi mắt đỏ nổi tơ máu giống như ác quỷ. Anh đã một tuần không ngủ ngon giấc, chỉ cần nhắm mắt lại trong đầu liền hiện lên bức ảnh công chúa cưỡng bức hòa thượng.
Bạch Hi Cảnh che mặt! Oh no! Trả con gái trong trắng lại cho ta!!!!
“Quay xong rồi, chị Thất nói sắp tới sinh nhật chị ấy nên muốn mời con tới tham gia tiệc sinh nhật.”
Không, cho, đi!
Ba từ suýt nữa buột ra khỏi miệng, nhưng lại bị nhịn xuống, Bạch Hi Cảnh nhắm mắt lại hít sâu một hơi, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Con muốn đi không?”
Tiểu Tịnh Trần sửng sốt, gãi cái đầu nhẵn bóng, vừa chuẩn bị nói “Không muốn”, bàn tay nhỏ lại đột nhiên cứng đờ, sờ đỉnh đầu không có một ngọn tóc, nhớ tới cha mỗi lần vuốt mái tóc dài mềm mượt của mình, em gái nhỏ không hiểu sao có chút chột dạ. Lần đầu tiên hóa trang, bởi vì mặc lại chiếc áo hoà thượng đã lâu rồi không thấy, cô bé có chút hưng phấn quá độ, trực tiếp cạo trọc đầu, chỉ để tìm về cảm giác làm hòa thượng.
Tuần quay phim này cô bé vô cùng vui vẻ, nhưng mà, sau khi về nhà giải thích như thế nào với người cha thích tóc dài đây?!
Ánh mắt lặng lẽ chuyển động hai centimet, Tiểu Tịnh Trần lúng ta lúng túng nói, “Có thể đi không?”
“...” Bạch Hi Cảnh nghẹn lời, hung hăng lau mặt, tại sao anh có một loại cảm giác con gái sắp bị sói dữ tha đi vậy??
Cho dù thế nào, Bạch Hi Cảnh đều không thể từ chối con gái, thế là giọng nói dịu dàng của anh có vẻ hung ác nói: “Được, đương nhiên là được, ngoan, chơi vui vẻ một chút, ba sẽ rất nhanh đích thân tới đón con.”
Hai từ “đích thân” này bị anh nghiến răng cắn vang lên tiếng vỡ vụn giòn tan tiêu hồn.
Tiểu Tịnh Trần bởi vì quá mức chột dạ, “máy đo cảm ứng tình cảm hiệu Cha Ngốc” cư nhiên bãi công, nên không nhận ra vẻ đằng đằng sát khí phía sau sự nhẹ nhàng của cha. Thế là, cô bé vui sướng ngồi lên xe của Hoa Thất Đồng, bị bà ngoại sói tha thẳng đến Thượng Kinh, chỉ còn lại cha ngốc đập bể đồ vỡ vụn đầy đất và Ngải Mỹ không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, chuẩn bị các loại chết chóc..
Thượng Kinh đối với Tiểu Tịnh Trần mà nói không có gì lạ lẫm, năm đó khi thi đấu Cos, cô bé đã từng tới đây, sau đó tham gia quân ngũ, mặc dù ở trong doanh trại không ra ngoài, nhưng đích thực là ở gần Thượng Kinh, có điều với đại mù đường như cô bé mà nói, thực ra ở bất cứ thành phố nào cũng không có khác biệt quá lớn.
Thế là, Tiểu Tịnh Trần trực tiếp bị bà ngoại sói tha vào hang ổ của mình.
Trong hang sói chỉ có một chiếc giường lớn, Hoa Thất Đồng đúng là “quang minh lỗi lạc” hơn cả Tư Mã Chiêu!!